Nuôi dạy trẻ con thì Trúc Ẩn Trần có kinh nghiệm, ba sư muội đều do y từ nhỏ chăm sóc, nhưng nuôi một người lớn không có kiến thức cơ bản thì lại khác, đặc biệt là người lớn này lại rất dính người.
Buổi tối, Trúc Ẩn Trần sắp xếp Túc Ly vào phòng kế bên, cho đến khi đặt người xuống giường thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ, nhưng hễ y bước ra là Túc Ly lại xuống giường đi theo.
Lặp lại đến lần thứ ba, Trúc Ẩn Trần trực tiếp dùng pháp thuật định người lại, ném lên giường rồi quay lưng bỏ đi.
Sau lưng y, một đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn theo bóng dáng y.
Đến nửa đêm, trong lúc nhập định, Trúc Ẩn Trần cảm nhận được một luồng ma khí tiến vào phòng mình, chớp chớp mắt mở ra, hai mắt rồng trong đêm tối mờ mờ phát ra ánh sáng nhạt.
Trúc Ẩn Trần nhìn luồng ma khí dần dần ngưng tụ thành hình thể, nam nhân quay lưng về phía ánh nến, đứng trước mặt y, ánh mắt nặng nề nhìn y.
Ma khí hóa hình, đây là khôi phục trí nhớ rồi? Nhanh vậy?
Trúc Ẩn Trần chờ đợi một lúc, không thấy người kia nói gì, y giơ tay lên, mở miệng nói: "Lại đây."
Túc Ly nghe lời đi tới, học theo động tác của y ngồi xếp bằng.
Trúc Ẩn Trần giơ tay phải lên, nâng mặt người kia, sau vài giây quan sát, phát hiện trong đôi mắt ấy vẫn trống rỗng, ngoài bóng hình của y thì chẳng thấy gì khác.
Trí nhớ không khôi phục, nhưng năng lực lại tự học mà biết sao?
Quả nhiên mất trí nhớ và ngu ngốc là hai chuyện khác nhau, tên này tuyệt đối không thể thả ra ngoài.
Từ tay trái truyền đến cảm giác ấm nóng, Trúc Ẩn Trần nghiêng đầu nhìn xuống, Túc Ly nắm lấy tay y, giống như lúc y dắt người đến đây vậy.
Hắn nắm rất chặt, rất mạnh, như muốn bóp nát người ta, cơ thể Trúc Ẩn Trần đã bán long hóa mà cũng cảm thấy đau, nếu là người khác bị hắn bóp chắc đã vỡ nát rồi.
Cổ tay phải cũng bị nắm lấy, sau đó, Túc Ly chậm rãi cúi đầu, áp mặt lên lòng bàn tay của Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần nhìn người đang vùi đầu dưới tay mình, đây là gì? Hiệu ứng chim non? Túc Ly cũng có phản ứng này, thật kỳ lạ, y còn tưởng ma ngoài vẻ bề ngoài thì hoàn toàn khác biệt với con người.
Trúc Ẩn Trần rút tay ra, đặt lên đỉnh đầu Túc Ly, đẩy đầu hắn ra sau, buộc hắn ngẩng đầu, cổ thẳng, đường nét cơ bắp mượt mà đầy nam tính và gợi cảm.
Có chút muốn cắn một cái...
Đồng tử màu xanh băng co lại, y vừa nghĩ gì vậy?
Y không phải kẻ biến thái, sinh ra ý nghĩ kỳ quái chắc chắn là do ảnh hưởng của Túc Ly, đều tại trước đây hắn ôm cổ y cắn, nếu không sao y lại tò mò cảm giác cắn lên đó thế nào...
Không, y không tò mò, đây là Túc Ly mất trí nhớ, y nên chú ý một chút, không để mối quan hệ của họ phát triển theo hướng lệch lạc.
Không phải bạn lữ, vậy phải là gì?
Y phải quản lý Túc Ly, để hắn sống dưới mắt mình, còn phải khiến hắn bỏ đi những suy nghĩ không nên có.
Trúc Ẩn Trần buông tay, tâm trạng rối bời khiến giọng nói cũng lạnh đi: "Đã có thể hóa thành ma khí rồi, sao còn không biết nói chuyện, cố ý à?"
Túc Ly mở to mắt, giống như dã thú không hiểu tiếng người.
Trúc Ẩn Trần cảm thấy bất lực như đánh vào gỗ, đến giờ y vẫn không rõ Túc Ly có thể hiểu được câu hỏi của mình không.
"Thôi vậy, ngồi yên, ta dạy ngươi tu luyện."
Y gỡ tay Túc Ly ra, đặt lên đùi, sắp xếp tư thế nhập định, Trúc Ẩn Trần giơ tay chỉ vào trán hắn: "Nhắm mắt, tĩnh tâm."
Không có phản ứng, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn y, Trúc Ẩn Trần giơ tay che trán hắn, kéo tay xuống dưới, dùng tay giúp hắn nhắm mắt lại.Linh lực chảy vào cơ thể đối phương, vận hành chu thiên.
......
Sáng hôm sau, Trúc Ẩn Trần mở mắt thấy Túc Ly đang ngồi đối diện mình, ngay lập tức một đạo tiệt duyệt kiếm khí được phóng ra.
Vào phút cuối, Trúc Ẩn Trần nhớ ra Túc Ly này là phiên bản mới hoàn toàn, y cố gắng điều khiển kiếm khí lệch khỏi đường bay, nó đập vào bức tường phía sau Túc Ly.
Với một tiếng nổ lớn, bức tường xuất hiện một lỗ lớn.
Túc Ly bị tiếng nổ đánh thức, chớp mắt một cái, nhanh chóng nhận ra bóng dáng của Trúc Ẩn Trần, nắm lấy tay y rồi mới quay đầu nhìn lỗ lớn đầy khói bụi phía sau.
Túc Ly nhìn cái lỗ, rồi quay lại nhìn Trúc Ẩn Trần, hai người đối diện trong chốc lát.
Trúc Ẩn Trần vừa định tìm một lý do cho hành động của mình, rồi lại nghĩ, giải thích làm gì? Nói ra hắn cũng chưa chắc hiểu.
Có nên tìm một lão sư tư thục dạy hắn nói chuyện và biết chữ không, suy nghĩ vừa nảy ra liền bị Trúc Ẩn Trần gạt bỏ.
Không được, không thể để Túc Ly tiếp xúc với người ngoài, điều này không tốt cho người khác.
Trúc Ẩn Trần nhìn tư thế ngồi xếp bằng của Túc Ly, nhớ lại đêm qua, người này dường như đã học theo động tác của y để ngồi xuống, y chưa từng dạy Túc Ly cách ngồi thiền.
Y rút tay bị nắm ra, lòng bàn tay hướng lên đặt trước mặt hắn, giây tiếp theo, không ngoài dự đoán, một bàn tay khô nóng đặt lên.
Trúc Ẩn Trần kéo người lên ghế bên cạnh, rót hai tách trà, một tách đẩy tới trước mặt Túc Ly, giơ tách của mình lên đưa tới miệng.
Nam nhân đối diện nhìn ấm trà, ánh mắt chuyển động đến tay của Trúc Ẩn Trần, rồi nhìn về tách trà trước mặt mình, đưa tay, nhấc tách.
Trong mắt Trúc Ẩn Trần lóe lên một tia hiểu rõ, quả nhiên hắn đang học theo mình.
Vậy sao ta nói chuyện hỏi hắn lại không học? Mất trí nhớ làm mình quên luôn cả việc phát âm sao.
Đặt tách trà xuống, đáy tách chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh trong trẻo, lại một tiếng trong trẻo tiếp theo sau đó.
Trúc Ẩn Trần nhìn động tác đặt tách trà của Túc Ly, gần như giống y hệt mình.
Với trí thông minh và khả năng bắt chước của người này, học nói và nhận biết chữ không khó, chỉ cần dẫn hắn đến nơi đông người nhiều lần là được.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là y không yên tâm dẫn hắn ra ngoài.
Phải nghĩ cách nào đó.
Không lâu sau, Trúc Ẩn Trần lại phát hiện ra một vấn đề lớn, y không thể rời đi được.
Dù Trúc Ẩn Trần đi đâu, sau lưng đều có một người theo sát, như hình với bóng.
Cuối cùng y đi đến thư phòng, cầm bút viết một bức thư, gấp thành hình hạc giấy rồi gửi đi.
......
Ba ngày sau
Trúc Ẩn Trần ngồi trong đình hóng gió bên cạnh hồ cá, cánh rồng buông xuống nước, những con cá linh trong hồ bị khí tức của chân long hấp dẫn, tụ tập xung quanh cánh rồng chìm trong nước.
Gió mát thổi qua tai, những sợi tóc trắng nhẹ nhàng bay, bên cạnh Trúc Ẩn Trần đặt một đĩa linh quả nhỏ như quả anh đào, thỉnh thoảng y ném vài quả xuống nước, khiến những con cá linh tranh nhau giành giật.
Khung cảnh yên bình nhanh chóng bị phá vỡ.
Bùm!
Một bóng người nhảy xuống nước, bắn lên một mảng lớn bọt nước.
Động tác nhanh nhẹn, mục tiêu rõ ràng chụp lấy cánh rồng của Trúc Ẩn Trần buông xuống nước.
Trong khoảnh khắc đôi cánh bị chạm vào, cánh rồng lập tức được chủ nhân rút về sau lưng.
Trúc Ẩn Trần cảm nhận cảm giác khác lạ còn lại trên đôi cánh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn người ướt đẫm trong nước: "Ngươi đang làm gì?"
Tại sao lại đuổi cá của y chạy mất, còn muốn bắt cánh của y?
Ánh mắt của Túc Ly dõi theo đôi cánh, ngón tay khẽ chụp trong không khí, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trúc Ẩn Trần, hắn chậm rãi mở miệng: "Chúng, cắn ngươi."
Đúng vậy, chỉ sau ba ngày, Túc Ly đã có thể nói những câu ngắn gọn, Trúc Ẩn Trần không ít lần cảm thán về khả năng học hỏi của hắn.
Trúc Ẩn Trần nhìn đàn cá trong hồ bị đuổi chạy, nói: "Chúng không dám cắn ta, cũng không cắn nổi."
Quét mắt qua bộ quần áo ướt sũng của Túc Ly, cảnh tượng đêm nọ lóe lên trong đầu, Trúc Ẩn Trần bình tĩnh nói: "Lên đây."
Túc Ly bò lên đình hóng gió từ bên chân của Trúc Ẩn Trần, một luồng linh lực quét qua, toàn bộ nước trên người khô ráo.
Trúc Ẩn Trần chậm rãi thực hiện một lần nữa tịnh trần thuật trước mặt hắn, hỏi: "Biết chưa?"
Túc Ly gật đầu, sau đó ngay lập tức tái hiện lại động tác của Trúc Ẩn Trần một cách chính xác.
Trúc Ẩn Trần: "Tiếp tục chép Thanh Tâm Quyết đi."
Không xa bên cạnh y có một chiếc bàn nhỏ, trên đó là bản Thanh Tâm Quyết đang chép dở và một viên ngọc ghi âm do chính Trúc Ẩn Trần thu âm, với trí thông minh của Túc Ly thì việc tự học chữ và phát âm hoàn toàn không có vấn đề.
Tại sao Trúc Ẩn Trần lại rảnh rỗi không làm gì mà ở đây cho cá ăn, vì chỉ cần y rời khỏi tầm mắt của Túc Ly thì hắn sẽ bắt đầu tìm y, ma khí hóa hình đến kết giới cũng không cản được.
Tay cầm một viên ngọc giản, thần thức quét qua nội dung bên trong, Trúc Ẩn Trần một lần nữa thất vọng ném nó vào nhẫn trữ vật.
Mấy ngày nay y gần như đã lật tung tất cả các sách cổ và ngọc giản trong thư viện của Tiên Minh, nhưng hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về chấp niệm thành ma.
Biết vậy thì nên hỏi hệ thống nhiều hơn, nghĩ vậy, Trúc Ẩn Trần lại đều đặn mỗi ngày một lần, có việc không có việc cũng thề với thiên đạo.
Hệ thống, có ở đó không? Có thể mở thiên ngoại cảnh không.
Tiền bối, có ở đó không? Có thể gửi thông tin về điểm yếu và đặc điểm của chấp niệm thành ma không.
Cảm giác như đang ném chai trôi vào biển, có nhận được phản hồi hay không còn tùy thuộc vào may mắn.
"Sư huynh, muội tới rồi!" Tư Nguyệt Nhã được chim giấy dẫn đường cưỡi kiếm bay đến.
Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp xuống đình hóng gió rồi thu kiếm vào vỏ, giang hai tay lao về phía Trúc Ẩn Trần.
Mới chạy được hai bước liền phanh gấp, kiếm giơ ngang trước ngực ánh mắt không thiện cảm nhìn nam nhân đứng chắn đường: "Tránh ra!"
Túc Ly với lợi thế chiều cao, cúi xuống nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt đen láy như vũng mực không thể xuyên thấu, dưới ánh nắng ban ngày, đối diện với đôi mắt ấy cũng như đang ở trong đêm đen vô tận.
Lông toàn thân Tư Nguyệt Nhã dựng đứng, cảm nhận được nguy hiểm liền theo bản năng gọi người mà mình có thể cầu cứu và ỷ lại.
"Sư huynh!"
Bóng dáng dường như che lấp ánh sáng cả thế giới trước mắt bị đẩy ra, khuôn mặt như núi tuyết hiện ra trong tầm nhìn, như mặt trời xa xôi trong mùa đông, không có nhiều nhiệt độ, nhưng đủ để xua tan bóng tối, khiến người ta cảm nhận được mình vẫn còn sống.
