Edit: An Tĩnh
Tần Tương Nam ngồi trong xe Từ Sướng, nhớ lại Thẩm Chi Dương. Hôm nay nếu không phải anh đột nhiên nhắc đến cái tên này, có lẽ cả đời này cô cũng không nhớ lại người đó.
Đúng là cô và Thẩm Chi Dương đã ở bên nhau vào thời điểm học lớp mười hai, sau đó cô và Thẩm Chi Dương cùng vào chung một trường đại học. Cô học ngành báo chí truyền thông, Thẩm Chi Dương học ngành tài chính. Chỉ là lúc đang học năm nhất đại học, vì một số nguyên nhân nên cô và Thẩm Chi Dương chia tay. Sau đó anh lập tức xuất ngoại, từ đó về sau, cô chưa từng gặp lại anh, cũng không liên lạc với anh.
Mặc dù đã mười năm rồi cô và Từ Sướng không gặp nhau, nhưng sau đó em trai Tần Hướng Bắc lại thi đậu đại học Từ Sướng đang theo học, đến ngành y của đại học thành phố B. Thỉnh thoảng cô có thể nghe một ít tin tức về Từ Sướng qua miệng của Tần Hướng Bắc.
Chỉ nghe nói Từ Sướng thời đại học cũng giống hệt lúc học cấp ba vậy, là nhân vật tiêu điểm của trường học. Tình huống cụ thế nào cô cũng không hỏi Tần Hướng Bắc.
Lúc này Từ Sướng hỏi có phải cô không quên được Thẩm Chi Dương hay không, câu trả lời là phủ định.
Cô nhìn về phía Từ Sướng đang lái xe bằng một tay, có phải anh đã hiểu lầm gì đó rồi không.
“Từ Sướng, tôi và Thẩm Chi Dương đã chia tay lúc học năm nhất đại học rồi, nhiều năm như vậy, tôi đã sớm quên anh ấy.”
Dường như Từ Sướng thở phào nhẹ nhõm. Từ Sướng đã hỏi cô một vấn đề lúng túng như vậy, nếu cô không có qua có lại, chẳng phải sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân sao.
“Còn cậu thì sao, nhiều năm như vậy, cậu đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi? Cậu và Triệu Xán Xán chia tay khi nào vậy?”
Từ Sướng nghe cô hỏi vậy, hơi khựng lại.
Thấy anh không trả lời, Tần Tương Nam cũng cảm thấy hình như vấn đề mình đưa ra không đến mức quá trực tiếp, có lẽ anh có nhiều bạn gái quá nên ngại nói cho mình biết thôi. Cô vừa định bổ sung thêm một câu, không muốn trả lời cũng được, không ngờ rằng anh lại lên tiếng.
“Một người cũng không có, Triệu Xán Xán không phải bạn gái tôi.”
Tần Tương Nam giật mình. Nửa câu đầu và nửa câu sau của anh khiến cô thật sự giật mình không nhẹ.
Chưa từng qua lại với một cô gái nào? Từ Sướng? Làm sao có thể chứ? Từ Sướng là người thế nào? Vật phát sáng, đèn tụ sáng, nhân vật quan trọng, nhiều, nữ sinh thích anh nhiều như vậy, một người cũng không có á, nói vậy ai mà tin được chứ?
Mà còn nửa câu sau, Triệu Xán Xán không phải bạn gái anh, chẳng lẽ nhiều năm như vậy đều do cô hiểu lầm sao?
Tần Tương Nam nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, cô cảm thấy mình nói cái gì cũng đều lúng túng cả.
Sau một hồi trầm mặc, xe chậm rãi lái vào tiểu khu Tần Tương Nam ở.
Xe dừng lại dưới lầu nhà cô, Tần Tương Nam thu dọn đồ đạc, mở cửa và xuống xe.
Trước khi đi vào, cô dưng bước chân, nhìn về phía Từ Sướng, nói với anh: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé. Tôi đi lên trước.”
“Ừ, cậu nghỉ ngơi sớm đi. Tôi nhìn cậu lên rồi sẽ đi liền.” Từ Sướng nói.
“Trên đường lái xe nhớ cẩn thận.” Nói xong, cô xoay người đi vào trong.
“Cậu có biết tại sao không? Tần Tương Nam!” Từ Sướng bỗng nhiên gọi cô lại.
Dường như Tần Tương Nam không hiểu anh đang nói gì, cô quay đầu “hả?” một tiếng.
“Bởi vì nhiều năm như vậy, trong lòng tôi vẫn không buông bỏ được một người.” Anh nhìn cô và nói.
Tần Tương Nam hơi sững sờ…
“Mau lên nhà đi, bên ngoài gió lớn.” Anh bỗng nhiên bật cười.
“À.” Cô xoay người bước nhanh vào trong.
Không lâu sau, một căn phòng giữa lầu ba sáng đèn lên, một bóng người mơ hồ mờ ảo xuất hiện trước rèm cửa sổ.
Từ Sướng ngẩng đầu nhìn bóng người này, khẽ mỉm cười, sau đó mới khởi động xe và chạy đi…
Tần Tương Nam nghe được âm thành xe chạy đi, len lén đứng ở phía sau mở tấm rèn cửa sổ ra, nhìn bên ngoài, đã đi xa, trong màn đêm tối như mực, chỉ có lốm đốm những ánh sáng từ đèn đường dọc theo con đường mòn. Gió bên ngoài thật to, nhánh cây lảo đảo lắc lư qua lại.
Tần Tương Nam mệt mỏi cả một ngày, ban ngày phải đứng hứng gió nên hơi nhức đầu, thế nên cô lên giường đi ngủ rất sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô thức dậy rất sớm. Xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, bên ngoài là một bầu trời hửng nắng ấm áp, xem ra ngày mưa bão đã đi qua rồi.
Việc đầu tiên Tần Tương Nam làm sau khi thức dậy chính là gọi điện thoại cho em trai mình. Chuyện bác sĩ Lâm quan trọng như vậy mà anh không nói cho cô biết, hại cô ôm lòng hiếu kì nặng trĩu, tối hôm qua thế mà hỏi thẳng Từ Sướng, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.
Cô gọi điện thoại cho Tần Hướng Bắc.
Đường dây điện thoại được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói không rõ ràng của Tần Hướng Bắc.
“Tần Hướng Bắc! Đã lúc nào rồi mà còn ngủ nữa.”
“Làm gì vậy, hôm qua em trực đêm. Buổi sáng ngủ bù cũng không được à?” Giọng nói lười biếng của cậu truyền ra từ trong điện thoại.
“Chị hỏi em chuyện này, bác sĩ Lâm, là vị bác sĩ Lâm khoa xương của bệnh viện em là bạn học chung thời đại học của em hả?”
“Ai chứ?” Dường như cậu vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Bác sĩ Lâm.” Cô đáp.
Tần Hướng Bắc lập tức ngồi bật dậy từ trên giường.
“Chị đang nói Lâm Nhụy Nhi sao?” Cuối cùng cậu đã tỉnh táo lại.
“Cô ấy tên Lâm Nhụy Nhi sao? Bạn học chung thời đại học với em, là cô bác sĩ đồng nghiệp xinh đẹp làm chung với Từ Sướng ấy.” Cô muốn xác nhận rõ ràng.
“Đúng vậy. Chỉ hỏi cậu ấy làm gì?” Tần Hướng Bắc không nghĩ ra, “Không phải là vì chị hiểu lầm Từ Sướng chứ?”
“Đừng nói nhảm nữa, Tần Hướng Bắc, nói những chuyện em biết cho chị nghe!”
…
Hóa ra Lâm Nhụy Nhi xinh đẹp như vậy, nhưng cũng là một cô gái đáng thương.
Lâm Nhụy Nhi là bạn học cùng lớp đại học với Tần Hướng Bắc. Bởi vì cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, nên có rất nhiều nam sinh thích cô ấy. Thế nhưng cô ấy không vừa mắt ai cả, hết lần này đến lần khác chỉ thích đàn anh năm hai Từ Sướng.
Thời đại học, Từ Sướng vẫn là tiêu điểm chú ý của toàn trường. Lâm Nhụy Nhi thích anh cũng không phải chuyện kì lạ gì, nhưng nếu so sánh cô ấy với Triệu Xán Xán trước kia, hoàn toàn không giống, thậm chí cô ấy còn điên cuồng hơn cả Triệu Xán Xán.
Nói trắng ra Triệu Xán Xán là một công chúa nhỏ, có lúc sẽ không vứt hết mặt mũi mình đi được, vẫn phải giữ giá.
Nhưng Lâm Nhụy Nhi không giống vậy, cách cô thích Từ Sướng cũng không giống những cô gái khác, cô có tư cách và năng lực để đứng chung một chỗ với Từ Sướng.
Cô vẫn luôn theo đuổi anh ngay từ đầu cho đến lúc tốt nghiệp đại học, sau đó theo Từ Sướng vào làm việc trong cùng một bệnh viện ở thành phố B, nghĩ hết mọi cách để vào khoa xương. Hai tháng trước, Từ Sướng trở thành phố S, cô cũng chủ động xin bệnh viện điều mình đến đây.
Nhiều năm như vậy, bên cạnh Từ Sướng luôn có Lâm Nhụy Nhi đi cùng, khiến các cô gái khác cũng chùn bước.
