Lương Tranh không biết Chu Húc sẽ tới, tối qua khi trò chuyện điện thoại cùng nhau anh không nói gì cả.
Cô vừa rửa mặt, vừa cười hỏi: “Hôm qua anh không nói là sẽ đến? Có phải cố tình tạo niềm vui bất ngờ cho em?”
Chu Húc lười biếng tựa vào cửa, hai tay đút túi quần, mỉm cười đáp: “Em đoán xem?”
Lương Tranh cười, rửa sạch mặt mũi, thấm khô nước, cất khăn, sau đó mới quay người bước ra. Cô ngẩng đầu, thân thiết ôm lấy eo anh, dịu đầu vào lồng ngực anh, dịu dàng nói: “Anh ăn sáng chưa?”
Chu Húc rũ mặt nhìn cô: “Chưa ăn.”
Lương Tranh tủm tỉm cười: “Vậy ngồi chờ em một chút, em thay quần áo xong, chúng ta sẽ ra ngoài ăn cùng nhau.”
Cô buông tay, chạy vào phòng ngủ thay một bộ đồ khác, sau đó nắm tay ăn cùng ra ngoài, ăn sáng.
Mặc dù nơi này nhỏ hơn Bắc Kinh rất nhiều, cũng không quá náo nhiệt, nhưng chỗ vui chơi, ăn uống đều có đủ. Lương Tranh lại thích nghi rất nhanh, nề nếp sinh hoạt và thói quen vẫn luôn điều độ, đúng mực, cũng rất biết tận hưởng cuộc sống.
Từ khu nhà đi ra, qua một con đường lớn, đi bộ chừng hơn hai phút, Lương Tranh níu tay anh nói: “Chúng ta ăn bún gạo nhé, hàng này ăn rất ngon.”
Chu Húc liếc nhìn quán ăn một lượt, gật đầu, nắm tay cô bước vào.
Buổi sáng, h, đúng giờ mọi người đổ đi ăn sáng, vì vậy tiệm gần như kín bàn. Không khí náo nhiệt, vui vẻ. Lương Tranh kéo tay anh, đến một bàn gần cửa sổ, lại nói với ông chủ đặt hai bát Bún gạo trong nồi nhỏ () xuất nhiều bún.
Đồ ăn phải chờ một lúc mới có, Lương Tranh nhìn chu Húc hỏi: “Có thật anh muốn ở đây ngày?”
Chu Húc nhìn cô không đáp.
Nếu có thể, anh chỉ muốn ở mãi bên cô, ngày ngày nhìn thấy cô, nói chuyện với cô, nói chi đến ngày. Nhưng nếu cô không muốn về Bắc Kinh, anh cũng không muốn ép buộc Lương Tranh, không muốn thấy cô buồn bã, không vui.
Ăn xong, mặt trời đã lên cao, cái nắng gay gắt đổ ập xuống.
Chu Húc hỏi Lương Tranh: “Gần đây có siêu thị không?”
Lương Tranh đáp: “Có đó. Đi bộ mấy phút là đến.” Cô ngẩng đầu, cười: “Anh muốn mua gì?”
“Đồ dùng hàng ngày.” Chu Húc vừa nói, vừa nắm tay cô. Hai người sóng bước cùng nhau.
Phía trước không xa, quả nhiên có một siêu thị lớn, Chu Húc bắt đầu bỏ các vật dụng hằng ngày vào xe đẩy. Nào khăn mặt, bàn chải, dép lê,...
Anh cũng chẳng chọn lựa gì, cứ thấy cái gì cần thì tiện tay bỏ vào giỏ.
Lương Tranh bật cười nói: “Không phải anh đi công tác nên ghé qua mấy ngày thôi sao? Làm gì mà như là chuẩn bị đến ở cố định với em thế?”
Chu Húc liếc nhìn cô: “Thế không ở với em, thì anh ở đâu?”
Lương Tranh cười, đẩy xe đi lên ngang bằng anh, trêu đùa: “Chu tổng của chúng ta thì đương nhiên phải ở phòng tổng thống, trong khách sạn sao rồi!”
Chu Húc liếc cô một cái, chẳng thèm phản ứng, chỉ chăm chú tìm đồ cần tìm. Một tay đẩy xe, một tay nắm tay cô, đi đến quầy thực phẩm.
Lương Tranh hỏi: “Anh định mua gì?”
Chu Húc: “Đồ ăn.”
Trước đây, khi hai người còn sống cùng nhau, cứ cuối tuần, cô sẽ cùng ăn đi siêu thị mua thực phẩm cả tuần, trữ trong tủ lạnh. Khi nào chán ăn quán, cả hai sẽ về nhà tự nấu nướng.
Bình thương cô nấu cơm, anh có nhiệm vụ giúp cô rửa rau củ, thái thức ăn và rửa chén.
Đoạn thời gian ấy quá đẹp đẽ, hạnh phúc, đến mức, sau này khi chia tay, Lương Tranh cơ hồ không dám mảy may nhớ lại.
Mỗi lần nhớ đến những khoảnh khắc êm đềm, đẹp đẽ ấy, trái tim cô như bị cắt ra từng miếng, đau đến tê tâm liệt phế.
Nhưng càng ngăn mình hồi tưởng, thì những ký ức ngọt ngào ấy càng ùa về, Lương Tranh chỉ đành liều mạng lao đầu vào công việc, dùng sự bận rộn mà quên đi.
Bây giờ nhớ lại sự thống khổ nửa năm đó, chỉ cảm thấy như đã đi qua mấy đời.
Nhiều khi Lương Tranh cảm thấy mình đang nằm mơ, trong cơn ác mộng đó, anh và cô chia lìa, cả hai cùng đau khổ, giật mình tỉnh dậy mọi thứ vẫn như trước, anh vẫn ở đây, bên cô, mỗi cuối tuần lại cùng nhau đi dạo siêu thị, mua thức ăn, cùng nấu cơm, thi thoảng có thời gian rảnh lại tay trong tay tản bộ, xem phim. Cuộc sống êm đềm, hạnh phúc.
Nghĩ đến đó cô không khỏi xuất thần, cho đến khi Chu Húc dí dí trái chanh mát lạnh vào trán, thấp giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?” Lương Tranh mới hồi hồn.
Cô vô thức sờ lên trán mình, bối rối đáp: “Dạ? Sao vậy?”
Chu Húc nhìn cô, bật cười: “Anh đang hỏi em đó, muốn mua thêm cá không?”
“Tối nay anh muốn ăn cá à?”
Chu Húc gật đầu: “Em thì sao? Chúng mình có thể mua cái khác?”
“Mua một khúc đầu đi, em làm cá hấp chanh kiểu Thái cho ăn anh.” Lương Tranh nói, kéo tay anh, cả hai cùng đi đến quầy bán cá.
Đã lâu Lương Tranh không tự nấu ăn, tủ lạnh trống rỗng chẳng có gì. Hai người đi quanh siêu thị hơn p, mua đầy ắp đồ, chất đầy một xe đẩy.
Chu Húc đẩy xe, kéo tay cô đến quầy đồ ăn vặt: “Mua ít đồ ăn vặt nữa.”
Cô nhặt lên mấy thứ, lại lấy thêm vài chai nước uống, thêm một lốc bia, cả hai cùng đẩy xe đến quầy thanh toán.
Nhìn xe đẩy chở đầy đồ, Lương Tranh bật cười vui vẻ.
Chu Húc nhìn cô, khóe môi cong lên: “Em cười gì thế?”
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào như mật. Cô không đáp, chỉ vui vẻ cười.
Chu Húc say mê nhìn nụ cười của cô, bỗng nhiên có cảm giác như đã đi qua mấy đời.
Anh nhịn không được, đưa tay sờ lên khuôn mặt tươi tắn như hoa của cô, yết hầu đắng chát, chậm rãi lên tiếng: “Lương Tranh, rất lâu rồi anh không thấy em cười như thế này.”
Lương Tranh thoáng khựng lại, sau đó lại cong môi cười, ánh mắt hơi đỏ, nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Thực sự đã rất lâu rồi, cô không cảm thấy thoải mái, vui vẻ như thế này.
Sau mọi giông bão, cuối cùng cô vẫn được trở lại bên anh, nghĩ thế, đáy lòng Lương Tranh thoáng tràn đầy ngọt ngào, thư sướng.
Khó được những khoảnh khắc dung dị, ấm áp như thế, hai người về đến nhà mới hơn giờ, cả hai chất đồ xuống ung dung chuẩn bị cơm nước.
Lương Tranh mở ti vi, thoải mái ngồi xếp bằng trên thảm, ở phòng khác, nhặt rau.
Chu Húc ngồi trên sofa, ôm laptop chậm rãi xử lý văn kiện.
Lương Tranh vừa xem chương trình hài, vừa nhặt rau, thi thoảng lại bật cười vui vẻ.
Lúc trước mỗi khi về đến phòng, cô chỉ cảm thấy cô độc, lạnh lẽo, hiện tại chỉ thêm một người, cũng đủ sưởi ấm thế giới của cô.
Đang nhặt rau, nghiêng đầu nhìn Chu Húc đang khép lại máy tính, cô cười nói: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Lương Tranh cong mắt: “Vậy thì anh giúp em nhặt rau nhé.”
Chu Húc nhìn rổ rau trên bàn, cười một tiếng: “Anh đi thay quần áo đã.”
Anh đứng dậy, thuận tay thả laptop lên ghế sofa, đi thẳng vào phòng ngủ.
Một lát sau, anh thay bộ quần áo thể thao tối màu, thoải mái đi đến bên cạnh Lương Tranh, ngồi xuống.
Lương Tranh thả giỏ rau xuống trước mặt anh, tỉ mỉ hướng dẫn: “Cọng nào tươi và non thì để lại, già, héo thì vứt vào đây.”
Cô nói xong, như nhớ ra cái gì, nghiêng đầu, không yên tâm hỏi lại: “Anh biết làm chưa?”
Chu Húc cầm lấy cây rau xanh biếc, vất cho cô một ánh mắt cực kỳ coi thường: “Em làm như anh là đồ ngốc giống em không bằng.”
Lương Tranh cười: “Ai nói người yêu là đồ ngốc mới là đồ ngốc.”
Chu Húc cười, cúi đầu, cặm cụi hoàn thành “nhiệm vụ” được giao.
h hai người chậm rãi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, h đã xong xuôi cơm nước.
Lương Tranh không làm quá nhiều món, chỉ đơn giản làm món, mặn, canh.
Cơm nước xong xuôi, Chu Húc đi rửa chén.
Lương Tranh vào phòng bếp hỗ trợ anh, Chu Húc rửa, cô lau khô, cất lên giá.
Vừa làm, Lương Tranh vừa hỏi: “Ngày kia là sinh nhật anh, hôm đó anh có bận việc gì không?”
Chu Húc đáp: “Không có!” Anh nghiêng đầu, nhìn Lương Tranh, nói: “Em thì sao?”
Lương Tranh đáp: “Ban ngày em phải đi làm, nhưng buổi tối thì rảnh, chiều em sẽ cố xin sếp về sớm.”
Chu Húc gật đầu, cười hỏi: “Tối em muốn đi đâu?”
Lương Tranh nghĩ nghĩ: “Ăn cơm cùng nhau, rồi mình cùng đi xem phim.”
Chu Húc gật đầu: “Được.”
Buổi tối anh cần đi gặp đối tác bàn công chuyện vì vậy không ăn cơm nhà, Lương Tranh cũng lười nấu nướng vì vậy đặt cơm ở ngoài.
Cô đợi Chu Húc đến hơn h, đoán chừng anh sắp về, nên đứng dậy đi tắm rửa, vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
h Chu Húc trở về, anh mở cửa vào nhà, phòng khách tối om, phòng ngủ le lói ánh đèn.
Anh nhanh chóng thay giày, một tay tháo nút áo, nới cà vạt, vội vàng bước vào phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, nhìn thấy ai đó đang vùi mình trên giường đọc sách, Chu Húc khẽ thở ra, cởi âu phục, thuận tay ném lên ghế.
Lương Tranh còn chưa ngủ, từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên: “Anh xong việc rồi à?”
Chu Húc “ừ” một tiếng, bỏ đóng thùng, tháo cúc cổ tay, ngồi xuống bên giường, ôm eo Lương Tranh, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lương Tranh nhìn anh cười: “Em còn tưởng anh về muộn hơn cơ.”
Chu Húc cũng cười, vò vò đầu cô: “Anh đi tắm đây.”
“Ừ.”
Chu Húc bước vào phòng tắm, đàn ông thường đơn giản hơn phụ nữ, mấy phút đã sạch sẽ đi ra.
Anh không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao tối mà, thoải mái.
Lương Tranh ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, ngẩng đầu liền thấy cơ thể đẹp như tượng tạc của anh, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Một lát sau, Chu Húc đi tới, rút cuốn sách trong tay cô ra. Lương Tranh sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Húc ngồi xuống bên giường, anh điềm tĩnh mở sách, lướt qua vài tranh, thản nhiên nhiên hỏi: “Nhìn thấy gì rồi?”
Lương Tranh: …
Bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ lo thẹn thùng, nào còn tâm trí quan tâm trên sách viết gì.
Chu Húc nhìn cô, không khỏi buồn cười, giọng nói mang theo ý đùa cợt: “Trên người anh còn chỗ nào em chưa xem? Vẫn thẹn thùng?”
Anh còn chưa nói dứt lời, Lương Tranh đã thẹn đến mặt đỏ tía tai, vôi vào nhào qua che miệng anh: “Không được nói nữa.”
Chu Húc cười, kéo tay cô xuống, cúi đầu hôn cô.
Bị ai đó cuốn lấy giày vò đến tận hơn h sáng, đến lúc Chu thiếu gia cơm no rượu say, mới thỏa mãn buông ra. Còn Lương Tranh toàn thân mỏi mệt, chẳng còn thiết tha gì nữa, lười biếng tựa vào lồng ngực Chu Húc, mặc kệ anh bế mình đi tắm rửa, lại bế mình trở lại giường. Vừa chui vào trong chăn, Lương Tranh đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô ngủ đến tận trưa, tỉnh lại đã không thấy Chu Húc đâu nữa.
Cô mơ mơ màng màng đi xuống giường, một lát sau mới cầm điện thoại lên nhìn thời gian, đã là h hơn.
Sáng nay Chu Húc phải đi kí hợp đồng hợp tác với bên thi công công trình, buổi sáng trước khi đi có dặn cô, nhưng khi ấy Lương Tranh đang mơ màng, chỉ gật gù cho có. Chu Húc bất đắc dĩ nhéo nhéo má cô mất cái, cúi đầu hôn cô một chút mới vui vẻ rời đi.
Lương Tranh thức dậy, ăn sáng, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Húc, hỏi anh có về ăn cơm không.
Chu Húc lập tức nhắn lại: [Anh còn chút việc, em cứ ăn trước đi, không phải chờ anh.]
Lương Tranh để điện thoại di động xuống, nghĩ xem hôm nay cần làm việc gì, thất thần một lát, mới vào phòng thay quần áo, đi chọn quà sinh nhật cho Chu Húc.
Cô đi dạo một vòng quanh Trung tâm thương mại mà vẫn không chọn được món nào ưng ý.
Một lúc sau, Chu Húc gọi điện đến, hỏi cô đang ở đâu.
“Em đang ở trung tâm thương mại. Anh xong việc chưa?”
Chu Húc "ừ" một tiếng, hỏi cô đang ở đâu. Lương Tranh nhắn lại anh địa chỉ, Chu Húc qua đón cô.
Cô quyết định tìm một quán cafe ngồi đợi. Cô còn cho rằng phải đợi anh một lúc lâu, ai dè, chưa đến p đã thấy Chu Húc xuất hiện.
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh đến nhanh thế?”
Chu Húc kéo ghế ngồi xuống: “Gặp đối tác ở ngay gần đây. Sao em đến tận chỗ này thế?”
Lương Tranh thở dài: “Em đi tìm mua quà sinh nhật cho anh.”
Chu Húc thoáng sửng sốt, cười, hỏi: “Em định tặng anh cái gì?”
Lương Tranh nói: “Vẫn chưa tìm được món nào ưng ý. Không thì anh đi cùng em, anh thích gì, em sẽ mua tặng anh.” Cô nháy mắt, bổ sung: “Hiện tại em là người có tiền.”
Chu Húc bật cười, đồng ý. Cả hai ngồi ở quán cafe một lát, mới đứng dậy đi shopping. Đi dạo một lượt cuối cùng hai người quyết định mua một cặp nhẫn đôi, bên trên có khắc chữ cái đầu tên của cả hai.
Khắc xong, Chu Húc ngồi trên ghế, tỉ mỉ cầm lấy tay Lương Tranh đeo vào giúp cô.
Xong xuôi, anh vẫn cúi đầu, ngắm nghĩa thật lâu, mới thấp giọng nói: “Không được phép tháo xuống.”
Lương Tranh nhìn anh, đột nhiên nhớ đến nửa năm trước, cô quyết tuyệt tháo nhẫn, nói lời chia tay anh, sáng hôm sau liền chuyển tất cả đồ đạc ra khỏi căn nhà hai người chung sống. Khi ấy anh không nói nửa lời, chỉ tuyệt vọng nhìn cô. Đến khi cô thu dọn xong đồ đạc, kéo kéo vali rời đi, Chu Húc đột nhiên tiến lên, nắm lấy cánh tay cô, giọng nói run rẩy gần như cầu khẩn: “Lương Tranh xin em…”
Lúc ấy cô đã quyết định ra đi, mạnh mẽ vung tay thoát khỏi tay anh, kéo hành lý rời đi, thậm chí chẳng thèm quay đầu lại.
Bộ dạng lúc đó của anh hẳn vô cùng đau lòng và bi thương. Chu Húc của cô đã bị cô làm tổn thương đến mức, một người kiêu ngạo như anh phải bất lực nắm lấy tay cô, khẩn khoản cầu xin.
Nửa năm đó, cả hai người đều sống trong tiếc nuối, đau khổ. Thế nhưng Chu Húc hẳn là tổn thương hơn cô nhiều. Anh vốn chẳng làm gì sai, là tại cô đã bỏ rơi anh, tại cô hèn nhát, tại cô chọn bỏ trốn, chon buông bỏ.
Lương Tranh nhìn Chu Húc, nắm chặt lấy đôi tay anh, nhẹ nói: “Chu Húc, xin lỗi anh, nửa năm này đã khiến anh buồn. Em xin lỗi. Tha thứ cho em nhé.”
Anh thấp giọng, yêu thương nhìn cô: “Em sao thế?”
Lương Tranh lắc đầu, vành mắt ửng đỏ: “Em cũng sống không vui, mỗi ngày đều nhớ anh. Nhớ anh nhiều lắm.”
Chu Húc nhìn cô thật lâu. Rất nhiều cảm xúc có đắng cay, có ngọt bùi, có sung sướng, có hạnh phúc, cùng cuộn lên trong tim anh, anh cúi đầu, chặt chẽ nắm lấy tay cô, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn cô, run run nói: “Anh rất sợ. Sợ em quên anh. Sợ em không còn yêu anh nữa.”
Lương Tranh liều mạng lắc đầu: “Không mãi mãi không quên. Không bao giờ hết yêu anh.”
Cô vĩnh viễn yêu anh, yêu người đàn ông này. Cô không hiểu hạnh phúc phải định nghĩa thế nào mới là chính xác và đầy đủ nhất. Nhưng với cô có Chu Húc, được ở bên cạnh anh, đó chính là hạnh phúc viên mãn nhất.
Bún gạo trong nồi đất (nguyên văn: 砂锅米线 - sa oa mễ tuyến) theo nghĩa đen là bún gạo nấu trong một nồi đất nhỏ. Và nó đã là một món bún chính trong số các món bún của người Côn Minh địa phương. Bún mềm và trắng, nấu với thịt lợn băm, một ít tỏi Trung Quốc và một số loại rau ngâm được sản xuất tại địa phương và tất nhiên đã lấy được trái tim của du khách ngay từ miếng đầu tiên. Đối với những người sống ở Côn Minh trong một thời gian dài sẽ gọi món ăn đơn giản này là hương vị của Côn Minh.