Chu Húc rời khỏi trường học, lái xe đến công ty.
Cả tòa nhà rất lặng im không một bóng người.
Chu Húc vắt áo khoác trên tay, vào thang máy, lên thẳng tầng .
Cả tầng làm việc của văn phòng tổng giám đốc vẫn tối đèn, anh cũng không bật lên mà trực tiếp đi vào phòng mình.
Sau khi mở cửa, đèn trong phòng tự động bật sáng. Trên bàn làm việc là mấy chồng văn kiện xếp cao như núi.
Anh ném áo khoác lên ghế salon, đi đến trước bàn làm việc, lấy một tập kế hoạch trù bị rất dày từ ngăn kéo bên phải.
Bộ hồ sơ này do anh tự tay làm, sửa đi sửa lại rất nhiều lần, trên giấy chi chít những lời nhận xét chú giải và vết sửa chữa.
Anh đứng dậy tự pha cafe cho mình, rồi lại ngồi tự chỉnh sửa lại bản kế hoạch.
h sáng hôm sau, thư ký Tiểu Lưu đi làm như thường lệ,
Vẫn còn khá sớm nên công ty vẫn còn yên tĩnh, những đồng nghiệp khác cũng chưa đến.
Anh đi thẳng lên tầng , vừa lên tới nơi đã thấy cửa phòng làm việc của Chu tổng đóng chặt.
Tiểu Lưu vội vàng bước tới, gõ nhẹ mấy tiếng.
Bên trong truyền ra một giọng nói rất trầm, “Mời vào.”
Tiểu Lưu khẽ khàng đẩy cửa ra, thấy Chu tổng nhà mình đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay phải gác lên trên, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ rất mệt mỏi.
Tài liệu trên bàn xếp tán loạn.
Tiểu Lưu ngạc nhiên, nhanh chân bước lại gần, thấy tách cafe đã hết trên bàn, thầm đoán có lẽ tối qua Chu tổng lại làm việc thâu đêm không nghỉ ngơi.
Không ngăn nổi cái thở dài trong lòng, Tiểu Lưu chưa từng thấy một ai có thể ác độc với bản thân đến vậy. Nửa năm qua, anh liều mạng làm việc, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi từ khi chính thức tiếp nhận công ty, đã có thể khiến lợi nhuận tăng sinh gấp bội.
Nhưng như vậy cũng tàn nhẫn với chính mình quá, chẳng chừa lại một chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
Tiểu Lưu thấy Chu tổng đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng vẫn lên tiếng khuyên bảo đôi câu: “Chu tổng, hay là anh đi ngủ một lát đi, vẫn chưa tới giờ làm việc.”
Chu Húc không nói gì, anh day day thái dương, mở mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mới h thôi.”
Chu Húc “ừ” một tiếng rồi nói: “Chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải ra ngoài bây giờ.”
Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, đi về phía phòng vệ sinh.
Đánh răng rửa mặt xong lại vội vã vào phòng nghỉ thay quần áo.
Âu phục phẳng phiu chỉnh tề, lúc đi ra, Tiểu Lưu đã đang chờ sẵn, “Chu tổng, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Chu Húc đáp “Ừ”, cầm theo tập tài liệu đang để trên bàn làm việc và một hợp đồng khác để trong ngăn kéo rồi đi thẳng ra ngoài.
Xuống tới nơi, lái xe đã chờ ở bên ngoài.
Thấy Chu tổng lại gần, lái xe nhanh chóng kéo cửa xe giúp anh.
Chu Húc ngồi vào, nói với tài xế, “Về Chu gia.”
Lúc tới nhà chính Chu gia là vừa đúng rưỡi.
Chu lão gia đang ăn dở bữa sáng thì thấy một xấp văn kiện đập thẳng lên bàn.
Ông hơi cáu, nhìn tập tài liệu rồi mới ngẩng lên nhìn người vừa tới.
Hai tay Chu Húc xỏ trong túi quần, mắt nhìn thẳng ông, “Mảnh đất ông đàm phán lâu nay đã ký được hợp đồng rồi. Hạng mục Vân Sơn cũng đã lên kế hoạch xong, chỉ cần làm theo phương án của cháu sẽ ổn thỏa, có thể tạo ra bước đột phá trong lợi nhuận của công ty.”
