Đêm qua căn bản Lương Tranh không thể ngủ nổi, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, đến tận ba giờ sáng, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi một lát. Kết quả sáng hôm sau, tỉnh lại, lúc soi gương phát hiện mắt mình sưng vù như hai trái hạnh đào.
May mà hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm. Vì vậy sau khi rửa mặt xong, Lương Tranh xuống bếp đun nước sôi, thuận tiện cầm túi đá chườm mắt.
Cô vừa về phòng ngủ, thì điện thoại reo vang, Lương Tranh cầm di động đi ra phòng khách, giọng cô hơi mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.
Chu Húc cười khẽ: “Còn chưa rời giường.”
Lương Tranh nằm dài trên ghế sofa, giọng hơi nũng nịu: “Em vừa dậy.”
Chu Húc cười, hỏi cô hôm nay định làm gì?
Lương Tranh đáp: “Hôm nay em muốn nghỉ ngơi, tối sẽ ra ngoài tụ tập với nhóm Thiến Thiến, tiện thể ăn cơm cùng nhau. Anh thì sao? Hôm nay có nhiều việc không?”
Chu Húc nhẹ “ừ” một tiếng: “Có hơi nhiều việc.”
Lương Tranh đột nhiên trầm mặc, không nói.
Chu Húc dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Lương Tranh nghiêng đầu nhìn con thú nhồi bông bằng nhung trên ghế sofa một hồi lâu, cuối cùng mới lắc đầu cười: “Không có gì, anh đừng làm việc quá sức. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Kỳ thật cô muốn nói, cô rất nhớ anh, nhưng lại sợ Chu Húc vì thế mà ép mình tăng tốc độ làm việc, không nghỉ ngơi, để về nhà sớm với cô.
Cô suy nghĩ một lát, lại nói: “Bên đó giờ đang là rạng sáng đúng không? Vậy mà anh còn chưa đi nghỉ.”
Chu Húc cười cười: “Ừ, xử lý nốt chỗ việc này sẽ nghỉ.”
Lương Tranh nhẹ “ừ” một tiếng, cười: “Tranh thủ nghỉ ngơi đi, em xuống lầu ăn sáng đây.”
Lương Tranh thúc giục Chu Húc đi nghĩ, mãi một lúc sau mới cúp điện thoại, đứng dậy đi thay quần áo.
Thời điểm cô ăn sáng xong đã là h.
Thứ bảy cuối tuần, mọi người không cần bận rộn, mau mau chóng chóng để đến công sở, vì vậy trên đường xe cộ thưa thớt, không khí trong lành.
Lương Tranh ung dung tản bộ về nhà. Cô nhàn rỗi quét chỗ này, dọn chỗ kia, hết nằm trong phòng khách đọc sách, lại chạy ra ban công tưới hoa, rồi lại vào phòng ngủ, chán quá lại đi vào thư phòng sắp xếp sách và tài liệu. Rốt cuộc nhịn không được, trở về phòng khách, cầm điện thoại nhắn wechat cho Phùng Thiến: “Thiến Thiên, tối nay mình không đi ăn cùng mọi người được rồi.”
Cô nhớ Chu Húc, muốn đến gặp anh. Nhắn tin xong, cô lập tức thu thập hành lý, vội vàng ra ngoài bắt một chiếc taxi đi thẳng ra sân bay.
Chuyến bay kéo dài hơn tiếng, đến London vừa đúng h chiều.
Lương Tranh vừa xuống máy bay đã lập tức gọi điện cho Chu Húc.
Điện thoại vang lên, không ai bắt máy. Lương Tranh nghĩ có khả năng anh đang bận việc, trước hết cứ ra cổng sân bay, lấy hành lý đã.
Đúng p sau, Chu Húc gọi điện lại cho cô, Lương Tranh vừa nhận điện đã vui vẻ nói: “Anh xong việc rồi?”
Chu Húc cười, “ừ” một tiếng: “Vừa họp xong. Em đang làm gì? Đang ăn tối à?”
Lương Tranh cười, cúi đầu giẫm giẫm lên mấy hòn đá cuội nhỏ dưới chân: “Chu Húc, giờ anh có bận không? Đến đón em đi!”
Đầu bên kia, Chu Húc đang từ văn phòng đi ra, nghe thấy lời này, thân thể thoáng cứng đờ, bước chân cũng khựng lại, anh không tin nổi điều mình vừa nghe thấy, nhưng cũng đồng thời không kìm nổi mừng rỡ, kích động nói: “Em đang ở đâu?”
“Em tới tìm anh, giờ đang ở sân bay.”
Lúc Lương Tranh nhìn gặp anh, Chu Húc mặc mặc một bộ âu phục màu trắng. Cô vừa ra, anh đã lập tức nhìn thấy cô, nhanh chóng từ trong xe đi xuống, vội vã bước đến.
Cô vô thức buông vali hàng lý, vui vẻ chạy tới chỗ anh, hô to: “Chu...”
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông kia đã kéo cô vào lòng, cúi đầu nồng nhiệt hôn.
Cả người bị nhốt chặt trong lồng ngực ấm áp của anh. Nụ hôn sâu như chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ mong da diết. Một lúc lâu sau, anh mới kiềm chế cơn xúc động, nhẹ nhàng buông cô ra. Đôi mắt đen nháy, chăm chú nhìn cô: “Chờ lâu chưa?”
Lương Tranh lắc đầu, vui vẻ cười: “Em vừa mới đến thôi.”
Cô nhìn anh, nhịn không được vòng tay ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Em rất nhớ anh.”
Chu Húc mỉm cười, nắm chặt tay cô, ôn tồn nói: “Có đói không? Anh dẫn em đi ăn gì đó nhé.”
“Được.” Lương Tranh vui vẻ gật đầu.
Chu Húc một tay dắt Lương Tranh, một tay xách hành lý, hai người tay trong tay trở về xe.
Thư ký Tiểu Lưu vội vàng tiến lên, tiếp nhận vali của Lương Tranh: “Chu tổng, để tôi, để tôi.”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đưa vali cho tiểu Lưu, sau đó nắm tay Lương Tranh bước lên xe.
Tiểu Lưu cất vali vào cốp, sau đó vội vàng leo lên ghế lái phụ, quay đầu hỏi ông chủ nhà mình: “Chu tổng, giờ anh muốn đi đâu.”
“Đi ăn cơm trước đã.” Anh nói địa chỉ, tiểu Lưu nhanh nhẹn chỉ huy tài xế.
Đến nhà hàng, Chu Húc nói với thư ký: “Cậu về trước đi, hợp đồng cứ soạn theo những gì chúng ta đã trao đổi trên xe. Tối nay tôi sẽ qua kiểm tra.”
“Vâng. Vậy xin phép sếp, tôi về trước.”
Chu Húc nhàn nhạt gật đầu, đẩy cửa bước xuống xe, anh xoay người, một tay giữ cửa xe, một tay đỡ Lương Tranh. Cô vịn tay anh nhảy xuống.
Chu Húc nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, không nhịn được khẽ mỉm cười. Hai người nắm tay nhau đi vào trong nhà hàng: “Nhà hàng này không tệ lắm. Trước kia khi còn đi học anh đã tới vài lần. Chắc chắn em sẽ thích.”
Lương Tranh cười, kéo cánh tay anh, hào hứng nói: “Chỉ cần là anh chọn em đều thích.”
Chu Húc đã ăn trưa, giờ vẫn còn hơi no, vì vậy toàn bộ thức ăn, một mình Lương Tranh xử lý.
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ai đó lặng lẽ nhìn mình không chớp mắt thì bật cười: “Anh nhìn em làm gì?”
Chu Húc cười cười, khóe môi cong lên, đáy mắt, đuôi mày đều là ý cười dịu dàng: “Xinh đẹp. Anh thích nên nhìn.”
Lương Tranh cao hứng, nhoẻn miệng cười, cố ý trêu chọc anh: “Chu Húc, từ bao giờ anh học được mấy lời ngon ngọt dỗ dành bạn gái này thế?”
Người con trai này trước kia cực kì khó ở, tính tình lãnh đạm, khô khan, cô dùng trăm phương ngàn kế dụ anh nói mấy lời sến súa, anh có chết cũng không chịu mở miệng.
