Tư Nguyệt Nhã nhìn thấy rõ dấu răng trên tai Trúc Ẩn Trần, giận dữ mắng: "Cái tên khốn nạn! Không biết xấu hổ!"
Lan Vọng Sinh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn vì mặt mũi của huynh đệ mà nhắc nhở: "Hàn Trúc, tai ngươi."
Trúc Ẩn Trần xoa xoa dái tai, mặt không biểu cảm vận chuyển linh lực xóa bỏ dấu vết khác thường trên tai.
"Ta lên đài đây."
Mặc dù trốn tránh trông có vẻ hơi hèn, nhưng mà hữu dụng.
Khi vừa lên võ đài, trưởng lão chấp sự nhìn y với vẻ bối rối không thể giải thích, ánh mắt chứa cả sự vui mừng lẫn do dự, rõ ràng là cũng nhìn thấy cảnh tượng dưới đài.
Trúc Ẩn Trần chỉ có thể coi như không thấy, giọng nói lại càng lạnh lùng hơn trước, ánh mắt nhìn về phía đối thủ như toát ra hàn khí: "Bắt đầu đi."
Đối thủ nuốt nước miếng, giơ một tay lên cao: "Ta nhận thua!"
Trúc Ẩn Trần lại càng lãnh đạm hơn, đường đường là tu sĩ đương nhiên là phải dũng cảm thử thách bản thân và chấp nhận thất bại, kể cả ngươi có tùy tiện đánh thì ta vẫn có thể cho ngươi kéo dài thời gian.
Tác phong xuống đài của đối phương vừa nhanh vừa gọn, giống như một con thỏ mới bị dọa, không muốn đứng ở đó lâu thêm một giây nào nữa.
Trúc Ẩn Trần khuôn mặt vô cảm lạnh như băng, đề nghị trước cả khi hai người mở miệng: "Trận đấu của Nam Yên vẫn còn chưa kết thúc, cũng nên đi xem nàng một chút."
Tư Nguyệt Nhã vẫn còn tức giận, biết sư huynh đang lảng tránh gì cũng không nói, buồn bực phồng má: "Vâng."
*
Thời gian trôi qua, đại hội tân tú cũng tới hồi kết thúc, Kim Đan đấu với Kim Đan đã không còn là hiện tượng hiếm gặp nữa.
Trận đấu đầu tiên trên lôi đài số mười còn chưa bắt đầu mà đã chật kín người.
Bởi vì nhân vật chính của trận này là hai người có khả năng đứng đầu, nên có không ít người cược.
"Một, hai, ba...... Mười ba, thêm ba người chúng ta và hai người muốn lên võ đài nữa, sợ là Kim Đan đều tụ tập hết ở đại hội lần này đi."
Lan Vọng Sinh thu hồi tầm mắt, hỏi nam tử mặc bạch y bên cạnh: "Trận này Túc Ly đấu với lão Mai, Hàn Trúc, ngươi đánh bại ai rồi?"Trúc Ẩn Trần lẳng lặng lau dù trúc: "Bạch Mai."
Lan Vọng Sinh: "Ta cũng nghĩ vậy. Tuy đều là Kim Đan đại viên mãn, ta biết thực lực lão Mai, nhưng Túc Ly thì ta lại không thân. Ở mấy trận tỉ thí trước, bất luận đối thủ ở cảnh giới gì thì hắn cũng không xuất toàn lực. Nói thật, ta nhìn không thấu hắn."
Lời nói của anh càng thêm nghiêm túc: "Hàn Trúc, nếu không có bất cứ tình cảm cá nhân nào, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?"
Trúc Ẩn Trần: "Thật lòng mà nói, là Túc Ly."
Không phải Kim Đan bình thường nào cũng có thể chống lại thần hồn của hắn, thực lực mà Túc Ly thể hiện ra bên ngoài để cho người khác thấy chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi.
"Thật sao? Lúc ta đấu với hắn cũng phải thử mới được."