"Nguyệt Nhã, ta ở đây." Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng ôm lấy vai sư muội, vỗ nhẹ hai cái để trấn an.
"Sư huynh, hắn vừa rồi..."
Tư Nguyệt Nhã sau khi bình tĩnh lại, giơ tay chỉ vào Túc Ly, đối diện với đôi mắt vẫn còn sâu thẳm và tối tăm, tuy vẫn còn rất dè chừng nhưng không còn cảm giác ngột ngạt đến mức không thể thở được nữa, vì sư huynh đang ở bên cạnh.
"Hắn vừa định giết ta!"
Ngừng lại một chút, Tư Nguyệt Nhã mới phản ứng lại được cảm giác đó là gì, là thù địch, là sát khí, là ánh mắt muốn triệt để loại bỏ một người.
Ánh mắt của Trúc Ẩn Trần lạnh lại: "Nếu ngươi dám động thủ làm hại người, ta sẽ giết ngươi."
"Không, ta không..." Túc Ly mở miệng, dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại không biết nói sao.
Tư Nguyệt Nhã: "Sư huynh, huynh nhìn ánh mắt của hắn đi, tại sao lại giữ một người nguy hiểm như vậy bên cạnh?"
"Ánh mắt?" Trúc Ẩn Trần quét qua đôi mắt của Túc Ly, ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến sư muội bị dọa sợ.
"Hắn nhìn ai cũng vậy, không phải muốn giết người."
Trúc Ẩn Trần không phải đang biện hộ cho Túc Ly, mà là y không cảm nhận được sát khí, từ khi Túc Ly uống nước sông Vong Xuyên và mở mắt ra, ánh mắt hắn luôn như vậy, giống như một ác quỷ bẩm sinh có đôi mắt quỷ dữ, chưa học cách ngụy trang.
Dù ác quỷ mất trí nhớ, bản chất của hắn vẫn không thay đổi, hắn là ma, ma vốn là tập hợp của tội ác, lúc nào cũng tỏa ra ác ý.
Trúc Ẩn Trần xem đó như khí chất tương tự như gương mặt ác của Lan Vọng Sinh, chỉ có điều bản chất của Túc Ly cũng tà ác như vậy, trước đây còn có thể ngụy trang thu liễm, bây giờ mất trí nhớ ngược lại càng lộ rõ, nói đơn giản, cả người trông càng đáng sợ hơn.
"Sư huynh?" Tư Nguyệt Nhã đầy kinh ngạc nhìn Trúc Ẩn Trần, giơ hai ngón tay ra trước mặt anh lắc lắc: "Đây là mấy?"
Trúc Ẩn Trần: "..."
Tuyệt vời, vì Túc Ly, y đã bị sư muội nghi ngờ là mắt có vấn đề.
"Hắn không có ý định giết người." Trúc Ẩn Trần vừa nói xong liền thấy trong đôi mắt linh động của Tư Nguyệt Nhã hiện lên rõ ràng sự nghi ngờ.
Bỏ qua vấn đề ánh mắt, y sửa lời: "Ta sẽ dạy bảo hắn."
Tư Nguyệt Nhã cau mày: "Sư huynh! Điều muội muốn nói không phải chuyện này, việc dạy bảo hắn không nên là trách nhiệm của huynh! Tại sao..."
Khó hiểu trong lòng nàng dường như có câu trả lời khi nhìn thấy gương mặt của Túc Ly.
"Vì gương mặt này đúng không?"
Một tiếng xoẹt, trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt Tư Nguyệt Nhã trở nên sắc bén: "Nếu sư huynh không nỡ ra tay, hãy để muội làm."
"Sư huynh, đến giờ muội vẫn không hiểu tại sao huynh lại kết đạo lữ với Túc Ly, những người kia nói hai người tình cảm sâu đậm, muội không tin! Làm sao huynh có thể thích hắn được?!"
Nghe thấy lời của nàng, lòng Trúc Ẩn Trần trùng xuống, trong giọng nói của Tư Nguyệt Nhã có quá nhiều thù địch và bài xích đối với Túc Ly. Trong mắt thế gian, Túc Ly đã là một người chết, ngay cả Liễu Nam Yên khi nhắc lại hắn sau khi hắn chết cũng không có sự căm ghét mạnh mẽ như vậy.
Ánh mắt quét qua Túc Ly bên cạnh, Trúc Ẩn Trần giơ tay thiết lập một kết giới cách âm: "Nguyệt Nhã, muội..." Có phải đã biết điều gì rồi không?
Biết được bao nhiêu, và biết từ miệng ai?
Quan trọng nhất là, người biết những chuyện đó có gây ảnh hưởng đến kịch bản không, những điều này y đều phải hỏi rõ ràng.