Bản thiết kế váy cưới vốn đã được bắt tay vào làm, nhưng Lương Tranh không nghĩ đến lại xong nhanh như thế, nghe Chu Húc gọi điện nói váy cưới đã được chuyển đến, cô lập tức ngạc nhiên, lẫn vui mừng hỏi: “Nhìn đẹp không anh?”
Trong giọng nói không giấu được vui vẻ, kích động, Chu Húc nhịn cười, cố ý trêu cô: “Em đoán xem.”
Lương Tranh bị anh chọc cười, trách anh thừa nước đục thả câu.
Ý cười trong mắt anh càng sâu nói: “Ngoan Ngoãn chờ anh, p nữa anh đến nơi.”
Lương Tranh ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng.”
Cúp điện thoại, Lương Tranh ngồi an vị chờ Chu Húc đến đón, tiện thể điểm lại những công việc của ngày mai.
Các đồng nghiệp đã bắt đầu thu dọn đồ dùng, chuẩn bị tan tầm, Lương Tranh nhìn thời gian, tính toán thì có lẽ Chu Húc cũng sắp đến, liền kẹp lại hồ sơ vào clean bag, tắt máy tính, xách túi lên đi ra bên ngoài.
Vừa xuống lầu, đã nhìn thấy xe anh đậu dưới hầm gửi xe. Anh từ trong xe bước ra: Âu phục đen lịch lãm, giày da bóng lộn, anh tuấn mê người. Rất nhiều nữ nhân viên quay lại nhìn trộm anh.
Chu Húc nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho Lương Tranh, vừa gọi vừa đi vào cửa thang máy, lên thẳng phòng làm việc của cô. Điện thoại kết nối, ngước mắt đã thấy cô mỉm cười dịu dàng đứng nhìn anh.
Chu Húc cúp máy, chạy lại xoa xoa mặt cô, cười: “Em xuống lâu chưa?”
Lương Tranh vui vẻ đáp: “Em vừa xuống thôi.”
“Lạnh không?” Chu Húc cúi đầu, nắm lấy tay cô cho vào túi áo khoác của mình.
Lương Tranh một lòng háo hức muốn xem váy cưới. Cô bắt lấy tay anh, ngạc nhiên hỏi: “Váy cưới đâu? Anh chưa lấy về à?”
Chu Húc nhìn cô, không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh xoa xoa cằm Lương Tranh: “Để ở văn phòng rồi.”
Nói xong liền dắt Lương Tranh lên xe.
Đây là lần đầu tiên Lương Tranh đến công ty Chu Húc. Thời điểm hai người đến đã là giờ tan làm nhưng trong văn phòng vẫn còn rất nhiều người nán lại làm thêm giờ.
Không biết ai là người đầu tiên nhìn thấy Lương Tranh, kích động thông tin cho các đồng nghiệp: “Cấp báo, cấp báo, tôi vừa nhìn thấy bà chủ tương lai của chúng ta.”
Từ trên xuống dưới công ty ai ai cũng hiếu kỳ với cô bạn gái của Chu tổng này không phải ngày một ngày hai. Dù sao sếp của bọn họ cũng là một người đàn ông ưu tú, lỗi lạc, dáng dấp đẹp trai, phong độ ngời ngời, năng lực làm việc miễn bàn, sát phạt quyết đoán, tác phong nhanh nhẹn lại mạnh mẽ, phụ nữ ngưỡng mộ nhiều không kể siết. Vì vậy mọi người khó tránh được tò mò muốn biết một người đàn ông hoàn hảo như Chu Tổng sẽ thích một cô gái như thế nào.
Tin tức này nổ ra nhanh chóng, tất cả nhân viên khắp càng phòng ban đều đổ xô về tầng của tổng giám đốc để nhìn lén bà chủ tương lai.
Nhưng mà họ cũng chỉ có can đảm đứng canh ngoài cửa phòng làm việc của Chu tổng, lặng lẽ nghe ngóng mà thôi. Một đồng nghiệp rón rén đi tới bàn thư ký giám đốc cẩn thận hỏi: “Bà chủ tương lai đến rồi? Dung mạo cô ấy thế nào? Đẹp không?”
Vị kia gật gật đầu, chân thành đáp: “Xinh đẹp.”
“Thật?”
Một đồng nghiệp khác gật đầu: “Ừ! Rất xinh đẹp, mà lại là kiểu đẹp khiến người khác vừa nhìn đã yêu thích, muốn thân cận ý. Khuôn mặt rất sáng, khi cười lên đôi mắt cong cong như trăng khuyết hòa ái, dễ gần. Vừa nhìn cô ấy là biết tại sao Chu tổng lạnh lùng của chúng ta đổ con gái người ta.”
“Tôi vừa vào đưa tài liệu cho sếp, bà chủ tương lai đại khái không chú ý đến tôi, ngồi trên ghế sofa hình như đang xem cái gì đó, còn nũng nịu với Chu tổng. Haizzz làm trong công ty lâu như thế, đúng là lần đầu tiên thấy Chu tổng mặt than cười đến vui vẻ, hạnh phúc vậy, trong giọng nói không giấu nổi sự cưng chiều với cô gái kia.”