Chu Húc nhìn cô, cầm một miếng bánh kem nhét vào cái miệng sắc sảo, hoạt bát, thích trêu người này: “Mau ăn đi.”
Lương Tranh vừa ăn, vừa đùa giỡn với anh, cười vui vẻ đến nỗi hai mắt đều híp lại.
Cùng người mình yêu bên nhau quả là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này.
Cơm nước xong xuôi, Chu Húc đưa cô về chỗ ở của anh.
Anh giúp cô mang hành lý lên lầu, sau đó quay lại dặn dò: “Giờ anh còn có một số công việc cần giải quyết. Em ở nhà chờ anh, xong việc anh sẽ lập tức trở về.”
Lương Tranh gật đầu cười: “Anh mau đi đi, công việc quan trọng. Em chờ anh trở lại.”
Nói xong, cô nhịn không được rướn người hôn lên má anh. Hôn xong lập tức thoái lui, tủm tỉm cười.
Chu Húc nhìn cô một lúc, mới cúi đầu hôn lên trán cô, lưu luyến nói: “Anh đi đây.”
Lương Tranh gật gật đầu, tiễn Chu Húc ra cửa. Cô nhìn theo anh cho đến tận khi không thấy bóng dáng xe anh nữa mới quay người, đóng cửa, đi lên lầu, chuẩn bị tắm rửa.
Tối qua cô ngủ không ngon giấc, vừa tắm xong liền đi đến bên cửa sổ, kéo màn lên, sau đó bò lên giường, chuẩn bị đánh một giấc.
Trên chăn gối đều lưu lại mùi hương bạc hà nhè nhẹ, man mát của anh, khiến cô cảm thấy cực kì yên tâm, thoải mái. Lương Tranh ôm chăn, miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này khá sâu, đến khi tỉnh dậy không biết đã là mấy giờ rồi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối mịt. Lương Tranh chưa tỉnh ngủ hẳn vẫn còn hơi mơ màng, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cô thoáng sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về hướng nhà tắm, mới phát hiện đèn nhà tắm bật sáng.
Ánh mắt khẽ rơi trên kệ quần áo trong phòng, thấy áo quần áo của anh treo trên đó. Cô vui vẻ nhoẻn miệng cười, bước xuống giường, liếc nhìn điện thoại trên kệ đầu giường, thì ra mới h tối.
Chu Húc tắm xong, bước ra, thấy Lương Tranh ngồi trên giường, vừa lau tóc, vừa cười hỏi: “Tỉnh ngủ rồi?”
Lương Tranh mỉm cười hỏi anh: “Anh về khi nào thế?”
“Mới về chưa lâu lắm.” Anh thuận tay ném khăn lau đầu đến bên tủ đầu giường, ngồi xuống cạnh cô: “Em đói chưa?”
Lương Tranh lắc đầu: “Ăn trưa quá no, giờ vẫn chưa đói.”
Chu Húc cười, cúi đầu hôn cô: “Vậy tối nay chúng ta không ăn cơm nữa vậy?”
Lương Tranh vô thức hỏi anh: “Thế giờ mình làm gì?”
Chu Húc hôn lên vành tai cô, bàn tay hạnh kiểm xấu đã lần tìm vào trong áo, chạm đến những nơi quen thuộc mà anh hằng nhớ nhung, giọng nói trầm khàn gợi tình: “Làm cái khác.”
“...”
Thứ hai Lương Tranh còn trở về đi làm, nên không thể nán lại đây cùng anh mãi. Vì vậy cô chỉ có thể ở Anh hai ngày, đêm hôm sau phải trở về.
Chu Húc không nỡ xa cô, thời điểm tiễn cô đến sân bay, vẫn quyến luyến tay trong tay không chịu buông, mãi đến khi qua cổng an ninh, anh mới chịu buông tay cô.
Chưa đi đã nhớ nhung, Lương Tranh nhịn không được ôm anh thật chặt: “Đừng buồn mà, dù sao hai ngày nữa anh cũng trở về rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Chu Húc vẫn không cao hứng, Lương Tranh tủm tỉm cười, chủ động thơm lên má anh.
Cô lắc lắc tay anh: “Chu Húc, đừng buồn mà.”
Chu Húc nhìn cô hồi lâu, cuối cùng xoa xoa mặt cô, lưu luyến nói: “Chú ý an toàn. Máy bay hạ cánh thì lập tức gọi cho anh.”
Lương Tranh gật gật đầu: “Tuân lệnh thiếu gia.”
Lương Tranh ngủ thiếp đi trên máy bay, đến khi hạ cánh, đã là h sáng.
Cô vừa xuống máy bay, Chu Húc đã gọi đến, Lương Tranh đã ngủ đủ giấc, lúc này tinh thần cực kì sảng khoái, vui vẻ nhận điện: “Chu Húc.”
Chu Húc cười cười nói: “Anh đã gọi Vương trợ lý đến đón em, lên xe em vẫn có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Lương Tranh tươi cười đáp: “Em vừa ngủ trên máy bay rồi, giờ cũng không buồn ngủ nữa.”
Cô đang nói chuyện, nhìn xa xa đã thấy Vương trợ lý chạy đến, cô cười tạm biệt Chu Húc: “Em cúp máy đây, Vương trợ lý đến đón em rồi.”
Chu Húc “ừ” một tiếng: “Nhớ ăn sáng.”
“Vâng. Hẹn gặp lại.”
Tinh thần Lương Tranh rất tốt, lên xe cũng không buồn ngủ. Cô chống má, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lúc sớm mai, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Vừa nhớ đến Chu Húc, đã cảm thấy hạnh phúc, cả người đều tỏa ra bầu không khó sáng láng, mãn nguyện. Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa qua loa, thay quần áo đến văn phòng làm việc.
Thời gian còn sớm, trong văn phòng không có mấy người, Lương Tranh đi xuống lầu , ghé MacDonald ăn bữa sáng.
Lúc các bạn đồng nghiệp bắt đầu đến, Lương Tranh gần như đã làm xong hơn nửa công việc hôm nay.
Nhóm đồng nghiệp vừa vào, thấy cô vui vẻ chào hỏi: “Tranh Tranh, hôm nay đến sớm thế.”
Lương Tranh cong môi, hòa nhã nói: “Vâng, hôm nay em đi làm sớm hơn bình thường.”
Cô nhìn vào phòng làm việc của sếp, tranh thủ cầm văn kiện vào báo cáo.
Vốn là, hai ngày sau, Chu Húc sẽ trở về Bắc Kinh, nhưng giữa đường xảy ra chút rắc rối, vì thế ngày sau mới trở lại.
Vừa về đến công ty, phòng Thị trường và Thanh tra lập tức vào báo cáo kế hoạch công tác, và các văn kiện cần phê duyệt.
Chu Húc chăm chú lắng nghe đồng thời mở máy tính theo dõi các số liệu khác.
Chờ các trường phòng trình bày xong vấn đề, anh đơn giản nêu ra hai biện pháp giải quyết, nhân viên chăm chú lắng nghe, nhanh chóng đi về bộ phận thực thi mệnh lệnh.
Lưu thư ký bước vào, còn chưa kịp báo cáo, Chu Húc đã ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Thông báo đến toàn bộ phòng ban, p sau họp.”
Lưu thư ký vội vàng vâng dạ, nhanh chóng bước ra ngoài. Chu Húc vừa từ Anh trở về, công việc chồng chất, bận bịu đến tận h tối mới xong. Anh không về Chu gia, mà lái xe đến thăm Lương Tranh trước. Vừa bước vào cửa, đã thấy đôi dép lê màu hồng của cô, Chu Húc thoáng mỉm cười. Anh bước vào phòng khách, trên bàn vẫn còn để vài cuốn luật chuyên ngành của cô, bên cạnh là vỏ hộp sữa chua quên chưa vất.
Chu Húc nhịn không được, cười rộ lên, cầm vỏ ném vào thùng rác. Anh đi lên phòng ngủ, mở đèn, lập tức thấy một bộ đồ ngủ của nữ treo trên mắc.
Trên mặt bàn trang điểm, đầy úp các loại kem dưỡng cô hay dùng, tủ quần áo chất đầy trang phục của hai người, đột nhiên một cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng anh.
Anh bước vào thư phòng, nhìn lên bàn sách, dưới máy tính đặt một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt. Anh sững sờ cầm lên, là bức vẽ tay của Lương Tranh.
Trong tranh một cô gái xinh đẹp mặc váy cưới, rạng rỡ cười, nhìn người đàn ông đối diện. Chàng trai kia mặt mày hạnh phúc, cần trên tay một hộp nhẫn đôi.
Anh chăm chú nhìn bức họa, lòng đột nhiên run lên. Thật lâu sau mới kéo ngăn bàn, lấy ra một hộp nhẫn đôi, nhanh chóng bước ra ngoài.
Mới rạng sáng, Chu Húc đã tới thành phố S, Lương Tranh vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa, hơi ngạc nhiên, bối rối bật đèn bàn, bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Đến cửa, cô cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Anh đây.”
Lương Tranh sửng sốt mất giây, mới vội vã mở cửa.
Chu Húc mặc một bộ âu phục trắng, mặt mày tuấn tú, khí chất nho nhã, dù đuôi mắt nhuốm chút mệt mỏi cũng không mảy may làm giảm khí chất hơn người của anh.
Lương Tranh không tin vào mắt mình, cô vô thức dịu dịu mắt: “Không phải anh đang ở Bắc Kinh sao?”
Tối qua, hơn h cô gọi điện, anh còn nói mình đang tăng ca.
Chu Húc gật đầu, mỉm cười thản nhiên đáp: “Nhớ em nên đến.”
Lương Tranh kéo tay anh, mắng yêu: “Anh là đồ ngốc à. Muộn thế rồi còn chạy đến đây? Không biết mệt là gì sao?”
Cô đang nói thì thấy Chu Húc lôi tờ giấy hồng từ túi áo ngực ra.
Lương Tranh sững sờ, nhìn xuống tay anh, lại ngẩng đầu nhìn Chu Húc.
Chu Húc chăm chú nhìn cô: “Em đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Tối hôm đó, nói chuyện cùng anh, Chu Húc kể tháng nhẫn cưới làm xong, anh vốn muốn chờ đến sinh nhật cô, sẽ cầu hôn Lương Tranh. Cô không nhịn nổi bật khóc. Cúp điện thoại, Lương Tranh vừa sụt sịt cảm động, vừa vẽ bức tranh này. Không hiểu sao giờ nhìn lại, bỗng thấy thẹn thùng.
Lương Tranh vô thức muốn giật lấy tờ giấy kia, giấu đi: “Anh chỉ vì việc này mà đêm hôm chạy đến đây…”
Ai nhờ Lương Tranh vừa chạm vào tờ giấy kia, Chu Húc lập tức thu tay, giấu vào lòng.
Anh níu cổ tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Em đồng ý. Không đổi ý?
Không hiểu sao vành tai cô bỗng chốc nóng ran, cố ý lảng tránh: “Em đồng ý với anh lúc nào?”
Chu Húc: “Em mặc váy cưới.”
Lương Tranh bật cười: “Em đâu có mặc váy cưới… Vả lại, anh cũng đâu có chính thức cầu hôn em đâu?”
Chu Húc chăm chú nhìn cô, đột nhiên cầm chặt tay Lương Tranh, lùi một bước, quỳ xuống.
Tim Lương Tranh như ngừng đập.
Chu Húc cầm tay cô, nghiêm túc, chậm rãi nói: “Lương Tranh, em có nguyện ý lấy anh không? Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, bảo vệ em, không để em chịu nửa phần ủy khuất, đau lòng!”
Lương Tranh nhìn anh, không hiểu sao nước mắt cô bỗng tràn ra.
Cô cố nén, cười nói: “Nào có ai giống anh, tốt xấu gì cũng để em thay bộ đồ tử tế đã chứ, ai đời mặc váy ngủ cầu hôn không?”
Chu Húc không chịu buông tay, chém đinh, chặt sắt, đứng dậy, tỉ mỉ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, thấp giọng nói: “Dù sao em cũng đồng ý rồi, từ giờ em là của anh.”
Lương Tranh bật cười, dịu dàng nhìn anh, "Được rồi, của anh, là của anh hết.”