Lương Tranh và mẹ nói rất nhiều, cuối cùng mẹ Lương bất đắc dĩ mở miệng, vỗ vỗ tay cô, nói: “Mẹ nhìn ra được, A Húc đối với con rất tốt, rất thích con.”
Lương Tranh liên tục gật đầu: “Đúng! Đúng ạ.” Cô giữ chặt tay mẹ, nũng nịu: “Mẹ, mẹ khuyên ba giúp con đi, đừng đối xử với Chu Húc như thế.”
Mẹ Lương nhìn con gái, thở dài nói: “Con thật sự cho rằng bà muốn chia rẽ hai đứa ư? Ba con, ông ấy rất thích A Húc, cũng biết thằng bé vô cùng yêu thương con. Có một người con trai ưu tú như nó thích con, bảo vệ con, ba và mẹ vui mừng con không kịp!”
Lương Tranh sửng sốt một chút, ngạc nhiên hỏi: “Ba mẹ không phản đối.”
Mẹ Lương mỉm cười đáp: “Phản đối thì có tác dụng gì không? Mẹ và ba con đâu có thể làm ra việc một gậy đánh gãy uyên ương tàn nhẫn như thế? Mới rồi con nói với mẹ nhiều như thế, nhưng thật ra mẹ rất đồng tình với A Húc. Gia đình A Húc đặc biệt, là một đại gia tộc, có giá thế, có tiền tại, trên người thằng bé lại gánh nhiều trách nhiệm như vậy mà vẫn có thể vì con nỗ lực nhiều như thế, hẳn là chẳng dễ dàng.”
Lương Tranh gật đầu, cô nghĩ đến Chu Húc, nhịn không được đau lòng, thấp giọng nói: “Anh ấy thích con đã là vất vả lắm rồi.”
Ba Lương xong việc, buổi chiều trở về, vừa vào cửa, đã lo lắng liếc cửa phòng Lương Tranh một cái. Thấy cánh cửa vẫn im lìm, đóng kín, ông bước đến phòng khách, hỏi vợ: “Bà nó ơi! Tranh Tranh đâu? Vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng chứ?”
Mẹ Lương vẫn chăm chú nhìn ti vi nói: “Không phải ông hạ lệnh cấm túc con bé hay sao, đương nhiên là ở trong phòng rồi.”
Ba Lương nghẹn họng, ông rầu rĩ ngồi xuống ghế sofa, với bật lửa, hút một điếu thiếu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Buổi sáng đi làm tôi có gặp Chu Húc.”
Mẹ Lương sửng sốt một chút, nghiêng đầu hỏi: “Đứng chờ ông ở cửa để thuyết phục sao?”
Ba Lương nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nói gì, căn bản ông không biết phải diễn tả thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tôi không nghĩ đến thằng bé lại nặng tình với Tranh Tranh như thế!”
Mẹ Lương nói: “Thì vốn đã là như thế rồi mà.”
Bà đem những lời con gái tâm sự với mình lúc trưa nói lại cho chồng.
Ba Lương nghe xong hơi kinh ngạc, bản thân ông cũng không biết được tình hình nhà họ Chu lại phức tạp như thế, cũng không biết Chu Húc đã phải bỏ ra những gì vì Tranh Tranh.
“Khó trách Tranh Tranh lại kiên quyết muốn ở bên A Húc như thế. Thằng bé đau lòng Tranh Tranh nhà chúng ta, cái gì cũng phải để ý, làm gì cũng phải cẩn thận, sợ Tranh Tranh chịu tổn thương, ủy khuất.” Mẹ Lương thở dài nói: “Thật vất vả hai đứa nó mới cùng nhau đi đến được ngày hôm nay, chúng ta còn muốn chia cắt hai đứa, quả là đã làm khó A Húc rồi.”
Ba Lương thật lâu không nên tiếng, ông cứ ngồi đó trầm mặc, suy tư, cuối cùng thở dài một hơi.
Cả buổi chiều Lương Tranh đều ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, mãi cho đến khi mẹ vào, gọi cô ra ngoài giúp bà nhặt rau.
Lương Tranh ồ lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi ra.
Khi cô đang ngồi trong bếp nhặt rau giúp mẹ thì nghe thấy tiếng ba gọi với ra từ phòng khách: “Con gọi cho A Húc, bảo thằng bé tối qua ăn cơm đi.”
Lương Tranh sững sờ, vội vàng quay đầu: “Ba nói gì cơ?”
Ba Lương: “Ba nói, tối nay con gọi A Húc đến ăn cơm.”
Lương Tranh có chút kinh ngạc, lập tực chạy từ nhà bếp ra, nhìn ba cô, không thể tin nổi, chứng thực lại: “Ba, ba sẽ không chia rẽ chúng con chứ? Không làm khó anh ấy nữa chứ?”
Ba Lương hừ một tiếng: “A Húc thích con như thế, đối xử với con tốt như vậy, ba làm khó nó làm gì?”
Lương Tranh bật cười vui vẻ, tâm tình nặng nề suốt mấy ngày qua cũng lập tức tiêu tán.
Cô chạy về phòng ngủ gọi điện thoại cho Chu Húc, sau đó hăm hở xuống bếp giúp mẹ nấu nướng.
h, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Lương Tranh vui mừng, vội vàng đặt đĩa đồ ăn trên tay xuống bàn, chạy ra mở cửa.
Cô vừa mở cửa đã nhìn thấy anh mặc âu phục chỉnh chu, nghiêm túc đứng bên ngoài, còn cầm theo lễ vật.
Hai người nhìn nhau, lập tức mỉm cười.
Cô tiếp lấy đồ trong tay anh, kéo anh vào nhà, nhỏ giọng nói: “Anh mau vào đi.” Sau đó lại nhanh nhẹn lấy cho anh đôi dép lê, tháo vát đặt quà lên trên bàn phòng khách, mỉm cười tươi tắn nói: “Ba, Chu Húc đến rồi.”
Ba Lương gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chu Huc đi tới trước mặt ông, lễ phép, quy củ chào hỏi: “Cháu chào chú.”
Ba Lương gật đầu, lúc này mới từ trên sofa đứng dậy.
Lương Tranh rót cho anh một chén nước, khéo léo quay lưng về phía ba, nháy mắt ra hiệu với anh một cái.
Chu Húc cầm chén nước, ngước mắt nhìn cô. Hai người trao đổi ánh mắt, đôi mắt Lương Tranh cong cong như vầng trăng khuyết, vừa nhìn, Chu Húc đã cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ.
Cô cười, tung tăng chạy vào bếp phụ mẹ sắp cơm.
Ba Lương nhìn vẻ mặt hân hoan của con gái, chép miệng: “Con bé này, cũng chỉ có nhìn thấy con mới cao hứng như thế.” Nói rồi, ông nhìn về phía Chu Húc, nghiêm túc bổ sung: “A Húc, Tranh Tranh cực kì thích con, chú giao đứa con gái quý giá nhất của mình cho con, con không được phép cô phụ con bé.”
Chu Húc gật đầu, thần sắc kiên định, thẳng thắn nói: “Chú yên tâm. Con sẽ che chở, chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy chịu một chút tổn thương, ủy khuất nào.”
Cuối cùng ba Lương cũng gật đầu, vỗ vỗ vai Chu Húc: “Hai con đi được đến đoạn đường này cũng chẳng dễ dàng. A Húc, con vất vả rồi.”
Chu Húc mỉm cười: “Gặp được Lương Tranh là con đã tu ba kiếp mới có được may mắn này.”
Ba Lương rốt cục cũng nở nụ cười, ông đứng dậy, vui vẻ nói: “Hồi trước chú mới ngâm một bình rượu quý, hôm nay nhất định phải uống vài chén với con.”
Nói rồi ông liền đi tìm rượu.
Trong phòng bếp, Lương Tranh thấp thỏm ngó ra ngoài, tò mò không biết ba mình nói chuyện gì với Chu Húc, nhưng dù cố dỏng tai nghe ngóng mà mãi chẳng nghe được câu nào. Đột nhiên ba của cô đứng dậy, đi về hướng ban công, Lương Tranh hốt hoảng đặt đĩa rau xào xuống bàn, chạy ra phòng khách, gấp gáp nói: “Ba nói gì với anh rồi?”
Chu Húc mỉm cười, nắm tay cô, nhìn cô một lúc mới từ tốn nói: “Chú bảo cho phép anh được chăm sóc em cả đời.”
Lương Tranh lập tức cười rộ lên đầy hạnh phúc.
Cô nắm chặt bàn tay anh, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, Lương Tranh giật mình nói: “Sao tay anh lạnh thế này?” Lương Tranh lập tức đến gần sờ trán Chu Húc: “Có phải tối qua dầm mưa nên bị cảm rồi đúng không?”
Chu Húc kéo tay cô xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay mình: “Không có, đừng lo lắng vớ vẩn.”
Lương Tranh lại nói: “Gì mà không lo. Tối qua anh về khách sạn có uống thuốc cảm dự phòng không?”
Chu Húc cười: “Em tưởng anh giống em hay sao? Dầm mưa một chút đã ốm!”
Lương Tranh đặt tay lên trán anh một lúc, thấy nhiệt độ vẫn bình thường thì mới yên tâm. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhân lúc ba mẹ không để ý, mới xích lại gần anh, cười khanh khách nhỏ giọng hỏi: “Hai ngày nay, có phải anh mệt muốn chết rồi đúng không?”
Chu Húc nhéo má cô, nhỏ giọng nói: “Sao em biết?”
Lương Tranh đau lòng, nhìn anh: “Tối qua cũng không nghỉ ngơi chút nào, đúng chưa?”
Chu Húc không trả lời, chỉ cưng chiều nhéo nhéo má cô.
Lương Tranh cũng cười, nhỏ giọng nói: “Chút ăn cơm xong, vào phòng em nghỉ ngơi một tí đi.”
Ba mẹ Lương Tranh trước giờ không hề có chút phật lòng nào với Chu Húc. Một chàng trai thành thục, ưu tú như thế lại còn yêu con gái mình sâu sắc, dù là cha mẹ nào cũng cảm thấy an tâm.
Nhưng mà không có ý kiến gì với Chu Húc không có nghĩa là không có ý kiến gì với Chu gia.
Lễ Quốc Khánh, Chu Ngữ Chức và chồng trở về Giang Thành một chuyến.
Chuyền lúc trước, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đều là Chu gia có lỗi với Lương Tranh, để cô bé phải chịu uất ức.
Chu Ngữ Chức và Uyển Quyên - mẹ Lương Tranh vốn là bạn thân, quan hệ của hai gia đình cũng rất tốt đẹp.
Mọi người không phải không rõ ràng, ai cũng hiểu tiền căn hậu quả chuyện này. Hai đứa bé đều chẳng dễ dàng gì, đều bị tổn thương bởi sự áp đặt của trưởng bối.
Bọn trẻ yêu đương, người lớn xen vào vốn là không tốt.
Ba, mẹ Chu Húc đều hiểu, muốn nhân cơ hội này, nói chuyện rõ ràng và có lời xin lỗi đến gia đình nhà Lương Tranh.
Sau lễ Quốc Khánh, hôn sự của Chu Húc và Lương Tranh coi như đã được ba, mẹ hai bên đồng ý.
Sáng hôm đó là cuối tuần, thời tiết trong lành, dễ chịu, nắng ấm chan hòa.
Lương Tranh ngủ nướng đến tận h hơn mới chịu rời giường, ăn xong bữa sáng Chu Húc chuẩn bị, cô lại chui vào chăn nằm biếng.
Sau lễ Quốc Khánh thời tiết đã đỡ gay gắt hơn. Gió mát dìu dịu, tiết trời lành lạnh, khiến cho Lương Tranh chỉ muốn vùi đầu trong chăn, không muốn đi đâu.
Chu Húc ở trong thư phòng làm việc, sau khi xong xuôi trở lại vẫn thấy ai đó đang nằm dài trên giường.
Anh không khỏi buồn cười, đi đến bên giường, kéo cô dậy: “Mấy giờ rồi còn ngủ nướng?”
Lương Tranh thở dài nói: “Cả tuần làm việc mệt mỏi rồi, cuối tuần cũng không cho em ngủ nướng á?”
Chu Húc cười, bế cô dậy đi vào trong nhà tắm: “Rửa mặt đi nào, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Lương Tranh ôm cổ cô, kinh ngạc hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc gật đầu: “Buổi chiều muốn đi đâu không?”
Lương Tranh nhoẻn miệng cười: “Để em xem đã.”
Khó có được một ngày cuối tuần thời tiết đẹp đến thế, trời xanh, gió mát.
Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì, hai người liền đi Cố cung chơi.
Lương Tranh đi vào cố cung, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến đây cùng người nào đó.
Cô khoác tay anh, tủm tỉm cười: “Chu tổng, còn nhớ rõ lần đầu đến đây không?”
Chu Húc liếc nhìn cô một cái, giả vờ thản nhiên nói: “Không nhớ.”
Lương Tranh bật cười: “Vậy để em nhắc lại cho anh nghe, lúc đó vị thiếu gia mặt lạnh, khó ở nào ấy vừa đến đây lập tức vất em tự sinh tự diệt, còn mình tìm quán cafe ngồi ngủ bù.”
Cô xích lại thì thầm bên tai anh: “Sao nào? Chu thiếu gia nhớ ra chưa?”
Chu Húc nhéo má cô: “Em cứ nhất định phải thù dai nhớ lâu thế à?”
Lương Tranh cười đến gập bụng lại: “Sao không tiếp tục giả vờ không nhớ đi.”
Chu Húc bất đắc dĩ cười: “Khi đó anh cũng đâu ngờ là mình sẽ thích em.”
Anh nắm tay cô, cùng bước vào trong: Em thích nơi này không? Về sau anh sẽ thường xuyên đi đến đây cùng em.”
Lương Tranh cười: “Đây là muốn đền bù cho em đúng không?”
Chu Húc thành thật “Ừ” một tiếng.
Lương Tranh nhoẻn miệng cười: “Vậy anh phải cần cả một đời để bồi thường cơ.”
Chu Húc mỉm cười, khẽ “ừ” một tiếng, tâm tình giống như cơn gió hôm nay chan hòa, ấm áp, nhẹ nhàng, anh không khỏi nắm tay cô chặt hơn chút: “Cả một đời rất dài, anh sẽ chậm rãi đền bù cho em.”
Lương Tranh cong khóe môi, dịu dàng nhìn anh.
Hai người đi dạo ở cố cung đến h hơn, Lương Tranh hơi mệt, anh và cô cùng ngồi dưới một gốc cây ngân hạnh già nghỉ ngơi.
Tường đỏ, trời xanh, ngân hạnh vàng óng, Lương Tranh thích nhất cả sự an yên rất đỗi bình dị này.
Chu Húc ngồi bên cạnh cô, đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai là thứ .”
Lương Tranh ừ một tiếng, nghiêng đầu cười với anh: “Đúng thế! Sao vậy ạ?”
Đôi mắt anh đen nhánh, sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Ngày mai hai ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
Lương Tranh sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: “A! Hả? Dạ? Nhưng hộ khẩu của em vẫn ở Giang Thành!”
Chu Húc xoa đầu cô cười: “Đồ ngốc, anh sớm đã hỏi dì Lương, cầm luôn đến Bắc Kinh rồi!”