Chu lão gia nghe mà ngẩn cả người, vô thức cầm bản kế hoạch lên xem, càng lật lại càng kích động, đến trang cuối cùng, ông cũng phải lên tiếng tán dương, “Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, A Húc, con còn lợi hại hơn ba con nhiều.”
Biểu cảm Chu Húc vẫn lạnh tanh, không mảy may phản ứng lại, chỉ nói: “Con có một điều kiện.”
Chu lão gia có phần ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: “Điều kiện gì?”
Chu Húc đáp: “Không được nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con. Cả đời này, ngoại trừ Lương Tranh, con sẽ không lấy ai khác. Nếu ông đáp ứng, con sẽ tự mình phụ trách hạng mục này. Còn nếu ông không đáp ứng, thì từ nay về sau, Chu gia không liên quan gì tới con nữa.”
Chu lão gia giật thọt, “Con có ý gì? Lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia phải không?”
Chu Húc nhìn ông, nói: “Là các người ép con.”
Chu lão gia nhíu chặt mày, “Cứ coi như con có đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà, con nghĩ rằng nha đầu đó sẽ bằng lòng mang theo áy náy này cả đời ư?”
Chu Húc trả lời: “Không phải các người chỉ ỷ vào việc cô ấy thích con thôi sao, ỷ vào việc cô ấy sợ con mất đi người thân, mất đi sự nghiệp, mới có thể khinh thường chèn ép cô ấy đến thế!”
Chu lão gia trợn trừng mắt, chăm chăm nhìn Chu Húc, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Con đang uy hiếp ông đấy à?”
Chu Húc đáp: “Không nói tới uy hiếp, dù ông có đồng ý hay không thì kết quả vẫn là như thế.”
Dứt lời, anh tiến lại gần, cầm hai tập văn kiện lên, “Ông nội, ông suy nghĩ cho kỹ.”
Sau khi Chu Húc rời đi, Chu lão gia tức phát điên, ngồi trên ghế salon đến tận trưa.
Ông đương nhiên biết Chu Húc không phải muốn uy hiếp ông. Bởi vì thằng nhóc đó còn chẳng thèm quan tâm, Chu gia trong mắt nó có là gì, nói buông là sẽ buông. Lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế.
Huống chi bây giờ, cánh ngày một cứng, trước kia ông có thể lấy tiền đồ của Chu Húc ra uy hiếp Lương Tranh, nhưng cho đến hôm nay, sự nghiệp của anh đã phát triển ổn định, ông không thể lay chuyển được anh nữa, càng đừng nói đến chuyện lấy việc này ra đe dọa cô gái kia.
Ông càng nghĩ càng giận. Đến giờ cơm trưa, quản gia đi từ ngoài vào báo: “Lão tiên sinh, tiểu tiểu thư tới.”
Chu lão gia buồn bực, nhíu mày đáp, “Nói với con bé tôi không có nhà.”
Dứt lời, ông đứng dậy, chống ba toong đi lên đầu.
...
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Lương Tranh không vội trở lại thành phố S, cô còn tình nghỉ ngơi vài ngày, mua vé máy bay về Giang Thành.
Lâu lắm rồi cô chưa về nhà, lần này trở về bất ngờ không nói với ba mẹ, xuống sân bay tự bắt xe về nhà.
Lúc cô về đến, trong nhà chẳng có ai, ba mẹ đều không ở nhà.
Hôm nay không phải cuối tuần, chắc hai người đi làm cả rồi.
Cô kéo vali đi vào nhà, rồi đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Lúc xong xuôi mới có h. Cô đói bụng, liền vào lục tủ lạnh xem có gì ăn không.
Có hoành thánh mẹ đã gói sẵn, cô bắc nồi nước, chờ sôi thì bỏ hoành thánh vào.
Nấu xong, cô bưng bát ra phòng khách, mở TV, vừa ăn vừa xem.
Lâu lắm rồi cô không được ăn mì hoành thánh mẹ làm, về tới nhà, tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Ăn xong bát mì, cô ngồi phịch xuống ghế salon xem TV.
Đúng lúc này, mẹ Lương về, thấy con gái đang ngồi trên ghế, nhất thời không kịp phản ứng.
Lương Tranh quay đầu lại thấy mẹ đang đứng ngoài cửa, cong mắt cười, “Mẹ, mẹ đứng ngây ra đó làm gì, con về rồi này.”
Lúc này hồn của mẹ Lương mới về, bả bước vội tới, “Nha đầu này sao về không báo tiếng nào thế hả? Không phải con nói sau lễ tốt nghiệp sẽ về chỗ làm ngay sao, sao lại về?”
Bà ngồi xuống cạnh Lương Tranh, xúc động nắm chặt tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Ôi ôi, sao con gầy thế, có phải công việc vất vả quá không?”
Lương Tranh cười, nói: “Đi làm đương nhiên là phải vất vả rồi, làm gì có nghề nào không vất vả đâu mẹ.”
“Con nói phải.” Mẹ Lương cười, vỗ vỗ lên tay con gái, ‘Con đấy, về mà không nói tiếng nào, nên mẹ chưa mua gì cả. Bây giờ có đi cũng không kịp, hay là như vậy, mẹ gọi điện thoại cho ba con, tối nay cả nhà ta ra ngoài ăn nhé.”
“Vâng ạ.” Lương Tranh vui vẻ đáp.
Lâu lắm rồi mới đông đủ cả nhà, ba người cùng ra ngoài ăn tối, món chính là cá thủy chử mà Lương Tranh thích nhất.
Nửa năm nay Lương Tranh sống ở thành phố S, đồ ăn ở đó khá thanh đạm, chẳng hợp khẩu vị của cô chút nào. Hôm nay rốt cuộc cũng được nếm lại mùi vị quê hương, không khỏi thầm cảm thán, “Mẹ, con muốn về nhà quá đi mất.”
Mẹ Lương gắp cho cô một miếng cá, cười hỏi: “Con có mà bỏ được Chu Húc ấy.”
Đôi đũa trong tay Lương Tranh sững lại, cổ họng nghẹn bứ.
Cô vẫn chưa nói cho ba mẹ chuyện chia tay Chu Húc. Cô không biết phải mở lời thế nào, cũng không muốn khiến ba mẹ phải lo lắng.
Nhắc đến Chu Húc, mẹ Lương cười, hỏi: “À đúng rồi, sao lần này A Húc không về với con?”
Ba Lương cũng thắc mắc: “Ừ đấy, ba mới ngâm bình rượu, còn định chờ khi nào A Húc về uống với ba hai chén.”
Lương Tranh nhìn nụ cười vui vẻ của ba mẹ, chuyện chia tay không sao nói ra được. Cô cười, đáp: “Dạo này anh ấy hơi bận.”
Mẹ Lương tiếp: “Cũng đúng, sản nghiệp Chu gia lớn như thế, chắc thằng bé phải bận lắm. Nhưng nhớ phải dặn A Húc chú ý sức khỏe đấy.”
Ba Lương cũng chen lời: “Đúng đúng, đừng cậy tuổi trẻ mà lao đầu vào làm việc, dù có kiếm được nhiều tiền mà sức khỏe không tốt thì cũng không được đâu. Con là bạn gái, nhớ phải nhắc nhở nó.”
Hai mắt Lương Tranh cay cay, ậm ừ mấy tiếng, vừa cúi đầu ăn vừa nhỏ giọng đáp: “Con biết rồi ạ.”
Cũng may sau đó mẹ Lương không nhắc tới Chu Húc nữa. Một nhà ba người cơm nước xong xuôi, cùng nhau đi bộ dọc theo đường Bình Giang, hóng gió một lúc mới về nhà.
Về đến nhà, Lương Tranh ngồi xe TV với ba mẹ một lúc, đến gần h, mẹ Lương giục cô đi ngủ, “Hôm nay con ngồi máy bay chắc mệt lắm, ngủ sớm đi. Sáng mai con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con.”
Lương Tranh bị mẹ đẩy về phòng, cô xoay người vịn vào cánh cửa làm nũng: “Muốn ăn bánh quẩy với sữa đậu nành của nhà ông Hồ dưới lấu ạ.”
Mẹ Lương cười, đáp: “Được, mai mẹ mua cho con.”
Nhưng hôm sau, mới tờ mờ sáng mà Lương Tranh đã tỉnh.
Cô ra khỏi phòng ngủ, đi về phía ban công, đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, Trời vẫn mờ mờ sương sớm, không khí trong lành mát mẻ, cả tiểu khu dường như vẫn còn đang say giấc, yên tĩnh vô cùng.
Lúc mẹ Lương ra khỏi phòng thì bắt gặp con gái mình đang ngồi ngoài ban công ngắm cảnh, ba cười hỏi: “Sao con dậy sớm thế?”
Lương Tranh quay đầu lại, cười đáp: “Quen giờ đi làm ạ.”
Cô đi tới kéo tay mẹ, “Mẹ, hôm nay mẹ đi làm à?”
“Không, hôm nay mẹ được nghỉ.”
“Vậy lát nữa cơm nước xong, mẹ con mình đi mua đồ ăn nhé.”
“Được, vậy giờ đi luôn đi. Không khí buổi sáng là tốt nhất, ăn sáng xong rồi mẹ con mình cùng đi mua đồ.”
Lương Tranh cao hứng gật gật đầu, vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo, rồi cầm điện thoại ra ngoài với mẹ.
Ăn sáng xong, Lương Tranh hộ tống mẹ đến chợ mua thức ăn.
Sáng sớm mùa hè, mặt trời chưa lên cao, tiết trời vẫn tương đối mát mẻ. Mặt hàng trong chợ đa dạng phong phú, đi đi lại lại một vòng, gà vịt thịt cá, mỗi thứ đều mua một ít. Lương Tranh muốn ăn trứng luộc nước trà, còn mua thêm quả trứng gà.
Mua xong, hai mẹ con còn ghé cửa hàng dưới nhà mua ít hoa quả. Lương Tranh và mẹ xách nách túi lớn túi nhỏ, vừa cười nói vừa đi vào nhà.
Mở cửa đi vào, Lương Tranh vui vẻ gọi: “Ba, mẹ mua toàn đồ ba thích ăn...”
Còn chưa nói hết câu, nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế salon, Lương Tranh sững người lại.
Ba Lương cười, nói: “Vừa này ba ra ngoài mua đồ thì gặp A Húc ở dưới lầu, nên dẫn thằng bé lên đây. Còn đang định gọi điện thoại cho con đấy. Mua đủ đồ chưa?” Ông vừa nói với lại gần cầm túi giúp mẹ Lương.
Mẹ Lương cao hứng nói: “Đủ hết rồi, đủ ăn mấy ngày liền đấy.” Bà nhìn sang phía Chu Húc, “A Húc, sao con tới mà không bảo trước một tiếng?” Rồi lại quay ra trách Lương Tranh: “Nha đầu này, A Húc tới chơi mà không nói với ba mẹ câu nào, may mà mẹ mua nhiều đồ.”
Lương Tranh cúi đầu cười gượng gạo.
Cô nhìn Chu Húc, anh cũng đang nhìn cô.
Thoáng im lắng một lát, Lương Tranh đi về phía anh.
Mẹ Lương đang ngồi nói chuyện với Chu Húc, Lương Tranh cũng không tiện chen miệng vào, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Mẹ Lương hàn huyên với Chu Húc một lúc, bà cười, nói: “A Húc, con cứ ngồi đó đi. Dì đi nấu cơm trưa, không lâu đâu.”
Dứt lời, ba đứng dậy, đi vào trong bếp.
Phòng khách chỉ còn lại Lương Tranh và Chu Húc. Cả hai đều im lặng, không ai nói với ai câu gì.
Hồi lâu sau, Lương Tranh mới ngẩng đầu nhìn anh, “Đi với em.”
Cô đứng dậy, đi về phía phòng mình. Chu Húc cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Vào trong phòng, Lương Tranh chốt của lại rồi mới quay đầu nhìn Chu Húc, “Anh tới đây làm gì?”
Chu Húc cũng nhìn cô: “Tìm em.”
Trông thấy anh thế này, lòng Lương Tranh càng khó chíu, “Chu Húc, chẳng phải em đã nói rõ ràng rồi sao? Chuyện qua lâu như vậy rồi, bắt đầu một cuộc sống khác không phải tốt hơn sao?”
Chu Húc trầm mặc nhìn cô, nhìn rất lâu rất lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Em nói cho anh biết với, phải làm sao để bắt đầu được cuộc sống mới đây?”
Lương Tranh ngây ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
Đúng thế, phải làm sao để bắt đầu được cuộc sống mới đây? Cô cũng không biết, cô cũng rất muốn đáp án.
Chu Húc bước từng bước lại gần cô, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, ánh nhìn sâu vào mắt cô, gằn từng chữ, “Lương Tranh em thực sự quên anh rồi sao?”
Lương Tranh nhìn anh như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chắn ngang, không sao nói được nên lời.
Cô muốn rút tay về, nhưng lực tay Chu Húc quá mạnh, ánh mắt vẫn ghim sâu vào cô, thấp giọng nói, “Anh không quên được em, anh cũng không tin em thực sự quên được anh.”
“Không quên được thì sao? Không phải anh sắp đính hôn rồi sao?”
Ánh mắt Chu Húc chưa từng rời khỏi cô, “Ai nói với em là anh sắp đính hôn? Lương Tranh, rốt cuộc em có lương tâm không, trong lòng anh chỉ có em, chỉ có một mình em. Em nói cho rõ ràng, anh đính hôn với ai?”
Lương Tranh suýt chút nữa thì bật khóc, cô muốn rút tay mình lại, nhưng anh lại siết càng chặt, hoàn toàn không định buông ra.
Lương Tranh ngẩng đầu đối diện với anh, “Chu Húc, anh đừng như vậy.”
Nhìn vào mắt cô, anh cố chấp đáp: “Em vẫn còn thích anh, đúng không?”
Lương Tranh không biết phải nói gì, chỉ có thể lặp lại lời ban nãy, “Chu Húc, anh đừng như vậy.”
Chu Húc ghì siết cổ tay cô, ánh mắt kiên định vô cùng, “Anh biết em không muốn anh vì em mà trở mặt với người nhà, vì em mà sự nghiệp bị thế lực của ông nội chèn ép. Em không muốn anh hi sinh vì em, nhưng em có từng nghĩ tới hay không? Những thứ kia trong mắt anh không là gì cả, việc mà anh sợ nhất... chính là mất đi em.”
Lương Tranh chết sững nhìn anh, đột nhiên không nói được thành lời.
Hai mắt cô đỏ ngầu, dường như đang cố hết sức ngăn cho nước mắt mình rơi xuống.
Chu Húc như nuốt phải nắm cát, lời cứ nghẹn trong cổ họng không nói ra được. Ánh mắt anh khóa chặt lấy Lương Tranh, thật lâu sau mới nói: “Lương Tranh, chúng ta lại ở bên nhau, có được không?”
Đối diện với cái nhìn của anh, hai mắt cô hoe đỏ, nhưng cô không trả lời.
Chu Húc nói tiếp: “Anh biết người nhà anh đối xử với em không tốt, là anh có lỗi với em——”
Lương Tranh lắc đầu: “Em không để ý chuyện này.”
Ngay từ đầu, cô đã chẳng quan tâm. Người duy nhất khiến cô bận lòng, chỉ có Chu Húc mà thôi. Cô không muốn do mình mà anh bất hòa với người nhà, không muốn trở thành vật cản đối với tiền đồ của anh.
Nhìn anh vì cô mà hi sinh nhiều đến thế, cô rất khổ sở, rất đau lòng.
Chu Húc chăm chú nhìn cô, mất một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Lần trước em hỏi anh sống có tốt không.” Nụ cười anh chua chát, “Sao mà tốt cho được? Từ ngày em rời xa anh, mỗi ngày với anh đều không ổn chút nào.”
Anh siết chặt tay Lương Tranh, cái nhìn như muốn thấu tâm can, “Chúng ta bắt đầu lại, có được không? Chuyện bên nhà cứ để anh lo, anh sẽ không khiến em phải khó xử, cũng sẽ không để em phải chịu tổn thương thêm nữa.”
Nửa năm nay, Lương Tranh sống có tốt không? Không ai biết cô đau khổ thế nào, cũng không ai biết cô đã rơi bao nhiêu nước mắt. Không ai biết, những đêm nằm mê man, cũng có thể khóc mà tỉnh.
Cũng không có ai biết, cô nhớ Chu Húc đến nhường nào.
Ánh mắt cô nhìn Chu Húc không còn trốn tránh, giọt nước mắt nhẫn nhịn nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống, khóc đến tức tưởi, “Xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh, em chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Anh biết.” Giọng Chu Húc nghẹn lại, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, “Anh biết hết mà. Là do anh không tốt, mới khiến em đau khổ như vậy.”