Trúc Ẩn Trần thấy găng tay trắng trên tay Liễu Nam Yên, trách được Nam Yên đeo loại đồ này, trước đây nàng không bao giờ đeo trang sức trên tay, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm khi xử lý dược liệu.
"Độc tố này có ảnh hưởng đến cơ thể muội không?"
Liễu Nam Yên nghe vậy cười nhạt, quả nhiên, cho dù mọi người tránh xa nàng còn không kịp, nhưng sư huynh sư muội vẫn luôn quan tâm đến thân thể của nàng.
Nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, thể chất của ta đặc thù, độc tính chỉ được luyện hoá từng chút một."
"Sư tôn đi theo còn đường độc dược, nếu ta muốn kế thừa chính thống, phải chủ động tiếp xúc các loại độc dược."
Liễu Nam Yên nhìn thẳng vào đôi mắt của Trúc Ẩn Trần, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Sư huynh, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt."
Không phải là một lời nói dối thiện ý, cũng không phải là an ủi, nàng thực sự cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Trúc Ẩn Trần muốn cười một chút hoặc là sờ đầu đầu sư muội, nhưng bất đắc dĩ y không thể làm được, hơi có chút u sầu mà trấn an: "Vậy là tốt rồi."
Y đã trộm thực hiện nhiều thay đổi về cốt truyện, muốn thay đổi một số thứ, đôi khi y lo lắng những hành động của mình sẽ dẫn đến một kết cục tồi tệ hơn.
Cốt truyện này Thiên Đạo không thể khống chế được, y chỉ là một phàm nhân, một người có lợi ích riêng.
Kết cục của Lan Vọng Sinh quá tồi tệ, dù cho y chỉ có một chữ "chết", có kết cục tồi tệ nhất, thì cũng tốt hơn là không làm gì cả.
Nhưng Liễu Nam Yên không giống như vậy, nàng là nhân vật chính, là nhân vật chính của tiểu thuyết ngôn tình, có vô số người ưu tú ái mộ trong nguyên tác.
Nhưng Trúc Ẩn Trần vẫn luôn có một nghi vấn.
Trong nguyên tác có ba cái tag, vạn nhân mê, ngọt sủng, cường thủ hào đoạt.
Đều đã cường thủ hào đoạt rồi, làm nhục nữ chính xong còn cưỡng ép người ta ở lại, làm sao có thể xứng được với chữ là sủng?
Y tự tay nuôi nấng sư muội chính y còn không hiểu rõ, Liễu Nam Yên ghét nhất là bị ép buộc, nếu mà đi theo nguyên tác dù cho kết cục có tốt đi chăng nữa quá trình cũng sẽ rất đau khổ, Trúc Ẩn Trần không muốn để sư muội của mình phải trải qua những chuyện đó.
Bây giờ sư muội đang đứng trước mặt y, chính miệng nói cho y biết, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Trúc Ẩn Trần hoàn toàn yên tâm, ít nhất ở hiện tại, y không lựa chọn sai.
Chính là dáng vẻ này, sẽ không ảnh hưởng đến sư muội phải cứu một chuỗi người ái mộ đi? Phải không?
Chuyện này cuối cùng vẫn là do tên phản diện Hải Tâm chạy loạn, chẳng trách được y.
Cho dù hệ thống phát hiện sư muội không bái sư giống trong nguyên tác, một thân toàn độc cũng không ảnh hưởng tới nàng! Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, trên đó cũng không có dấu vết gì về sư tôn muốn bái là ai!
Khụ, hi vọng lần sau được kết nối liền mạch, hệ thống không cần quá quá kích động...
Hệ thống!
Trúc Ẩn Trần nhìn về phía đám đông, phát hiện Nam Cung Phá Thiên đang trò chuyện ở phía xa với Thượng Quan Túy, còn Tiêu Thế An thì đang lặng lẽ đứng ở trong góc.
Kỳ quái, lần này nhân vật chính đều ở đây, hệ thống đâu rồi?
Quên kết nối!
Tư Duyệt Nhã: "Sư huynh, huynh còn nhớ Dương Sùng không?"
