Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra mùa đông đã đến rồi. Mặt trời buổi ban trưa cũng đã mất đi độ ấm từ lâu. Lee Young đứng trên lầu các nhìn rõ ràng cảnh vật ở bên dưới, hắn cứ thế đứng yên để mặc gió lạnh thổi qua mình.
Hoàng cung vào những ngày này vẫn không khác gì những năm qua. Những ngày tháng ở xung quanh đây cũng vẫn diễn ra như cũ.
Thế nhưng sau khi phát hiện điều đặc biệt nằm ẩn mình trong những điều thường ngày ấy xong thì với Lee Young mà nói, cuộc sống đã hoàn toàn không còn tầm thường như xưa nữa. Mà người khiến đời hắn trở nên khác biệt, không ai khác ngoài Hong Ra On. Mỗi một ngày được gặp nàng ấy đều là những ngày mới mẻ đặc biệt.
Trong những ngày tháng đặc biệt đó đã xuất hiện sương mù kể từ khi gặp Yoon Sung ở nhà phủ viện quân. Sau hôm đó, những lời nói của Yoon Sung vẫn luôn khiến Lee Young tức giận.
Kim Yoon Sung hỏi hắn có biết bí mật của Ra On không. Đương nhiên hắn biết chuyện Ra On là nữ nhi. Nhưng vấn đề là ánh mắt của Yoon Sung. Mặc dù y vẫn nở nụ cười giả dối như bình thường, nhưng đôi mắt của y lần này lại sâu như một đầm nước không đáy. Rõ ràng là còn ẩn chứa điều gì đó nữa mà hắn chưa biết. Nếu chỉ vì chuyện Ra On là nữ nhi thì sẽ không như thế. Tuy rằng hắn biết giữa hắn và nàng sẽ có khó khăn về chênh lệch thân phận, nhưng đó không phải là chuyện mà hắn không thể nghĩ cách giải quyết được.
Nhưng Yoon Sung đã nói rằng hắn tuyệt đối không thể mang lại hạnh phúc cho Ra On. Rốt cuộc còn điều gì, còn điều gì mà hắn chưa biết chứ?
Lee Young chuyển tầm mắt về vị trí Ra On thường đứng hầu. Hắn muốn lập tức được nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ sáng lạng xinh đẹp như tiên nữ của nàng, nhìn thấy người mà hắn đặt ở trong tim.
Sự tò mò của Lee Young dành cho Ra On tựa như một cái cây đang ngày càng lớn lên. Dục vọng của hắn hướng về nàng cũng sinh sôi tràn lan như cỏ dại. Nhưng chừng nào nàng ấy mới có thể đem những suy nghĩ trong lòng của nàng nói cho hắn biết đây? Rốt cuộc chuyện Yoon Sung biết mà hắn không biết là chuyện gì?
Đột nhiên có một thứ cảm xúc lạ lẫm nảy sinh trong lòng hắn. Ghen tị. Chỉ cần nghĩ đến Yoon Sung biết nhiều chuyện về Ra On hơn hắn thì sự ghen tức ấy lập tức xuất hiện.
"Thật sự không nhịn nổi nữa."
Biết Ra On có một bí mật không thể nói, nàng là nữ nhi lại biến thành nội quan, trong này chắc chắn có rất nhiều uẩn khúc. Trong lòng hắn có nghi vấn, có tò mò, nhưng hắn nhẫn nại, vẫn luôn đợi đến khi Ra On bằng lòng nói cho hắn nghe. Hắn cảm thấy đây là lễ nghĩa giữa bằng hữu, cũng là một sự quan tâm của hắn dành cho người hắn yêu. Nhưng giờ hắn không thể đợi được nữa. Vẻ mặt và hành động của Yoon Sung khi nhắc đến Ra On khiến trong lòng hắn thấy rất bất thường.
"Nhất định phải hỏi nàng ấy."
Đi hỏi thẳng nàng ấy mới được. Mặc dù biết sẽ không đơn giản để hỏi được chuyện từ nàng ấy, thậm chí hắn còn phải tỏ ra thoải mái, không để nàng ấy biết được nội tâm như gào thét của hắn, nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Lee Young khẽ nở nụ cười. Vừa nghĩ đến hình ảnh Ra On sẽ vừa bối rối vừa xấu hổ mà kể sự thật cho hắn nghe, nụ cười của hắn lại càng sâu thêm.
Lúc này, sau lưng hắn vang lên giọng nói của Choi nội quan.
"Điện hạ."
"Chuyện gì?"
"Phán nội thị bộ sử tiền nhiệm là Park Do Young gửi thư đến."
"Vậy sao? Cuối cùng ông ta cũng hồi tâm chuyển ý rồi à?" Đôi mắt tĩnh lặng của Lee Young lập tức sáng lên, nhưng khi thấy vẻ mặt do dự của Choi nội quan thì ánh sáng trong mắt hắn cũng tắt: "Chẳng lẽ... lần này cũng vậy sao?"
"Trong thư gửi tới nói là đợi thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý."
Lời nói này hắn đã nghe hơn lần rồi.
"Không còn thời gian nữa, không còn thời gian nữa."
"..."
Suy nghĩ một lát, Lee Young mở miệng: "Yul."
Hộ vệ Han Yul của Lee Young lập tức xuất hiện.
"Bất kể thế nào, ta cũng phải tự mình đến đó. Ngày mai, trời vừa sáng sẽ xuất phát, đi chuẩn bị đi."
"Thưa vâng."
"Phải hành động một cách âm thầm."
"Vâng, điện hạ."
Sau khi Han Yul lui ra, Lee Young lại nhìn Choi nội quan đang đứng phía sau: "Mang những thứ trước kia ta nói đến đây. Trước khi đi xa, ta còn có một nơi khác phải đi."
"Các ngươi mau nhanh tay lên!"
Ra On cùng các nội quan khác đang khiêng những chiếc rương nặng. Xung quanh nàng đầy những đồ nội thất màu đỏ son. Hôm qua tất cả đồ nội thất bên trong Đại Phi Điện đã được đổi, hôm nay đến lượt của Trung Cung Điện. Vì để chuẩn bị cho một mùa đông dài, các món đồ trong phòng đều phải được thay, tất nhiên người làm những công việc chuẩn bị này chính là nội quan và cung nữ.
Mặc dù Ra On đang làm việc nhưng tâm trí của nàng thì lại không hoàn toàn ở đây. Nàng đã ra khỏi nhà của phủ viện quân được ngày nhưng tâm trạng nàng vẫn phức tạp như cũ.
"Ngươi có biết chuyện của phụ thân ngươi không?"
"Phụ thân của ngươi không phải chết vì bị bệnh."
Những lời nói của phủ viện quân vẫn văng vẳng bên tai Ra On.
Mà chuyện khiến nàng thấy phiền muộn cũng không chỉ có mỗi chuyện này. Từ hôm đó trở đi, Byung Yeon cũng trở nên trầm mặc đáng sợ. Bình thường mặc dù hắn cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng hoàn toàn không phải cái kiểu trầm mặc như bây giờ. Mỗi khi nàng hỏi hắn có chuyện gì thì hắn đều chỉ lắc đầu. Chắc chắn có nỗi khổ gì đó không thể nói.
"Sao Kim huynh lại như thế nhỉ? Sao phủ viện quân lại biết ta? Rồi sao lại biết cả phụ thân ta nữa? Còn nữa, chuyện này có liên quan gì đến Kim huynh?"
Hàng loạt câu hỏi ngổn ngang trong lòng Ra On. Vì để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn này, nàng lại càng làm việc điên cuồng, nếu không để cơ thể mệt chết thì buổi tối không cách nào nàng ngủ được.
"Đang nghĩ gì mà tập trung thế?"
Bên tai Ra On vang lên giọng nói của Lee Young.
"Điện hạ Hoa Thảo."
Rõ ràng lúc nãy nàng có biết bao sức lực khi khiêng những chiếc rương gỗ, ấy vậy mà khi đối diện với Lee Young, nàng thấy như mình chẳng còn chút hơi sức nào.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nàng, Lee Young hỏi lại: "Chẳng phải ta đang hỏi ngươi à? Đang suy nghĩ bậy bạ gì đấy?"
"Suy nghĩ bậy bạ gì chứ? Như người thấy đấy, ta đang làm việc rất chăm chỉ."
Ra On lại lần nữa cố dùng sức nhấc cái rương gỗ nhưng nó không hề di chuyển.
"Tiểu tử này." Lee Young vừa cười vừa cúi xuống giúp nàng kéo cái rương, cái rương lập tức di chuyển.
Ra On tròn xoe đôi mắt.
"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
"Điện hạ Hoa Thảo, xem ra người cũng khỏe quá nhỉ."
Lee Young cười bất đắc dĩ: "Lúc nào cũng gọi ta là điện hạ Hoa Thảo này điện hạ Hoa Thảo nọ, thật sự coi ta là phường yếu ớt như hoa cỏ sao?"
"Đã là vương thế tử điện hạ thì chẳng phải sẽ để những kẻ dưới làm các việc dùng sức lực sao? Không phải thế à?"
"Đúng một nửa. Để tiết kiệm thời gian cho bản thân thì sẽ để những người khác gánh bớt việc cho mình."
Có rất nhiều đêm hắn thức trắng để học tập, càng không thể bỏ lỡ những buổi luyện võ. Nếu nàng biết được một ngày vương thế tử bận rộn đến mức nào, xem nàng còn có thể mở miệng gọi hắn là điện hạ Hoa Thảo nữa hay không.
"Tóm lại dù sao ngươi cũng nên học tập vương thế tử là ta đây một chút đi."
"E là không được. Hoạn quan thì học hành nhiều quá làm gì chứ. Còn với vương thế tử thì học tập là để sau này làm việc lớn mà."
"Tiểu tử này sao mặt mày hôm nay lại sầu khổ thế hả?"
Ra On giật mình, nàng lấy Kim huynh ra chống chế: "Là vì kể từ ngày từ phủ viện quân trở về thì Kim huynh không mở miệng nói chuyện nữa."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Thấy lo à?"
"Đương nhiên là lo rồi."
".... Không có chuyện gì đâu, vậy nên đừng lo."
"Nhưng mà..."
Hôm đó nghe những lời nói của Kim Jo Sun thì rõ ràng có điều bất thường. Tuy nàng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể mở miệng thốt thành lời. Ra On khẽ mấp máy miệng rồi lại cắn môi im bặt.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ra On, Lee Young nâng tay khẽ xoa đầu nàng.
"Điện hạ..."
Động tác đơn giản này của Lee Young khiến trái tim Ra On thấy nhẹ nhõm, ngay cả tâm sự trong lòng cũng dần tản đi.
Dường như hiểu được nội tâm nàng, Lee Young nhẹ giọng: "Sao trong đầu óc nhỏ bé của ngươi lắm buồn phiền thế không biết. Đừng lo lắng nữa, sắp phải ra ngoài với ta rồi, mau chuẩn bị đi."
"Ngay bây giờ sao?"
"Ừ."
"Nhưng mà... bây giờ còn rất nhiều việc phải làm. Hôm nay phải thay hết đồ nội thất ở Trung Cung Điện rồi còn phải dọn dẹp sạch sẽ nữa."
Ngay lúc ấy.
"Hong nội quan, bây giờ ngươi đang nói cái gì vậy?"
Chẳng biết từ lúc nào Do Ki đã xuất hiện, hắn nhìn Lee Young rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Sao ngươi lại dám trái lệnh thế tử điện hạ chứ?" Do Ki quan sát phản ứng của Lee Young rồi lại nhỏ giọng nói với Ra On: "Mau đi thay y phục bình thường rồi xuất cung theo hầu điện hạ đi. Không cần lo lắng chuyện ở đây đâu."
"Nhưng mà..."
"Trời ơi, Hong nội quan. Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Đừng lo, ngươi chỉ cần theo hầu bên cạnh điện hạ là được rồi." Do Ki vừa nói vừa dùng vai huých nhẹ Ra On về phía Lee Young.
Lee Young nhìn thấy cảnh này, trong lòng thấy cực kỳ vui vẻ: "Hong Ra On, thì ra ngươi có một đồng sự tốt vậy sao? Ngươi tên gì?"
"Tiểu nhân là Do Ki ạ."
"Do Ki. Được, ta nhớ rồi."
"Tạ ơn điện hạ."
Do Ki quỳ gối dập đầu, cái mũi cũng đụng luôn xuống mặt đất.
Lee Young nhìn hắn hành lễ xong, lại chuyển tầm mắt về phía Ra On thúc giục: "Có nghe thấy chưa? Do nội quan cũng đã nói vậy rồi, chuyện ở trong cung cứ giao cho Do nội quan lo. Ngươi đi theo ta là được."
Nghe thấy lời này, Do Ki gật đầu phụ họa: "Mau đi đi, Hong nội quan. Còn nữa, xin đừng quên, ngươi chính là niềm hy vọng của bọn ta."
Do Ki chớp chớp mắt nhìn Ra On. Nàng đột nhiên nhìn thấy ở phần thắt lưng của hắn có nhét một cuốn sách, rõ ràng chính là cuốn sách mà hôm nọ khi một đống nội quan xoay quanh nàng đã nói là sách gối đầu giường của họ. Chẳng biết từ lúc nào mà Do Ki lại luôn mang cuốn sách đó bên mình. Hơn nữa mỗi một nội quan mới đến đều sẽ được truyền thụ cuốn này. Lúc đầu nàng còn tưởng là sách ôn thi của phủ nội thị. Nhưng thời gian lâu dần mà mấy người này vẫn mang theo bên người thì xem ra không phải là sách đó.