“Vậy Từ Sướng thì sao, cậu ấy không thích Lâm Nhụy Nhi Sao?” Tần Tương Nam hỏi.
“Vâng, dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, cho đến tận bây giờ Từ Sướng không hề thừa nhận Lâm Nhụy Nhi là bạn gái anh ấy. Nhưng hai người đó cũng quen biết nhau nhiều năm nay rồi, cho dù không có tình yêu, cũng xem như có cảm tình đi.”
Tần Tương Nam im lặng…Nếu như hai người sớm chiều ở gần bên nhau mười năm, thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?
“Thì ra là như vậy à. Chị biết rồi Tần Hướng Bắc, em có thể tiếp tục đi ngủ ha. Hẹn gặp lại!”
Tần Tương Nam đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại kêu hai tiếng khoan khoan.
“Tần Tương Nam! Bị chị ồn ào như vậy, làm sao em ngủ được nữa? Tại sao chị phải hỏi chuyện Lâm Nhụy Nhi vậy?” Cậu chất vấn.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, có thời gian rảnh nói sau.” Tần Tương Nam không trả lời cậu.
“Không phải cuối cùng chị đã phát hiện Từ Sướng rồi chứ? Chị, bây giờ vẫn chưa muộn đâu…”
“Em nói cái gì vậy…Có gì liên quan đến chị đâu…Nói thật với em vậy, mấy ngày trước có một hotsearch trên weibo, nói đến chuyện bác sĩ Lâm là bạn gái Từ Sướng, chị chỉ hỏi giúp bạn bè trên mạng thôi mà.”
“Tần Tương Nam, có lúc em thật sự không biết nên nói gì với chị mới tốt. Chị nói xem bản thân chị đấy, thời điểm thông minh thì rất thông minh, tại sao lúc ngu ngốc lại ngốc đến độ như vậy!”
“Sáng sớm em uống lộn thuốc à? Sao lại nói chị mình như thế!” Tần Tương Nam bị cậu mắng một cách khó hiểu.
“Chị thật sự không biết người Từ Sướng thích lúc hai người còn học cấp hai là ai sao?”
“Chẳng lẽ không phải Triệu Xán Xán sao?” Cô đáp.
“Triệu Xán Xán cái rắm! Tần Tương Nam, em nói thẳng chị đúng là một kẻ ngu ngốc! Từ Sướng mù mắt mới nhìn trúng chị đấy!”
“Em nói cái gì?”
…
Tần Tương Nam bối rối, ngay cả hô hấp cũng phải dừng lại…
Điều này sao có thể chứ?
“Tần Hướng Bắc, em đừng đùa giỡn chị. Gần đây chị rất mất mỏi, có gì từ từ nói, không nói đùa với em đâu.” Cô vẫn cảm thấy Tần Hướng Bắc đang có âm mưu đùa giỡn gì đó.
“Chị của tôi ơi, em nói thật với chị luôn. Mặc dù Từ Sướng vẫn chưa nói với em, nhưng em đã sớm đoán được rồi. Chị còn chuyện không tìm được cuốn sổ tay của chị năm đó không? Chính là quyển sổ màu xanh lam mà chị giấu giấu diếm diếm đó.”
“Nhớ, không phải là em lấy nó để đọc lén à?”
“Em làm con mẹ gì có thời gian rảnh đâu. Em có thể nói cho chị biết, là Từ Sướng lấy, sau đó anh ấy trả lại cho em, bảo em len lén đặt về lại trong phòng chị đấy.”
Cô nhớ, cuốn sổ tay màu xanh lam đó của mình, có một khoảng thời gian không tìm thấy, cô nghi ngờ em trai mình lại cầm đi để đọc lén. Mấy ngày sau đó, cô lại phát hiện nó nằm lẳng lặng trong đống sách của mình. Lúc ấy cô không suy nghĩ gì nhiều, vì để tránh bị em trai đọc lén nữa, cô lập tức cất vào ngăn kéo và khóa lại.
Tại sao Từ Sướng lại lấy nó đi? Cô nhớ trong đó chỉ viết những chuyện kì quái thôi, ví dụ như lí tưởng của cô, hay cô nằm mơ thấy gì, hoặc là quan điểm của cô về một số chuyện…
Những thứ này, chẳng lẽ đều bị Từ Sướng nhìn thấy rồi sao?
Nếu không phải cậu nói rằng Từ Sướng lén đọc tâm sự của cô, thậm chí cô còn không biết, đây không phải là một chuyện rất kì quái sao?
“Vậy cũng không thể nói rõ vấn đề gì được, có thể…Từ Sướng chỉ là nhất thời tò mò thôi, sau đó thuận tay cầm về xem thử.”