Trúc Ẩn Trần hoàn toàn tỉnh táo sau cú sốc vì mất liên lạc với hệ thống: "Ai?"
Lan Vọng Sinh: "Quả nhiên đã quên, là người thua trên lôi đài rồi sau đó nhập ma đó, còn dùng kim độc đánh lén ngươi đấy."Trúc Ẩn Trần gần đây lại suy nghĩ về cốt truyện, suy đi nghĩ lại làm sao để cứu người mà không ảnh hưởng đến cốt truyện, lại còn phải đề phòng Túc Ly nổi điên, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến y gần như quên mất tình tiết này.
Lan Vọng Sinh nhắc tới, y mới nhớ tới, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Tư Nguyệt Nhã mắt lộ vẻ khinh thường: "Sư huynh, để muội nói cho huynh nghe, người này đúng là một tên súc sinh!"
Lan Vọng Sinh: "Nói hắn là súc sinh thì còn xúc phạm đến súc sinh!"
"Đúng vậy! Hắn là một đống phân chó!"
"Là bùn trong cống rãnh."
Hai người càng chửi càng hăng, Trúc Ẩn Trần quay đầu nhìn nhị sư muội, trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi.
Liễu Nam Yên nói: "Hắn giao dịch với tà tu, dùng vợ con mình để đổi lấy một viên kim đan."
Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nói: "Ngu muội."
Đổi Kim Đan, loại lời này mà cũng có người tin?
Trên đời này đúng là có cách để đổi Kim Đan, thậm chí là tạo ra Kim Đan, nhưng cái giá phải trả thì không phải người thường nào cũng có thể chịu được, trừ khi gặp cơ duyên lớn.
Không biết trời cao đất dày là ngu xuẩn.
Bán đứng vợ con là ngoan độc ích kỷ.
Tin vào lời của tà tu thì đúng là ngu đến cùng cực.
Lan Vọng Sinh: "Tà tu rất thích tìm loại người như vậy, lừa một lần là trúng."
Tư Nguyệt Nhã thương cảm nói: "Thật đáng thương cho vợ con hắn gặp phải người như vậy."
Liễu Nam Yên: "Tiên Minh đã ra lệnh điều tra triệt để việc này, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Thời gian vừa đến, linh quang của Hồng Mông Linh Trì lóe sáng khắp trời đất.
Dưới sự chỉ đạo của trưởng lão mọi người bước vào linh trì.
Lan Vọng Sinh một chân bước vào linh trì, nước không sâu chỉ vừa qua đầu gối, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái: "Linh khí thật nồng đậm!"
Trong linh trì có vài xoáy nước, càng đến gần xoáy nước linh khí càng nhiều, áp lực càng lớn, mỗi người đều cố gắng đến gần xoáy nước cho đến giới hạn của mình.
"Sư huynh, sao huynh lại đứng xa thế?" Tư Nguyệt Nhã nghi ngờ nhìn Trúc Ẩn Trần đang đứng ở một chỗ xa.
Xung quanh Trúc Ẩn Trần mặt nước trôi nổi những tinh thể băng nhỏ, y nhặt một khối lên bằng tay phải, kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái: "Ta sẽ ảnh hưởng đến linh lực xung quanh, tốt nhất là không ở cùng một xoáy linh khí với mọi người."
Liễu Nam Yên cúi đầu kiểm tra nguồn nước bên cạnh mình, thấy không bị độc tố xâm hại mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đề phòng di chuyển vài bước, xa hơn một chút so với sư muội và Lan Vọng Sinh.
Tư Nguyệt Nhã: "Vậy sư huynh nhanh chóng tìm một xoáy linh khí không có người mà đến gần chút nữa đi."
"Được." Trúc Ẩn Trần quan sát toàn bộ linh trì, chọn một chỗ xa mọi người, ngồi xuống xếp bằng.
Tự nhiên cúi đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn vào chiếc nhẫn trên tay trái mình.
Cái nhẫn này, đang hấp thụ linh lực.