Lan Vọng Sinh điên cuồng cười, đánh nhiều ngày như vậy đi ngang qua lôi đài anh đã sớm ngứa tay.
"Lão Mai cũng thật là, đã nhiều ngày không gặp hắn rồi, chờ hắn đánh xong trận này, chúng ta tẩn hắn một trận."
Trúc Ẩn Trần lau xong ô trúc rồi đặt lên đùi: "Có thể, không biết hắn chuẩn bị sính lễ xong chưa."
Lan Vọng Sinh thời thiếu niên có bộ dạng tuấn tú trắng trẻo, vì một ít nguyên nhân khác mà Mai Nhận Thu đã tưởng anh là nữ tử, còn nói muốn tích cóp sính lễ để cưới anh. Sau khi biết được chân tướng, hai người ghét nhau như chó với mèo trong một thời gian dài, thậm chí còn chẳng nói với nhau một câu nào.
Lan Vọng Sinh nháy mắt đen mặt: "Không phải chúng ta đã thống nhất rằng không nhắc đến chuyện này nữa rồi hay sao? Ngươi cứ như vậy làm ta lại nhớ tới người nào đó cay đến rớt nước mắt đấy......"
Một cơn gió mạnh thổi bay tóc mái trên trán của anh, đầu dù nhọn giữ nguyên vị trí ở cách chóp mũi khoảng một móng tay.
"Ngươi còn nhớ rõ cái gì nữa?" Trúc Ẩn Trần bình tĩnh hỏi.
Thế nhưng Lan Vọng Sinh không sợ y, còn muốn lôi chuyện cũ chuyện cũ ra kể tiếp: "Nhớ rõ..."
Trúc Ẩn Trần: "Nhớ rõ ngươi còn nợ ta ba vạn linh thạch phí chuộc thân sao?"
"Thật ra ta không nhớ rõ lắm đâu, dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi mà. Được rồi, ta sẽ trả lại sau.." Lan Vọng Sinh làm ra vẻ mặt đau khổ vô cùng, ánh mắt u ám như muốn đi giết người.
"Những lời này ngươi nói từ lúc Trúc Cơ cho tới tận Kim Đan, cách đây không lâu lại nợ ta gần tám ngàn."
Trúc Ẩn Trần vốn dĩ không nghĩ tới việc anh có thể trả lại tiền, biết người này là phản diện, mệnh cách sau càng thảm, coi như y tiêu tiền để cứu giúp một kẻ xui xẻo vậy.
Lan Vọng Sinh đưa tay ra che đi khuôn mặt vặn vẹo, ngũ quan dữ tợn: "Đừng nói nữa, tim ta đang rỉ máu đây này."
"Sư huynh, Mặc Lan huynh, hai người đang nói chuyện gì thế?" Tư Nguyệt Nhã kéo Liễu Nam Yên tới tìm bọn họ hội hợp.
Trúc Ẩn Trần thu hồi dù trúc: "Một ít chuyện cũ thôi."
Lan Vọng Sinh và Mai Nhận Thu là hai người bạn tốt mà y gặp được thời niên thiếu. Tuy cuộc gặp đầu tiên cũng không vui vẻ gì lắm, nhưng lúc sau ở chung lại bất ngờ hợp nhau, mãi cho đến khi y đột phá Kim Đan, ba người bọn họ đã cùng nhau du ngoạn trong một khoảng thời gian rất dài.
Bọn họ rõ ràng đều là người thật, cho nên đến bây giờ y vẫn chưa cảm thấy mình là người xuyên sách tới đây, Thiên Đạo hỗn loạn cũng không phải là đều là chuyện xấu, bằng không nếu cốt truyện của nguyên tác thật sự xảy ra...
Tư Nguyệt Nhã hoài nghi nhìn Lan Vọng Sinh: "Ngươi đắc tội sư huynh ta phải không?"
Lan Vọng Sinh oan uổng hô to: "Ta nào dám." Y là chủ nợ của anh, lại có sư muội che chở, một người cô đơn lạc lõng như anh thì có thể làm gì.
Tư Nguyệt Nhã: "Vậy sao sư huynh lại chĩa dù vào ngươi, nhất định là ngươi sai."
Liễu Như Yên không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt nàng rõ ràng là đồng ý với lời của Tư Nguyệt Nhã.
Lan Vọng Sinh tặc lưỡi, "Thật là không nói đạo lý, Hàn Trúc, ngươi mặc kệ ư?"
Hai sư muội này của Hàn Trúc che chở y thật tốt, chẳng trách lúc trước có thứ gì tốt cũng đều phải mang về cho sư muội. Anh cũng có không ít đệ đệ với muội muội, tại sao lại không giống thế này cơ chứ, nếu có hắn nhất định sủng như bảo bối.
Trúc Ẩn Trần xem đủ náo nhiệt, hưởng thụ sự bảo vệ của sư muội nhà mình, chậm rãi mở miệng: "Đùa một chút thôi, sắp bắt đầu rồi, xem đi."
"Đây chính là trận đấu có thực lực cao nhất dưới Nguyên Anh đấy."
Hai đối thủ đã lên đài.
Bọn họ đều biết Túc Ly, một người khác vừa bước lên võ đài, Tư Nguyệt Nhã liền thốt lên: "Hắn là thể tu sao?"
Trúc Ẩn Trần lắc đầu: "Hắn là pháp tu."
Liễu Như Yên không kiềm nổi sự kinh ngạc: "Pháp tu, nhưng vóc dáng này..."
Tư Nguyệt Nhã hít một ngụm khí: "Nắm đấm của hắn còn to hơn cả đầu ta, cánh tay hắn còn dày hơn cả eo của ta!"
Lan Vọng Sinh liếc nhìn vòng eo thon thả của nàng, nghĩ thầm: Eo của ngươi nhỏ đến đâu, ta đều quá sức.
"Tên này cũng cao quá đi mất, chắc cũng phải hơn hai mét đấy."
Trúc Ẩn Trần: "Hẳn là tác dụng của thức tỉnh huyết mạch." Cái tên Bạch Mai này rốt cuộc là thức tỉnh huyết mạch đặc thù gì rồi, người khổng lồ sao?
Trên võ đài.
"Lăng Vân Điện, Mai Nhận Thu."
"Thái Nhất Huyền Tông, Túc Ly."
Sau khi hai bên báo cả tên lẫn họ, trưởng lão chấp sự hô một tiếng bắt đầu, một tia sét nổ vang trên đài, bổ vào đúng chỗ Túc Ly đang đứng.
" Thiên giáng, tiếp theo tới!" Trên tay Mai Nhận Thu là một đạo điện quang chưa thành hình, lắc mình né tránh trường kiếm đâm từ sau lưng, quanh thân tràn ngập lôi quang.
Phía sau gã, một kích này của Túc Ly bị phá, thuận thế rút kiếm hoa.
Lan Vọng Sinh: "Lão Mai sở hữu lôi linh căn, vừa lúc khắc kim linh căn của Túc Ly, ngươi có còn nghĩ phần thắng sẽ nghiêng về hắn không?"
Trúc Ẩn Trần: "Cũng phải xem hắn có muốn thắng hay không đã."
Lan Vọng Sinh: "Ngươi đánh giá cao hắn thật đấy."
Tư Nguyệt Nhã quan sát vô cùng chăm chú, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm ngưng trọng. Đáng giận, vậy mà nàng lại có thể kết luận rằng bản thân mình đánh không lại Túc Ly. Như thế này thì lúc Túc Ly bắt cóc sư huynh, nàng làm sao có thể cướp y từ tay hắn được cơ chứ!
Liễu Nam Yên thì lại suy nghĩ gì đó khi thấy thân thể cường tráng của Mai Nhận Thu.
Trên lôi đài, lôi quang và linh khí kim sắc đan xen, cuồng bạo sắc bén đến nỗi cách rất xa cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm.