Kế tiếp hai người liền mở tiết mục người đuổi người chạy.
Liên Vô Trần có một cái gương có thể truy tìm khí tức của linh hồn Bích Linh, Bích Linh cũng có thuấn di có thể rời đi trước khi bị hắn tìm được.
Trong lúc nhất thời Liên Vô Trần đúng là bắt người không được thật.
Bình thường đều mở cửa ra một phát là có thể bắt được người, nhưng mở cửa xong người đã chạy ra ngàn dặm mất tiêu.
Thật phiền.
Buồn bực nhất chính là cô lại còn để lại tờ giấy cho hắn, không phải viết "Ngu ngốc" thì là viết "Thiểu năng".
Thật sự tức chết hắn!
Hôm nay đã cách lúc Bích Linh mở tiết mục mèo bắt chuột hai tuần.
Buổi chiều, Bích Linh đến một tiệm trà sữa trong một phố buôn bán để uống trà chiều.
Tiệm trà sữa này ngẫu nhiên cô phát hiện ra, uống xong về sau lại có chút không quên được.
Bích Linh chọn một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống, gọi ly trà sữa.
"Tiểu thư, trà sữa của cô."
Bóng người thon dài đứng ở bên cạnh cô, bàn tay sạch sẽ trắng nõn đặt trà sữa nóng hầm hập đến trước mặt cô.
Bích Linh: "..."
Đậu... đậu má nó.
Hắn cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng bị mà xuất hiện?
Cô một chút chuẩn bị cũng không có...
Bích Linh nuốt nước miếng, đứng bật dậy.
Giây tiếp theo lại bị người đàn ông ấn trở lại chỗ ngồi.
"Đừng nóng vội chứ, uống xong ly này trước cũng không muộn, đúng không?" Người đàn ông tuấn mỹ ngồi xuống đối diện cô, khuôn mặt tinh xảo lây nhiễm vẻ yêu mị, tà tứ vô cùng.
Uống xong, còn đường chạy?
Bích Linh nhìn chằm chằm ly trà sữa đó, nỗ lực duy trì biểu cảm không thay đổi, cầm lên uống.
Liên Vô Trần ở đối diện chống cằm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Chạy chỗ nào không chạy, tự dưng chạy tới cái chỗ nhiều người này làm gì.
Đúng là chui đầu vào lưới.
Ở đây cô muốn thuấn di cũng không được, hắn muốn nhìn cô hôm nay còn có thể chạy đi đâu.
"A ―― anh cái tên biến thái này, thả tôi xuống!"
Trong hẻm nhỏ âm u sâu thẳm, loáng thoáng truyền đến tiếng người phụ nữ tức giận mắng.
Liên Vô Trần khiêng Bích Linh, nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Thả em xuống? Thịt sắp vào miệng sao có thể thả."
Bích Linh vùng vẫy: "Anh mới là thịt! Cả nhà anh đều là thịt!"
"Được được, đều là thịt." Liên Vô Trần không chút nào để ý nói.
Bích Linh ở trên vai hắn lại bắt đầu không an phận, Liên Vô Trần dùng sức đánh cái mông mềm mại của cô một phát: "An phận chút."
"Đậu má anh!" Biến thái!
Bích Linh bị Khổn Tiên Thằng trói tay, thật sự không có biện pháp gì, cuối cùng đến mắng cũng lười mắng.
Phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.
Bích Linh mắt sáng lên.
Cứu tinh!
Ở ngã rẽ tiếp theo, một con chó nhỏ màu vàng xuất hiện trong mắt cô.
Liên Vô Trần mắt cũng không chớp mà lướt qua nó, Bích Linh lại nhích lên nửa người xem nó, trong đôi mắt đẹp lặng yên bốc cháy lên ánh lửa ác liệt.
Phụ nữ báo thù, ở ngay trước mắt.
Liên Vô Trần cảm thấy trên vai đột nhiên nhẹ bẫng, hắn bắt được một cái chân xù lông.
Mẹ nó!
Liên Vô Trần ném con chó trên vai xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía người phụ nữ ở ngã rẽ phía xa.
"Biến thái! Mang theo chó của anh, làm cả đời đi! Bà đây còn phải đi cứu vớt thế giới, không chơi với anh nữa!" Nói xong Bích Linh quay đầu chạy.
"Đứng lại cho tôi!" Trên mặt Liên Vô Trần đã là một mảnh đen như đít nồi, hiển nhiên đã giận tới cực độ.
Người phụ nữ bên kia vừa chạy vừa quay lại khoe khoang nói: "Bảo tôi dừng tôi liền dừng sao, anh xem lão tử là con chó kia à!"
"Ai u..." Bích Linh không nhìn đường, trực tiếp đập mặt vào bức tường.
Liên Vô Trần: "..."
Hệ thống: "..."
"Đau ――" Bích Linh nhe răng trợn mắt mà xoa đầu, quay đầu tiếp tục chạy.
Liên Vô Trần nhìn cô biến mất trong tầm nhìn, lúc này mới nhớ tới con chó kia, quay đầu lại phát hiện chó cũng không thấy?!
Hẻm nhỏ, chỉ chừa Liên Vô Trần đứng tại chỗ mà nhìn tối nay một người một chó chia ra bỏ chạy làm hắn sắp phát điên tại chỗ.
Hắn đã bao nhiêu năm không tức giận như vậy?
Rất! Nhiều! Năm!
A, người phụ nữ này, em chọc giận tôi thành công rồi.