Hoặc nói đúng hơn, thứ bên trong chiếc nhẫn đang hấp thụ linh lực, lúc đầu còn không rõ, giờ đây giống như máy hút bụi điên cuồng hút lấy linh khí xung quanh.
Rốt cuộc Túc Ly đã đặt gì bên trong?
Tại sao hệ thống lại mất kết nối?
Có phải bởi vì y đã để Lan Vọng Sinh Sinh và nhị sư muội bái sư khác với nguyên tác không?
Nếu từ giờ trở đi không thể liên lạc được nữa thì sao bây giờ?
Không có sự giúp đỡ của hệ thống y phải làm sao để đối đầu với Túc Ly?
Ngón tay dần dần siết chặt, vạt áo dưới tay y nhăn nhúm lại.
Bóng người trên mặt nước bình thản, nhưng đáy mắt là sự hỗn loạn, hoảng sợ và kinh hãi, ánh mắt ấy chật vật cực kỳ.
Không có hệ thống thì làm sao đấu lại Túc Ly? Y tại sao lại phải sợ cái này.
Trúc Ẩn Trần vào lúc này nhận ra trạng thái của mình đã có vấn đề.
Không biết từ lúc nào, y đã dựa vào hệ thống, sợ kẻ điên Túc Ly này.
Túc Ly đã gần trở thành tâm ma của y.
Nếu thực sự không bao giờ liên lạc được với hệ thống nữa, y sẽ phải làm sao? Từ đó chấp nhận số phận làm một con rối dưới tay Túc Ly, một con thú cưng, rồi khi mất đi giá trị sẽ bị hiến tế, chết không hề có giá trị gì.
Trúc Ẩn Trần nhắm mắt thật chặt, khi mở ra lần nữa, mọi hoảng loạn bất an đã bị ý chí giết chóc tàn sát.
Kết quả tồi tệ nhất chỉ là cái chết, nếu đời này không thể giết chết tên điên Túc Ly, y chết không nhắm mắt!
Tâm ma, phải diệt!
Hiện tại, y đã biết một phần cốt truyện, còn có "Thiên Hồn Ẩn" do hệ thống để lại, so với tình trạng ban đầu đã tốt hơn nhiều.
Việc cần làm bây giờ là tranh thủ thời gian tu luyện.
Sau khi thông suốt, nỗi lo âu đọng lại trong lòng bấy lâu tiêu tan, tâm thần trở nên thanh tịnh, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Y tự hỏi với thiên phú của mình dạo gần đây lại ăn linh dược, ngâm trong Ất Mộc dược trì sao vẫn chưa đột phá, tất cả đều là do tai họa Túc Ly gây ra.
Tu chân không tính ngày tháng, các tu sĩ nhập định dễ dàng quên mất thời gian, nhưng luôn có người nhắc nhở bọn họ.
Thời gian vừa đến, tất cả các tu sĩ đang tu luyện trong linh trì đều bị ném ra ngoài.
Các tu sĩ của Thái Nhất Huyền Tông phụ trách dẫn bọn họ ra ngoài nhìn thấy linh khí sống động trên người, mỉm cười nói: "Xem ra chư vị gần đây thu hoạch không nhỏ, bí cảnh Tiểu Thanh Lan sẽ mở trong những ngày tới, hy vọng chư vị tranh thủ thời gian chỉnh đốn, trong bí cảnh tìm được cơ duyên."
*
"Cho ngươi."
Trúc Ẩn Trần vừa trở về cửa đã thấy Túc Ly đang nhàn nhã uống trà dưới cửa sổ, vung tay ném chiếc nhẫn về phía mặt hắn, lực rất mạnh, kèm theo chút tâm lý báo thù ấu trĩ.
Dù không trúng, ít nhất trong lòng cũng thấy hả hê.
Túc Ly giơ tay nắm lấy chiếc nhẫn, ném trả lại: "Mở ra xem đi."
Trúc Ẩn Trần đã tò mò về thứ bên trong từ lâu, nghe Túc Ly nói vậy liền trực tiếp mở ra.
