Tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn rất vụng về.
"Sư phụ..." Sở Diệp cảm thấy thật sự thất bại.
Cậu rõ ràng thực hiện rất nghiêm túc để vẽ những tấm bùa đó mà...
Bích Linh liếc mắt một cái xem xét trương phù kia, đánh giá một câu: "Xấu xí nhưng vẫn có mỹ cảm."
Sở Diệp: "......"
"Ừm, lần đầu tiên cậu làm sao có thể thành công như vậy được?" Bích Linh đem trương "Phù chú" đầu tiên thu hồi lại: "Vẽ lại một lần nữa."
Sở Diệp đem lá bùa đặt ở trên đầu gối, tiếp tục vẽ.
...
Bích Linh cuối cùng không thể nhìn được nữa.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy những ngón tay đầy nhiệt huyết của cậu dạy cậu vẽ từng nét.
Sở Diệp vốn chuyên tâm vẽ bùa, cuối cùng cũng không biết như thế nào, tầm mắt cùng lực chú ý dần dần chuyển sang trên người của cô gái trước mặt.
Lăng Hề thật sự rất đẹp...
Cô lúc này cúi đầu, cậu có thể thấy đỉnh đầu của cô, mái tóc dài buông thả hơi rối, vương mấy sợi tóc đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn nà, có một vẻ đẹp không thể giải thích thành lời. Cô hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng mỏng, váy dài qua gối, bởi vì lúc này cô ngồi xổm trên mặt đất, đường thêu viền hoa của làn váy dính vào một ít bùn đất...
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ đóng mở, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chính cậu một chữ cũng không thể tiếp thu được...
"Cậu nghe hiểu chưa?"
Sở Diệp lấy lại tinh thần, phát hiện sư phụ của cậu đã ngẩng đầu nhìn cậu từ bao giờ, ánh mắt rất đẹp nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Ừm." trong mắt Sở Diệp hiện lên từng tia phức tạp, lấy một lá bùa trống rồi vẽ lên cho cô xem.
Bích Linh lập tức mặt mày hớn hở, đối với sự tiếp nhận phù chú của cậu cảm khái nói: "Thiếu niên, cậu cũng có thiên phú đấy?"
Khóe miệng vị thiếu niên có thiên phú giật giật, lấy ra một mảng giấy xoa xoa ngón tay đầy máu.
Đúng vậy, cậu phí nhiều công sức như vậy mới vẽ được một lá bùa...
Cậu thực sự có thiên phú.
Bích Linh nhìn sắc mặt Sở Diệp không tốt, ngược lại cười khẽ một chút, ngón tay trắng nõn bỗng nhiên nắm lấy ngón tay bị thương của cậu.
Khi buông ra, nơi từng có vết thương đã biến mất, một vết sẹo cũng không lưu lại.
Sở Diệp: "?!!"
Pháp thuật này là cái gì kia chứ? So với thuốc kim sang còn nhanh hơn?
Một giây liền khỏi hẳn?
Bích Linh nhìn thiếu niên giơ tay của mình lên tò mò mà sờ, ngạo nghễ mà cười nhạo một tiếng: "Bản lĩnh của sư phụ về điểm này vẫn phải có một chút."
Sở Diệp cúi đầu nhìn cô còn ngồi xổm trên đất: "Sư phụ có thể dạy tôi không?"
"Không biết."
Bích Linh không có thói quen ngửa đầu nhìn người cao hơn, đứng lên như thường lệ vỗ vỗ làn váy trắng, còn dậm dậm đôi chân vài cái.
"Đi thôi, tiểu đồ nhi, chúng ta còn phải tìm quỷ." Lúc sau, chân cũng không còn tê nữa, Bích Linh xoay người lên đường, để thiếu niên đuổi theo phía sau.
Sở Diệp đành phải lại lần nữa cõng trên vai một cái túi nặng.
Chán ghét đạo cụ.
Chán ghét đạo cụ.
Chán ghét đạo cụ.
Cậu ghét túi đồ đến nỗi lặp lại đến ba lần.
Nhưng mà giống như tức giận hơn...
"Sư phụ..." Sở Diệp đang muốn mở miệng, lại thấy sắc mặt sư phụ của cậu lạnh lùng: "Chậm đã, nơi này có quỷ khí!"
"Ở đâu?" Sở Diệp theo bản năng nắm lấy cánh tay của Bích Linh nhìn quanh bốn phía.
Bốn phía vẫn như cũ là một thảm thực vật xanh tươi tốt, với đường nhỏ đan xen lẫn nhau, cùng địa phương phía trước không có gì khác thường.
Điểm duy nhất không bình thường chính là nơi xa âm u như thế này, lại có một ngọn núi không cao không thấy và một bông hoa hấp hẫn đột nhiên xuất hiện xung quanh tảng đá.
"Hừ, chính là nơi này." Bích Linh theo ánh mắt của Sở Diệp xem qua một lượt, gật đầu đồng ý, "Chúng ta qua đó xem."
Không ngờ thiếu niên lại quấn chặt lấy cánh tay của cô, "Không cần đi."
Bởi vì trên lưng cậu có một túi hành lý rất nặng nề, Bích Linh lần này thật đúng là bị hắn kéo bất động.
Muốn chết.
Đồng đội heo.
【 Ký chủ cô mắng đồ đệ của mình như vậy thật sự không tốt đâu. 】 Hệ thống hồi lâu không lên tiếng rốt cuộc online.
Cắt, đồ đệ của bổn bảo bảo, muốn mắng cứ mắng, mi cút ngay, để bổn bảo bảo còn giả vờ.
【 A, bổn hệ thống mới lười quản ký chủ. 】
Cắt!
Bích Linh khinh thường hệ thống, trên tay lại có động tác.
Cô lấy ra Thanh Kiếm.
Sau đó so với tảng đá, cách một khoảng rồi chém.
"Oanh ――" Núi giả vỡ...
Sở Diệp: "..."
Hệ thống: "..."
Nói thật, người này tuyệt đối không có một chút đạo đức công cộng.
Núi giả lớn như vậy, cô nói hủy liền hủy?
Kia chính là tài sản chung! Phải bồi thường tiền!
Cô làm như vậy sẽ bị cảnh sát mời đi uống trà có biết hay không!
Vẻ mặt người khởi xướng như đó là lẽ thường: "Sư phụ cũng là bất đắc dĩ, tại cậu ôm sư phụ."
Sở Diệp: "..." Cô còn dám lên mặt sao?
"Ồ, giống như có cái gì đó rơi xuống?" Bích Linh nắm lấy tay thiếu niên gắt gao kéo đi, chạy qua.
Sở Diệp cũng chỉ là ngây người một cái, người cứ thế liền chạy theo...
Không có biện pháp, Sở Diệp cũng chỉ có thể cẩn thận mà theo qua.
Bích Linh đi vào đống đá vụn trước, đem Thanh Kiếm cắm vào một bên trên mặt đất, ngồi xổm xuống trên mặt đất nhặt lên một phong thư.
"Sư phụ..." Sở Diệp khẩn trương mà nhìn về phía bức thư trong tay cô, sợ bên trong nhảy ra một con quỷ.
Bích Linh nhướng mày cười một chút, chậm rãi mở thư trong tay ra.