Tháng đến, thời tiết Bắc Kinh càng ngàng càng giá lạnh.
Sáng sớm hôm đó, Lương Tranh lười biếng rời giường, đi ra phòng khách, vén rèm mở cửa sổ, mới phát hiện ra bên ngoài đang có tuyết rơi.
Cô đứng tựa vào cửa sổ, nhìn những bông tuyết an nhiên thả mình trong không trung. Tuyết rơi dày, gió lạnh thấu xương ập đến, rót thẳng vào phòng khách, hơi thở của sự băng giá. Lương Tranh đột nhiên cảm nhận được, mùa đông năm nay thật lạnh.
Cô đứng trước cửa sổ hồi lâu, đến tận khi Chu Húc từ trong phòng ngủ đi ra, với tay đóng cửa sổ lại, kéo cô vào lòng: “Em không thấy lạnh à?”
Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, một tay cầm chặt đôi bàn tay cô, một tay rót nước ấm ra cốc: “Nào, uống một ngụm nước ấm.”
Lương Tranh ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, có chút nóng, cô áp hai tay vào cốc, tầm mắt lãng đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Chu Húc, anh có cảm thấy, năm nay lạnh hơn các năm khác không?”
Chu Húc đặt cốc nước của mình xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Thế à? Hình như mùa đông năm nào Bắc Kinh cũng lạnh như thế.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, dí dí đốt tay vào má Lương Tranh, tay anh lành lạnh, xương xương: “Có phải vừa mới đứng hóng gió quá lâu hay không?”
Anh đứng dậy định đi lấy áo khoác cho cô, Lương Tranh vội vàng kéo tay anh: “Em không lạnh, chắc vừa rồi đứng trước cửa sổ hơi lâu thôi, ngồi một chút là ổn.”
Cô kéo tay anh, cười dịu dàng: “Em đi làm bữa sáng đây, anh muốn ăn gì.”
Chu Húc ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lương Tranh thầm thì: “Tùy em.”
Khó được một ngày cuối tuần cả hai đều thảnh thơi, ăn xong điểm tâm, Lương Tranh và Chu Húc tản bộ đến công viên gần đó đi dạo.
Tuyết vừa rơi, công viên khá đông, trên các băng ghế dài những ông bà cụ thảnh thơi ngồi nói chuyện, xung quanh lũ trẻ háo hức nô đùa, nặn người tuyết, xa xa những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc cười nói. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, vui tươi.
Lương Tranh phát hiện ra trước cổng công viên có bán khoai lang nướng, cô háo hức kéo tay Chu Húc chạy qua: “Em muốn ăn cái kia.”
Chu Húc nhìn theo hướng tay cô, mỉm cười, kéo cô đi mua.
Những củ khoai vàng ươm, nóng hổi vừa ra lò, hương thơm nức mũi, Lương Tranh vui vẻ cười tít mắt, vừa hăng hái ăn vừa thổi phù phù.
Cô dơ cánh tay, đưa đến bên miệng Chu Húc: “Cái này so với hàng lần trước chúng mình ăn thì ngọt hơn nhiều, anh nếm thử đi.”
Chu Húc cúi xuống cắn một miếng, gật đầu: “Ừ ngon hơn.”
Lương Tranh híp mắt cười, tay trong tay cùng anh đi dạo một vòng công viên.
Lương Tranh đi mệt, bèn kéo Chu Húc ngồi xuống một băng ghế gần đó.
“Mệt rồi à?”
Lương Tranh gật gật, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, cô nhắm mắt, cảm giác được những tia nắng mặt trời dìu dịu, ấm áp chạm khẽ lên mặt.
Tuyết vừa rơi xong, lập tức có ánh mặt trời, nhưng thời tiết vẫn lạnh đến thấu xương.
Nhưng mà trong chuỗi ngày đông u ám, lại có ánh mặt trời hiếm hoi thế này quả thực khiến lòng người ấm áp.
Chu Húc nắm chặt tay cô, ngón đan nhau, khăng khít không rời.
Anh tựa lưng vào ghế, hơi cúi đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Tranh cứ như thế tựa đầu vào ngực Chu Húc, có anh ở bên cô luôn cảm thấy an toàn và được che chở, Lương Tranh bất tri, bất giác ngủ thiếp đi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô nhớ rõ mình đã nằm mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, Lương Tranh trở về kì nghỉ hè tốt nghiệp cấp băm đó. Thời điểm cô vừa đến Bắc Kinh, từ sân bay đi ra, người đầu tiên cô gặp chính là anh. Dáng người anh cao ráo, lại khôi ngô, tuấn tú, cô chưa từng gặp người con trai nào đẹp đến thế.
Thế nhưng anh quá cao ngạo, lạnh lùng, trên đường đi lúc nào cũng chỉ chưng ra bộ dạng lãnh đạm, người lạ đừng đến gần. Tính cách Lương Tranh hoạt bát, vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với anh, vì vậy ban đầu có chút sợ hãi, không dám bắt chuyện với Chu Húc. Thật vất vả mới lấy hết can đảm trò chuyện cùng anh, cô nhiệt tình giới thiệu về quê hương mình, còn thân thiết mời anh đi chơi. Anh chê cô lắm lời, phiền phức, câu đầu tiên anh nói với cô, đến giờ Lương Tranh vẫn không quên được. Chính là: Cậu trật tự một chút đi.
Lúc ấy cô liền tự nhủ, sau này phải tránh con người khó gần, khó ở này càng xa càng tốt.
Giấc mộng bất chợt này nhắc cô giật mình nhận ra: Cô và anh đã quen biết nhau năm.
Thời điểm tỉnh lại, cô vẫn tựa vào bờ vai anh, bàn tay bị anh giữ chặt không buông.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Chu Húc đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Chu Húc rũ mắt nhìn cô, nói với bên kia: “Một chút nữa hai đứa tôi tới.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Anh bóp bóp má cô, dịu dàng cười: “Đã tỉnh?”
Lương Tranh gật gật đầu: “Em ngủ lâu chưa?”
“Mới thiếp đi p.”
Lương Tranh thấp giọng: “Em còn tưởng em đã ngủ một giấc rất dài rồi cơ, em còn nằm mơ cơ mà.”
Chu Húc cười: “Mơ cái gì?”
Lương Tranh cười: “Một giấc mơ đẹp.”
Lúc mới gặp chẳng khác nào oan gia, bây giờ nghĩ đến lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp. Bởi vì ngày đó, cô đã gặp anh.
Cô tủm tỉm cười: “Ai gọi anh thế?”
Chu Húc nói: “Dương Thăng kêu hai chúng mình qua chỗ cậu ta ăn cơm.”
“Ở đâu?”
“Nhà cậu ta.”
Lương Tranh vốn cho rằng hôm nay là ngày đặc biệt nào đó. Đến mới biết chỉ là Dương Thăng tâm huyết dâng trào, muốn tụ tập bạn bè ăn cơm mà thôi.
Lúc bọn họ đến nơi, Dương Thăng đang ở trong bếp cùng bạn gái chuẩn bị đồ ăn.
Thời điểm chạy ra mở cửa, tay vẫn còn cầm cái chảo rán: “Mẹ nó, chỉ còn hai người các cậu thôi đấy.”
Lương Tranh bị bộ dang tay cầm nồi vung vẩy, người mặc tạp dề hồng chọc cười, Chu Húc ngăn ông bạn đang hoa tay múa chân lại, nhàn nhạt nói: “Đi nấu cơm của cậu đi.”
“Ai nha, xong ngay đây, vào đi. Vào đi.” Nói xong lại chạy biến vào trong bếp.
Lương Tranh và Chu Húc đến cuối cùng, lúc tiến vào đã thấy mấy bạn cùng phòng của Dương Thăng và Tần Tống đang ngồi quây tròn say mê sát phạt nhau trên chiếu bạc.
“Anh, sao hai người đến muộn thế?” Chu Kỳ vừa nên bộ tứ xuống, vừa nói.
Chu Húc cởi áo khoác treo vào cạnh cửa. “Nhà chúng ta xa.”
“Chị dâu, biết đánh bài không?” Chu kỳ hớn hở hỏi.
Lương Tranh cười: “Chị không biết chơi, mọi người cứ chơi đi, chị vào bếp xem phụ được Miêu Miêu gì không?”
Lương Tranh cởi áo khoác, xoay người vào bếp.
Miêu Miêu vừa nhìn thấy cô, như nhìn thấy vị cứu tinh từ trên trời giáng suốt, mừng rỡ hô to: “Tranh Tranh, cậu đến rồi, mau mau, đến giúp mình với.”
Vừa nói vừa hốt Dương Thăng ra ngoài: “May quá là may. Anh có thể đi ra được rồi, không giúp được gì thì thôi đi, còn cản tay cản chân người ta.”
Lương Tranh bật cười, Dương Thăng oan ức ai nha một tiếng, hờn dỗi nói: “Được rồi, được rồi. Vậy thì hai người cứ chậm rãi mà làm, tôi ra ngoài chơi với những người anh em của tôi.”
Dương Thăng phi như bay ra ngoài, nhập bọn với cánh đan quạt. Lương Tranh ở lại phụ Miêu Miêu: “Khoai tây này xắt miếng đúng không?”
“Đúng rồi. Đúng rồi. Để Dương Thăng cắt, anh ấy nửa ngày còn không gọt xong vỏ củ nữa.”
Lương Tranh cười rộ lên: “Vậy chốt là thái sợi hay cắt miếng.”
“Cắt miếng.”
Hai cô gái vừa làm cơm vừa vui vẻ nói chuyện phiếm.
Kỳ thật, Dương Thăng nhìn qua có vẻ là người không đáng tin cậy, nhưng lại rất chung tình, chỉ một lòng với bạn gái từ thời đại học Miêu Miêu, đã yêu là xác định tiến tới hôn nhân,
Miêu Miêu cười nói: “Anh ấy còn nói tốt nghiệp đại học muốn đi đăng ký kết hôn luôn. Đúng là ngốc hết thuốc chữa, ai muốn gả cho anh ta sớm thế chứ.”
Lương Tranh mỉm cười.
Miêu Miêu vui vẻ hỏi: “Vậy hai cậu thì sao? Lúc nào dự định kết hôn?”
Lương Tranh cúi đầu thái thịt, vẫn cười, nhưng không trả lời.
Lương Tranh giúp Miêu Miêu cắt rau củ xong, Miêu Miêu liền giục cô lên phòng khách nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ có cơm ăn.
Cô đi ra phòng khách nhưng không thấy Chu Húc.
Hỏi Dương Thăng, Dương Thăng nói: “Hình như ở ngoài ban công đó.”
Lương Tranh đi ra khỏi ban công tìm Chu Húc, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người đàn ông.
Chu Kỳ đè thấp âm thanh: “Anh muốn ở bên Lương Tranh, thì cũng không thể không cần người nhà chứ? Mấy ngày trước là sinh nhật bác cả, vậy mà anh cũng không thèm trở về. Anh có biết ba anh đau lòng đến thế nào không. Rõ ràng là sinh nhật bác ấy vậy mà không cười nổi một cái. Mẹ anh cũng thế, em nhiều lần thấy bác gái lặng lẽ ngồi một mình lau nước mắt. Anh, có phải anh thật sự muốn cắt định hoàn toàn quan hệ với người nhà mình.”
Giọng Chu Kỳ truyền đến tai cô không sót một chữ. Cô bình tĩnh đứng đó, hồi lâu sau mới trở lại phòng khách.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhóm ngồi lại nhà Dương Thăng chơi một lúc đến h mới về. Trên đường trở về, Lương Tranh ngồi ở trong xe im lặng không nói chuyện. Cô tựa vào ghế, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết lại rơi, ngoài trời gió khá mạnh, người đi đường ai cũng co ro trong chiếc áo phao dày, bước đi vội vàng.
Chu Húc thấy Lương Tranh im lặng, thất thần nhìn ra ngoài, liền hỏi: “Em mệt à? Ngủ một lát đi, sắp về đến nhà rồi.”
Lương Tranh không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Đến khi hai người về đến nhà đã là h hơn.
Chu Húc đỗ xe xong, nắm tay Lương Tranh bước vào thang máy.
Lòng bàn tay cô lạnh băng, Chu Húc không khỏi nhíu mày: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Trong xe có điều hòa rất ấm áp, không thể lạnh như đứng ngoài đường lâu thế này được.
Chu Húc sờ lên trán cô, lo lắng nói: “Em thấy trong người thế nào? Có phải không thoải mái không?”
Lương Tranh quay đầu đi chỗ khác: “Không. Em thấy trong người rất khỏe.”
Đúng lúc thang máy đến, Chu Húc nắm tay cô, bước vào thang máy: “Trở về uống thuốc, nghỉ ngơi một chút là khỏe.”
Lương Tranh nhỏ giọng đáp ứng, không nói gì thêm.
Về đến nhà, Chu Húc dìu cô ngồi xuống nghỉ ngơi, còn mình đi tìm thuốc.
Năm nay đại khái là lạnh hơn so với các năm trước. Mới qua hơn nửa mùa đông mà Lương Tranh đã cảm hai, ba lần, vì vậy trong nhà luôn có sẵn thuốc.
Chu Húc tìm thuốc, lại đi đun nước ấm.
Lương Tranh ngồi trên sofa, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm lên chén trà trên bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh trở mặt với với người trong nhà sao?”
Động tác của Chu Húc dừng lại, anh ngước mắt, nhìn về phía cô.
Lương Tranh cũng ngẩng đầu, thẳng thắn đối diện với anh. Cô không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn anh.
Anh nhìn cô thật lâu, nhưng không đáp. Anh để bình trà xuống, bưng chén lên, lại cầm thuốc, vòng qua bàn trà đứa đến trước mặt cô: “Em uống thuốc trước đã.”
Lương Tranh không nhận lấy, chỉ chấp nhất nhìn vào mắt anh: “Người trong nhà anh đều không thích em, đúng không? Cả chú cũng không thích em, đúng không? Chú cũng muốn em chia tay với anh?”
Chu Húc nhíu mày.
Lương Tranh lại nói: “Triệu tiểu thư so với em quả thật tốt hơn nhiều, cô ấy là thiên kim tiểu thư, danh môn khuê tú, gia thế, bối cảnh đều xứng với anh, có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho sự nghiệp của anh. Người thông minh hẳn là sẽ lựa chọn cô ấy.”
Sắc mặt Chu Húc dần trở nên khó coi: “Em muốn nói gì?”
Lương Tranh nhìn anh, một hồi lâu, mới bình tĩnh nói: “Chu Húc, chúng ta chia tay thôi.”
Chu Húc nhìn cô, lặng yên không nói. Chỉ nhìn cô, chăm chú nhìn cô.
Lương Tranh và anh mặt đối mặt hồi lâu, cô còn muốn nói vài điều nữa, nhưng những cảm xúc nghẹn lại, khiến cô không thể mở lời.
Cô cúi đầu, tháo nhẫn xuống, đặt lên mặt bàn trà, sau đó đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Cô vừa đi được hai nước, Chu Húc đã đứng phắt dậy níu lấy cổ tay cô.
Anh nắm rất chặt, đến nỗi Lương Tranh cảm thấy đau. Cô rũ mắt, xoay người lại, đối mặt với anh.
Mắt Chu Húc đỏ bừng, chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong đáy mắt anh như vỡ vụn, anh cố đè nén sự xúc động, bình tĩnh hỏi: “Em nghiêm túc sao?”
Thái độ của Lương Tranh cực kì kiên quyết, chỉ lẳng lặng nhìn anh, không đáp.
Chu Húc siết tay cô chặt hơn, vành mắt anh đỏ hoe: “Em muốn giao anh cho Triệu Văn Anh? Lương Tranh, đến cùng, em coi anh là gì? Chỉ vì thế mà em đã lựa chọn buông tay anh, vất bỏ anh? Có phải đối với em anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao?”
Lương Tranh không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô dời ánh mắt, nhìn đi nơi khác: “Em không giao anh cho bất kỳ ai cả, Chu Húc. Tương lai anh muốn ở bên ai, muốn cưới ai, quyết định là ở chính anh.”
Chu Húc không dám tin nhìn cô, nhìn rất lâu, anh buông tay, cô, cười một tiếng: “Em muốn phủi sạch quan hệ giữa chúng ta nhanh như vậy sao? Lương Tranh em tàn nhẫn thật đấy.?”
Lương Tranh không đáp, xoay người bỏ đi,
“Lương Tranh có phải em cảm thấy mình rất vĩ đại không?”
Lương Tranh dừng bước.
Qua một hồi lâu, cô mới quay người nhìn anh, chậm rãi nói: “Em không hề vĩ đại, cũng chưa bao giờ cảm thấy thế. Em chỉ không muốn ở cạnh anh nữa. Chu Húc, em mệt mỏi quá rồi, cũng đã kiệt sức rồi. Anh không nhận ra sao, em ở bên anh, đã không còn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ nữa.”
Lương Tranh nói xong lời này, những cảm xúc cố khắc chế trong lòng, cuối cùng cũng không thể đè nén nổi nữa, nước mắt lã chã rơi xuống. “Anh vì em trở mặt với người nhà, quay lưng với gia đình. Anh nghĩ em sẽ vui sao? Anh có biết em cảm thấy áp lực biết nhường nào không? Biết em áy náy, vật vã thế nào không? Anh nói đi, làm sao em có thể vô tư ở bên anh như trước đây?”
Hốc mắt Chu Húc nóng lên, giọng nói trầm khàn: “Cho nên em muốn buông tay anh?”
Lương Tranh nhìn Chu Húc, nước mắt cô cứ thế lặng lẽ rơi xuống, giọng cô run rẩy, nhưng kiên quyết: “Chu Húc, em không hạnh phúc… Chu Húc, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
…
Đông đi xuân tới.
Tại thành phố S, mùa xuân đến sớm, mới tháng ba, thời tiết đã ấm áp, trăm hoa đua nở.
Lương Tranh say mê nói chuyện Wechat với Phùng Thiến. Phùng Thiến hỏi cô: “Tranh Tranh, cậu chưa trở về Bắc Kinh sao?”
Lương Tranh rep lại: “Gần Đây văn phòng hơi nhiều việc.”
Phùng Thiến: “Vậy thì cậu cũng phải về chụp ảnh tốt nghiệp với chị em chứ. Dự định tháng đó. Cố gắng sắp xếp công việc nhé.”
Lương Tranh: “Không hứa trước được. Nếu cứ với số lượng hồ sơ đổ về như hiện tại mình sợ không về được.”
Cô vừa gửi xong tin nhắn, Phùng Thiến lập tức gọi đến: “Tranh Tranh, con bé này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ vì tránh né tên đàn ông kia, mà ngay cả chụp ảnh tốt nghiệp cậu cũng định bỏ hả?”
Lương Tranh sửng sốt một chút , thấp giọng đáp: “Mình không phải vì tránh anh ấy.”
“Cậu không tránh? Vậy cậu giải thích sao về việc, sau khi chia tay với Chu Húc cậu lập tức nhận công tác ở phía nam. Bây giờ ngay cả ngày nhận bằng, chụp ảnh tốt nghiệp cũng không chịu quay lại, cậu còn nói là cậu không lảng tránh?”
Lương Tranh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào?
Phùng Thiến thấy đầu bên kia im lặng, cũng không dồn ép nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
Lương Tranh “ừ” một tiếng: “Mình đang làm cho một văn phòng luật.”’
“Cuối tháng năm không về Bắc Kinh thật à?”
Lương Tranh không đáp.
Phùng Thiến lại hỏi: “Không phải là chờ đến tháng nhận bằng bay về nhận xong, lập tức bay đi trong ngày đó chứ?”
“...”
“Tranh Tranh, về sau cậu không đinh quay trở lại Bắc Kinh nữa hay sao?”
Lương Tranh vẫn im lặng.
Phùng Thiến thở dài: “Mấy hôm trước mình còn gặp Chu Húc, anh ta đi ăn cùng nhóm Tần Tống, Dương Thăng.”
Lương Tranh “ừ” một tiếng, một lúc lâu sau mới nhịn không được hỏi: “Anh ấy vẫn khỏe chứ.”
Phùng Thiến đáp: “Ai mà biết được, chỉ là so với trước đây lại càng lạnh lùng cao ngạo hơn, mình cũng chẳng dám bắt chuyện.”