"Đây là!"
Dù đã đoán trước nhiều thứ, nhưng vật bên trong nhẫn trữ vật vẫn khiến y cả kinh.
Trúc Ẩn Trần lấy ra, tóc đỏ, mắt thú, tai sói, đuôi sói, rõ ràng là lang yêu trong địa lao kia.
Không phải gã đã chết rồi sao, sao lại hấp thu linh khí?
"Ngươi luyện xác gã thành thi khôi!" (Con rối xác chết)
Túc Ly lúc đưa nhẫn cho y đã nói mở ra là không thể quay lại, lời này là thật, nếu y ở trước mặt người khác thả ra một thi khôi, dù cho bây giờ là đệ tử Tiên Tôn, cũng phải lên Chấp Pháp Đường một chuyến.
Túc Ly đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm mà nói: "Cho ngươi phòng thân, Xuất Khiếu kỳ thi khôi trong bí cảnh sẽ bị áp chế đến Nguyên Anh, miễn cưỡng đủ dùng."
"Trong bí cảnh ta có việc phải làm, không rảnh lo cho ngươi, nhớ sống sót mà ra."
Trúc Ẩn Trần nhìn lang yêu không có dấu hiệu sự sống, tâm trạng phức tạp.
Giữ lại kẻ mình đã giết bên cạnh, thực sự sẽ không gặp ác mộng sao?
Y đến từ thời đại hòa bình, ý thức giết người là phạm pháp đã in sâu vào đầu, trải qua một số việc bị bức ép mới giết người lần đầu, còn gặp ác mộng trong thời gian dài, sau đó mới dần thích nghi với sự tàn khốc của thế giới này.
Hiện tại xem ra y vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, trước đây gặp nhiều người tốt, bây giờ ngược lại gặp phải một người không có nhân tính như Túc Ly.
"Ngươi định làm gì?" Túc Ly nói có việc phải làm, Trúc Ẩn Trần lập tức nhớ đến nhiệm vụ đề cập đến tà tu.
Phản diện và tà tu, hai thứ này có liên quan cũng rất bình thường.
Trong cốt truyện thông tin về Túc Ly quá ít, y biết trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan không có bóng dáng của Túc Ly, lần trước liên lạc với hệ thống lẽ ra nên hỏi rõ ràng tổ tông tám đời của Túc Ly mới phải.
Túc Ly cười khẽ: "Huyền Cầm, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt."
Trúc Ẩn Trần: "Chuyện người phải làm tóm lại không phải chuyện tốt gì, bí cảnh sẽ trở nên rất nguy hiểm?"
Túc Ly: "Lo lắng cho những người đó thì có thể khuyên bọn họ rời đi."
Khuyên bọn họ rời đi, Trúc Ẩn Trần muốn để các sư đệ sư muội tránh xa nguy hiểm, tu luyện an ổn, nhưng bọn họ là nhân vật chính! Nhân vật chính không vào bản đồ thì làm sao diễn ra cốt truyện?
Nhiệm vụ thất bại sẽ thế nào y không biết, cũng không dám đánh cược.
Dù không có nhiệm vụ và cốt truyện, y ép sư đệ sư muội ở lại, sau khi trong bí cảnh xảy ra chuyện, việc y dẫn người rời khỏi đó trước sẽ gây chú ý, lúc đó y lại phải giải thích thế nào.
Sự im lặng của Trúc Ẩn Trần nằm trong dự đoán của Túc Ly: "Xem ra ngươi không thể khuyên được."
"Túc Ly nếu bất kỳ ai trong số họ chết, ta sẽ tự hủy thần thức." Trúc Ẩn Trần bình thản nói ra câu này.
Túc Ly nghiền ngẫm nhìn y: "Huyền Cầm, ngươi đang uy hiếp ta sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Không, ta chỉ thấy chán ghét, ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt này của ngươi."
"Dù lời uy hiếp của ngươi yếu ớt đến đáng thương."
Giọng Túc Ly trầm xuống: "Nhưng ta không thích bị người khác uy hiếp."