Lưu Thư kí vừa bước từ phòng tổng giám đốc ra, liền bị bao vây. Cả đám người mắt tro trừng mắt nhỏ, nhìn anh. Lưu Thư ký quả không hổ là thư ký đắc lực của Chu tổng, khí định thần nhàn đặt công văn xuống, nghiêm túc nói: “Tan Tầm không về nhà chạy đến đây làm gì? Giản tán.”
Buổi chiều Chu Húc có tiệc xã giao, vì vậy hiện tại công việc tồn đọng xếp thành chồng, bận bịu đến hơn h mới xong.
Lương Tranh tháo giầy, ngồi lười biếng trên ghế sofa chơi điện thoại.
Chu Húc khép máy tính, đi đến sofa ngồi xuống cạnh, bế Lương Tranh lên, đặt trên đùi.
Lương Tranh thuận thế ôm lấy cổ anh: “Xong việc rồi.”
Chu Húc gật đầu, cúi xuống hôn lên môi cô.
Cả căn phòng một mảng tĩnh lặng, ánh hoàng hôn vừa tắt, nhường chỗ cho màn đêm dịu dàng, cả thành phố chìm trong ánh đèn sáng rực rỡ lung linh, đủ màu sắc. Bắc Kinh về đêm giảm đi sự vội vã, nhiều thêm nét đô hội, phồn hoa.
Chu Húc ép Lương Tranh lên ghế sofa mềm triền miên một trận, suýt nữa không thể kiềm chế muốn nuốt cô vào bụng, nhưng tiếng bụng sôi lên đột ngột kêu lên, khiến ý đồ xấu xa của ai kia không thể thành công.
Chu Húc buồn cười giương mắt nhìn cô.
Lương Tranh ủy khuất nói: “Em đói.”
Chu Húc cong mắt, xoa xoa mặt Lương Tranh, nguy hiểm nói: “Tạm tha cho em một mạng.”
Anh ngồi dậy, thuận thế kéo cô đứng lên, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
“Bên ngoài lạnh lắm, mình đi ăn lẩu đi, làm ấm dạ dày.”
Chu Húc “Ừ” một tiếng, xoa xoa đầu cô, đứng dậy bước vào toilet: “Chờ anh một chút.”
Lương Tranh ngồi trên sofa, đeo giày vào, Chu Húc đẩy cửa toilet bước ra, cầm áo khoác trên kệ đưa cho Lương Tranh: “Mặc vào đi.”
Lương Tranh ừ một tiếng, đứng dậy, Chu Húc choàng áo cho cô.
Chu Húc giúp cô mặc xong, mới đi lấy áo của mình khoác vào.
Lương Tranh nhắc nhở anh: “Áo cưới của em.”
Chu Húc cười: “Anh nhớ rồi.”
Chu Húc xoay người bê hộp áo cưới của cô theo.
Lương Tranh nhìn lướt qua váy cưới thêm lần nữa, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Hai người ăn xong, lái xe về nhà đã là h tối.
Chu Húc còn chút công việc phải trao đổi qua video call, Lương Tranh đi tắm trước.
Chu Húc gọi điện xong, lại ngồi xử lý vài văn kiện cần gấp.
Xong xuôi, anh khép máy tính, đứng dậy ra phòng khách uống nước.
Anh đang đứng bên bàn trà, tay cầm chén nước, suy nghĩ vẩn vơ thì đáy mắt lướt qua một tà váy trắng tinh khôi. Anh thoáng ngẩn ngơ, tay hơi run lên.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Tranh từ trong phòng ngủ bước ra.
Cô mặc váy cưới, cả người như phát sáng dưới ánh đèn lung linh.
Váy cưới trắng thuần càng làm nổi bật làn da non nã, tinh khôi như tuyết của cô.
Lương Tranh đứng trước cửa phòng ngủ, tủm tỉm nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, rực rỡ như một thiên sứ nhỏ.
Chu Húc hoàn toàn bị mê hoặc, như người mất hồn, thất thần nhìn cô, trong mắt, trong lòng đều là hình ảnh của cô.
Qua thật lâu, cuối cùng anh mới đặt chén nước xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Lương Tranh.
Lương Tranh cười hỏi anh: “Được không?”
Chu Húc gật đầu: “Rất đẹp!”
Giọng anh hơi khàn, tay phải vòng qua eo cô, đem Lương Tranh ôm siết trong vòng tay.
Lương Tranh nằm trong lòng anh, trái tim tràn đầy ấm áp.
Cô vòng tay ôm lấy anh, cằm tì trên bả vai Chu Húc, tươi cười nói: “Chu Húc, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Chu Húc không đáp, một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Em đoán thử xem.”
Lương Tranh bật cười: “Làm sao em biết được.”
Chu Húc lại im lặng, như cũ ôm chặt lấy cô, không chịu buông.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng Lương Tranh có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của anh.
Cô vui vẻ nói: “Chu Húc, em vừa nghĩ nếu tương lai ngày ngày có thể ở bên anh, vậy thì chẳng phải ngày nào cũng hạnh phúc như trên mây hay sao!”
Một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy trong lòng anh, Chu Húc siết chặt cô hơn, hốc mắt hơi nóng lên, cánh môi mấp máy, chậm rãi, nhẹ nhàng, thâm tình: “Anh yêu em.”
Lương Tranh bật cười, đáy mắt, khóe môi đều là hạnh phúc, viên mãn.