“Tò mò cái đầu chị ấy? Chị có bao giờ nhìn thấy Từ Sướng tò mò với nữ sinh nào chưa?”
Hình như không có…Người như anh, dáng vẻ luôn kiêu ngạo, cũng chưa từng thấy anh chủ động quan tâm đến nữ sinh nào.
“Còn có chuyện này, lần đó chị bị bệnh nằm viện, Từ Sướng còn hỏi thăm tình hình từ em. Anh ấy đã chỉnh sửa lại tài liệu học tập cho chị, lúc ấy chị còn từ chối không nhận. Chị nói xem có phải có chuyện này không, Tần Tương Nam?”
“Hình như, có….” Cô chần chừ một lúc, mới trả lời.
“Mẹ nó, em thật sự nghi ngờ lúc đó có cọng dây thần kinh nào của chị bị hư rồi, thế mà chị lại đối xử với anh ấy như vậy. Em chưa từng nhìn thấy anh ấy nổi giận lớn như lần đó. Chị nói xem có phải rất quá đáng không hả?”
“Chị….” Tần Tương Nam á khẩu không trả lời được.
Khi đó vì cô cho rằng Triệu Xán Xán và Từ Sướng ở bên nhau nên mới tức giận không giải thích được như vậy thôi…Cô cảm thấy Từ Sướng lừa gạt mình, sự tức giận trong lòng cô cần phát tiết, cho nên đã đổ hết lên người Từ Sướng.
“Nhưng những chuyện này cũng tạm bỏ qua đi. Sau đó chị và Thẩm Chi Dương đột nhiên ở bên nhau. Lúc đó chị vừa ý tên khốn Thẩm Chi Dương đó ở chỗ nào vậy? Rốt cuộc chị có tỉnh ngộ chưa hả?” Tần Hướng Bắc càng nói càng kích động.
“Em nhắc đến cậu ấy làm gì?”
“Tại sao không thể nhắc đến anh ta? Không phải anh ta vứt bỏ chị, chạy ra nước ngoài du học sao? Chị không biết ngày đó lúc chị đi hẹn hò với anh ta, Từ Sướng đã đến nhà chúng ta, biết được chuyện chị và anh ta ở bên nhau, anh ấy đã đau khổ bao nhiêu đâu…”
“Em nói ngày đó…Cậu ấy vẫn đến nhà mình à?”
Không phải ngày đó anh và Triệu Xán Xán đi chung với nhau sao? Cô nhớ Triệu Xán Xán đã hẹn Từ Sướng dạy cô ta chơi đàn guitar mà, Từ Sướng còn đồng ý với cô ta ngay trước mặt tất cả bạn học nữa. Chuyện này cô nhớ rất rõ ràng.
Chẳng lẽ Từ Sướng không đi hẹn hò sao? Vậy tại sao anh lại đồng ý với cô ta chứ?
Tần Tương Nam càng nghe càng mơ hồ, cô bắt đầu hoài nghi chính mình. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều do cô nghĩ sai sao? Hơn nữa còn lại vô cùng sai? Sự thật là Từ Sướng và Triệu Xán Xán không ở bên nhau, cô cho rằng…Cô cho rằng…Cô cho rằng…Mọi thứ đều là giả…
“Dĩ nhiên anh ấy phải đến rồi, em nói với anh ấy chuyện chị và bạn trai ra ngoài hẹn hò. Sau khi anh ấy nghe xong, cả ngày hôm đó đều như mất hồn mất vía. Khi đó em vẫn không hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sau đó, em suy nghĩ mất con mẹ nó một lúc, nếu không phải anh ấy thích chị thì còn là gì nữa? Tần Tương Nam, đến cuối cùng thì chị có tài đức gì? Lại để cho Từ Sướng đơn phương tương tư chứ? Chị bị Thẩm Chi Dương lừa gạt là đáng đời! Nhiều năm như vậy không ai thèm cưới chị là đáng đời!”
Lúc này Tần Tương Nam đã nghe cậu nói đến ngờ nghệch…
Em trai đột nhiên mắng cô, dường như mắng đến độ khiến cô bất tỉnh, trong đầu cô mơ hồ ngơ ngẩn, giống như đang nằm mơ, cô không thể tỉnh mộng, cô không có cách nào đối mặt với sự thật này, hoàn toàn không có cách nào để tỉnh táo nổi.
“Tự bản thân chị suy nghĩ thật kỹ đi, em ngủ tiếp đây!”
Tần Hướng Bắc nói xong thì lập tức cúp điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Tần Tương Nam vẫn giữ tư thế vừa rồi, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt mơ hồ…
Cô không dám nhúc nhích, cô không muốn đối mặt trực tiếp với những lời em trai mình vừa nói, thậm chí cô còn không tin…
__
Hết chương