"Còn không mau đi nhanh lên, làm gì thế?"
"À vâng, đi ngay đây."
Ra On ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lee Young, đi một lúc lại quay đầu nhìn Do Ki. Cuốn sách đó rốt cuộc là sách gì?
Ra On thay y phục thường rồi đi về hướng Kim Hổ Môn để gặp Lee Young. Thế tử đang mặc y phục của mội sĩ phu và đợi nàng. Hắn quét mắt nhìn y phục nam nhân của nàng từ trên xuống dưới rồi bất mãn nhíu mày.
"Người làm sao vậy?"
"Không có gì." Lời nói bất mãn khi thấy nàng mặc y phục nam nhân mà hắn cũng không thể nói ra được.
Lee Young đưa một cái bọc cho Ra On.
"Đây là gì thế?"
"Nhìn mà còn không biết sao? Hành lý đấy."
"Sao lại đưa cho ta?"
Lee Young đang đi phía trước lập tức quay đầu lại: "Xem cái tên hoang đường này kìa, chứ chẳng lẽ đường đường là thế tử điện hạ mà phải tự xách hành lý hả?"
"À phải."
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, mở ra xem đi."
"Ta sao?"
"Tiểu tử này, chứ không lẽ đường đường là thế tử điện hạ mà phải tự mở à?"
"Nhưng là hành lý của thế tử điện hạ, ta mở ra xem làm gì?"
"Sao mà nói lắm thế hả? Xem rồi sẽ biết thôi, mau mở ra đi."
"Ta biết rồi." Ra On mang theo vẻ mặt miễn cưỡng mà mở bọc ra: "Cái này..."
Trong đó là một cây trâm và dải lụa thêu họa tiết hoa màu hồng và màu tím, còn có váy áo màu đỏ, còn có...
"Xem xem có giống với lễ vật lần trước mà ngươi đã chọn không."
Hốc mắt Ra On ẩm ướt. Những món đồ nàng đang cầm trên tay này giống hệt với những món quà nàng đã mua để tặng mẫu thân và Dan Hee khi lần trước ra ngoài cùng thế tử. Vốn hai người tách ra vì Lee Young có việc đột xuất còn nàng một mình đi tặng quà, kết quả lại bị đám người Moo Deok bắt cóc. Ngày đó bị bắt cóc xong, những món quà nàng chuẩn bị cũng bị mất, hại nàng buồn bã tiếc nuối biết bao lâu. Vậy mà giờ đây thế tử điện hạ lại giúp nàng chuẩn bị những thứ giống hệt.
"Sao lại đối xử với ta tốt như thế?" Ra On vừa dùng tay gạt nước mắt vừa hỏi.
"Muốn bắt ngươi về ăn thịt."
"Cái gì?"
"Vẫn luôn muốn bắt ngươi về, ăn sạch mớ thịt trắng nõn mềm mại này."
Ra On ngơ ngác nhìn Lee Young. Gì vậy? Đang nói đùa hả? Nhưng nói đùa mà sao mặt nghiêm túc vậy?
"Tạm dừng ở đây." Tự hắn nghĩ lại cũng thấy lời nói này của hắn quá sức mờ ám. Hắn ngượng ngùng ho khan vài tiếng rồi nắm cổ tay Ra On.
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tặng lễ vật rồi."
"Cái gì?"
"Lần nào cũng chuẩn bị lễ vật là để làm gì? Đương nhiên là để tặng. Lần này nhất định phải tặng cho tử tế."
"Tức là bây giờ người muốn đến nhà của ta sao?"
"Vậy chứ đống lễ vật này ngươi vốn định tặng cho ai khác hả?"
"Không phải."
"Ngày mai chuẩn bị vi phục xuất tuần đến một chỗ khác xa, cũng thuận tiện dẫn ngươi theo."
À, ra vậy. Sắp sửa vi phục xuất tuần đến nơi xa, chắc chắn sẽ vất vả nên mới thưởng trước cho mình.
"Xem ra là chuyện không đơn giản gì rồi nhỉ."
"Khó khăn hơn ta tưởng."
"Có thể cho ta biết là chuyện gì không?"
"Cần phải lấy lại được trái tim của một người."
"Trái tim?"
"Phải."
"Của ai vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của Ra On, Lee Young trả lời không do dự: "Là người rất đáng quý trọng."
"..."
"Hơn nữa với ta mà nói là người không thể thiếu."
Trái tim của Ra On như rơi xuống đáy vực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau