Mùa hè nhoáng cái đã kết thúc, mùa thu đến, ngân hạnh rơi đầy đất, cả Bắc Kinh chìm trong màu vàng kim rực rỡ. Bầu trời xanh thẳm, ngân hạnh vàng óng, tường son ngói đỏ, là cảnh sắc đẹp nhất của mùa thu.
Không biết là vì mùa thu mát mẻ, ấm áp nên toàn thân uể oải hay là bởi vì mang thai mà gần đây Lương Tranh rất thích ngủ. Cuối tuần được nghỉ làm cô có thể ngủ một giấc từ tối đến tận trưa.
Hôm ấy, cô ngủ đến hơn h mới rời giường, đi xuống dưới lầu lấy một rổ mận vừa ăn, vừa lên thư phòng tìm Chu Húc.
Chu Húc đang làm việc, lúc Lương Tranh bước vào anh đang ung dung đút tay túi quần trao đổi điện thoại công việc với cấp dưới.
Lương Tranh vừa ăn mận vừa lắc lư đi đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống ghế tựa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn, sát đất chiếu vào phòng, cô ung dung tựa vào ghế dựa lớn của anh, tâm tình cực kì thoải mái, lười biếng híp mắt lại.
Thư phòng của Chu Húc là phòng có ánh sáng tốt nhất căn nhà, khi trời sáng, ánh nắng ùa vào phòng, đến cả mặt thảm cũng ấm áp vô cùng.
Chu Húc nói chuyện điện thoại xong, quay lại, xóa má Lương Tranh cười nói: “Tỉnh rồi?”
Lương Tranh “a” một tiếng kéo anh ngồi xuống tay dựa của ghế, sau đó thân thiết ôm lấy tay anh, chớp mắt nói: “Chu Húc, em muốn thương lượng với anh một chuyện?”
Chu Húc nhíu mày: “Chuyện gì nào?”
Lương Tranh tủm tỉm cười: “Em muốn dùng bàn sách của anh. Vị trí làm việc này của anh quá tốt, ánh nắng chiếu vào vừa đủ, cực kì dễ chịu,”
Chu Húc nhìn cô bật cười, anh đưa tay ngoắc ngoắc cằm cô: “Anh không nhường em thì sao?”
“Không được phép từ chối.” Lương Tranh cười đút quả mận cho Chu Húc.
Chu Húc cắn một miếng, ê cả hàm răng, anh nhíu nhíu mày: “Cái này có thể ăn được sao?”
“Ngon mà.” Lương Tranh ôm lại túi mận, ngồi ngon lành, không quên thúc giục Chu Húc về phòng ngủ lấy cho mình mấy tập bản án và tài liệu cần nghiên cứu.
Chu Húc về phòng lấy hồ sơ bản án giúp cô. Lương Tranh cao hứng nhận lấy, cứ như vậy ngang nhiên chiếm đoạt bàn làm việc của anh.
Chu Húc nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười, ngoan ngoãn cầm văn kiện và laptop của mình ra sofa bên cạnh.
Lương Tranh chiếm bàn làm việc của anh vừa phơi nắng vừa đọc hồ sơ, vô cùng khoái trá. Hai chân trắng nõn không đi dép lê, vung vẩy trong không khí.
Chu Húc đi tới, ngồi xổm xuống kéo Lương TRanh qua nhặt dép lê trên đất, xỏ vào cho cô: “Vẫn còn lạnh, đừng đi chân trần.”
Lương Tranh cúi đầu nhìn anh, nói: “Đúng rồi, mẹ vừa gọi đến, nói hai đứa mình tối qua sớm một chút.”
Hôm nay là sinh nhật ba Chu, trong nhà không định tổ chức rầm rộ, chỉ làm một bữa cơm thân mật cả nhà quây quần ăn uống.
Đến trưa Lương Tranh hoàn thành xong công việc, ăn xong cô lại buồn ngủ, nằm trên sofa trong thư phòng, đắp một tấm chăn mỏng, vừa phơi nắng, vừa ngủ thiếp đi.
Chu Húc ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu xem văn kiện, thỉnh thoảng cầm bút máy phê bình, chú giải gì đó.
Chiều thu, ánh nắng ôn hòa, thư phòng an tĩnh, thi thoảng có tiếng bút máy sột soạt.
Từ sau khi có thai, Lương Tranh đặc biệt thích ngủ, dù ngủ trưa cũng rất say giấc, ngủ một mạch đến tận h chiều mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cô nhổm người dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn ra cửa sổ, quan sát bên ngoài, mặt trời chuẩn bị xuống núi, hoàng hôn đỏ rực.
Vừa văn Chu Húc làm xong việc, anh khép máy tính lại, đứng dậy: “Em tỉnh rồi!”
Lương Tranh gật đầu, ngước mắt nhìn anh, Chu Húc đi tới, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó dịu dàng ôm Lương Tranh ra khỏi thư phòng.
Lương Tranh vòng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em hơi đói bụng.”
Chu Húc cười: “Lát qua nhà mẹ, sẽ bảo mẹ chuẩn bị trước một ít điểm tâm cho em.”
Lương Tranh gật đầu, vui vẻ cười lên, hào hứng trở lại phòng thay quần áo.
Thời điểm đôi vợ chồng trẻ đến nơi còn chưa đến h, nhưng do tối nay đông người, nên Chu Ngữ Chức đang ở dưới bếp đốc thúc việc nấu nướng.
Họ hàng, người thân đã đến từ sớm người thì đánh bài, người thì buôn chuyện phiếm, không khí cực kì náo nhiệt, vui vẻ.
Chu Húc nắm tay Lương Tranh đi vào nhà bếp: “Mẹ, có cái gì ăn luôn được không, Tranh Tranh đói bụng.”
Chu Ngữ Chức vừa quay đầu đã thấy con trai và con dâu, bà lập tức nhoẻn miệng cười: “Có có. Tranh Tranh có sườn heo hấp () đó. Con thích nhất món này mà.”
Nói rồi bà lập tức kéo tay Lương Tranh đến trước bàn, ngồi xuống, cười nói: “Ngồi đây chờ mẹ. Mẹ gọt cho con quả táo ăn trước.”
Lương Tranh cười đến híp hai mắt lại, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ.”
Chu Ngữ Chức bưng một phần sườn heo hấp cho con dâu, lại múc thêm cho cô chén súp gà, vừa cười vừa nói: “Còn lâu mới ăn cơm. Con ăn trước đi.”
Chu Ngữ Chức ngồi hàn huyên với “tiểu tri kỷ” kiêm con dâu một hồi, đến tận khi có người gọi bà, bà mới lưu luyến rời đi.
Lương Tranh ngồi trong bếp nhiệt tình ăn uống, Chu Húc chờ mẹ đi mới kéo ghế xuống ngồi cạnh cô. Anh mỉm cười nhìn cô vùi đầu ăn uống, cảm thấy vợ mình thật đáng yêu.
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, vô thức sờ sờ mặt mình: “Sao thế? Trên mặt em dính gì à?”
Chu Húc nhìn cô, nín cười, gật gật.
Lương Tranh nhíu mày: “Ở đâu cơ?”
Cô cầm khăn giấy lau lau, không ngừng hỏi: “Ở đâu? Còn không?”
Dì Trần vừa thái thịt vừa nhìn đôi vợ chồng trẻ nhịn không được, hòa ái nói: “Tranh Tranh, A Húc lừa con thôi, không dính gì cả.”
Lương Tranh nhíu mày, vừa tức vừa buồn cười: “Chu Húc! Anh bị bệnh à?”
Chu Húc cũng cười, hai người nháo một trận, trong bếp cả bầu không khí tràn đầy ngọt ngào.
Lương Tranh lấp đầy bụng mới cùng Chu Húc trở lại phòng khách.
Chu Nha ngồi trên sofa chơi điện thoại, vừa thấy Lương Tranh lập tức hớn hở cười: “Chị dâu, tới đây, tới đây.”
Lương Tranh đi qua, ngồi xuống cạnh cô bé.
Chu Nha tò mò nhìn bụng cô, cẩn thận chạm vào: “Ồ, sao vẫn nhỏ thế ạ? Không cảm thấy gì luôn!”
Lương Tranh cong mắt cười, dịu dàng nói: “Còn sớm mà. Hiện tại chưa nhìn ra đâu.”
Chu Nha hưng phấn nói cô đã mua thật nhiều quần áo cho em bé, vừa nói vừa cầm điện thoại đưa album cho Lương Tranh xem.
Hai người nói cười hồi lâu, cuối cùng không biết bằng sức mạnh nào hai chị em đã lạc trôi sang chuyện gần đây phong cảnh rừng núi rất đẹp, thật muốn đi lên núi thưởng thức cảnh non nước hữu tình.
Chu Manh kéo tay Lương Tranh nói: “Cuối tuần chị em mình có thể đi. Thứ mình lên đó, chủ nhật về. Gần đây thời tiết rất đẹp không đi chơi em cảm thấy có lỗi với bản thân lắm.”
Gặp được người chị em cùng chí hướng, Lương Tranh không nói gì hơn, chỉ hào hứng gật đầu.
Nào biết cô vừa đáp ứng xong, thì Chu thiếu gia nhà mình, người mấy phút trước còn đang ngồi trên sofa say sưa trò chuyện với Tần Tống đột nhiên lên tiếng phản đối: “Không được!”
Chu Nha phản đối: “Vì sao ạ?”
Chu Húc liếc nhìn cô em một cái, cảnh cáo: “Để vợ anh đi theo cô, anh không yên tâm.”
Chu Nha lập tức thể hiện quyết tâm và tinh thần trách nhiệm cao: “Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc chị dâu thật tốt! Em lấy đầu ra đảm bảo luôn.”
Chu Húc khinh thường đáp: “Anh cần đầu của cô làm gì?”
Chu Nha: …
Lương Tranh bị cuộc đối thoại của cặp anh em nhà này chọc cười.
Thu qua đông tới. Cuối thu, đầu đông những cơn mưa liên tiếp ập tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, đến tận khi trận tuyết đầu mùa đổ xuống, mới bất tri bất giác nhận ra: MÙA ĐÔNG THẬT SỰ ĐẾN RỒI.
Trước khi nghỉ tết Lương Tranh hẹn nhóm Thiến Thiến cùng đi shopping.
Cô vốn định mua một ít quần áo cho tiểu bảo bối sắp ra đời, kết quả lại nhớ ra đống quần áo từ sơ sinh đến hết tháng tuổi đang chất đống trong nhà, nên dứt khoát không mua gì nữa, cuối cùng quyết định sẽ mua thêm cho Chu Húc một bộ quần áo mặc ở nhà, và một đôi khuy măng sét.
Khi đến khu thời trang nam, Lương Tranh nhịn không được mua cho Chu Húc một đống đồ.
Chủ yếu vì cô cảm thấy anh quá đẹp trai, bất kì bộ y phục nào treo trên giá, Lương Tranh đều nghĩ nếu mặc trên người anh sẽ phi thường hoàn hảo.
Mua sắm xong, cả nhóm rủ nhau đi ăn tối.
Vừa bước vào nhà hàng thì Chu Húc gọi điện thoại tới hỏi cả nhóm đi dạo xong chưa, anh đến đón cô.
Lương Tranh gật đầu, mỉm cười: “Chúng em đang ăn. Anh qua đi.”
p sau, Chu Húc đến.
Lương Tranh ngồi quay lưng lại phía cửa, nên khi anh đến Phùng Thiến tinh mắt thấy trước, cong môi nói: “Phu quân của cậu đến rồi kìa.”
Lương Tranh lập tức quay đầu, vừa vặn đúng lúc anh bước vào cửa hàng.
Chắc là mới từ công ty đến, trên người vẫn mặc nguyên bộ âu phục ban sáng. Anh từ bên ngoài bước vào, mang theo một làn giá lạnh, cả người phong lưu, anh tuấn bất phàm.
Anh vừa đến lập tức thu hút ánh nhìn của vô số cô gái trong cửa hàng.
Lương Tranh vẫy tay với anh.
Chu Húc đi đến, lịch sự chào hỏi bạn bè cô.
Lương Tranh nắm tay anh: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Chu Húc gật đầu, nói: “Anh ăn ở công ty rồi.”
Lại nói thêm: “Mọi người cứ ăn từ từ. Anh đi thanh toán.”
Phùng Thiến cảm khái nói: “Ăn uống xong xuôi còn có người đến đón tận nơi, rồi tính tiền cho. Quả là tốt nha.”
Lương Tranh ha ha cười: “Các cậu thích ăn gì, dù sao hôm nay cũng là Chu Húc mời khách, chúng ta không cần khách khí với anh ấy.”
Phùng Thiến cười: “Thật luôn? Vậy mình sẽ không khách khí nữa.”
Lương Tranh đưa menu cho cô bạn, hào hứng nói: “Mau chọn nào. Tuyệt đối đừng khách khí.”
Ăn uống xong xuôi, tất cả mọi người đều có chồng đến đón. Vì Lương Tranh đang mang bầu nên bị Thiến Thiến giục về sớm nghỉ ngơi.
Cô kéo tay Chu Húc, phất tay tạm biệt mọi người: “Vậy mình đi trước đây. Chúc mừng năm mới. Hẹn năm sau gặp lại.”
“Năm sau gặp.”
Buổi tối, trời nổi gió to, Lương Tranh kéo tay Chu Húc, rúc vào người anh: “Thời tiết thật lạnh.”
Chu Húc kéo tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình: “Em nên mặc ấm hơn.”
Lương Tranh mất hứng càm ràm: “Em mặc rất nhiều áo rồi mà.”
Chu Húc nhìn vẻ hờn dỗi của ai đó, mỉm cười, nhéo nhéo má cô: “Tức giận rồi?”
Lương Tranh giương mắt nhìn anh: “Ừ.”
Chu Húc cười, xoa xoa cằm cô nói: “Anh sai rồi, đừng giận nữa.”
Kỳ thật Lương Tranh không hề tức giận, nhưng mà đây gọi là tình thú hôn nhân, một người giả vờ giận, một người tình nguyện dỗ.
Cô bật cười, tựa vào vai anh, kể anh nghe mấy tin đồn thú vị hôm nay nghe được.
Hai người tay trong tay đi bộ dưới cơn mưa tuyết lất phất, mặt mũi Lương Tranh tràn đầy nụ cười, thao thao bất tuyệt kể chuyện, Chu Húc cúi đầu chăm chú lắng nghe, thi thoảng khóe môi cong lên đầy sủng nịnh.
Năm mới chậm rãi gõ cửa.
Lại một năm cũ trôi qua.
Sườn heo hấp (nguyên văn:粉蒸排骨) là một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên . Nguyên liệu chính là sườn heo , khoai lang, v.v., và nguyên liệu phụ là mì gạo hấp. Sau khi hấp sườn mềm, thơm, hơi mặn và cay.