Bích Linh ăn một bao que cay, nghỉ ngơi một hồi liền mang theo Sở Diệp lên đường.
Bọn họ buổi tối cũng không thể cứ ở nơi đó, sẽ cảm lạnh.
Bích Linh cùng Sở Diệp cùng đi song song, Thanh Kiếm chậm rãi di chuyển theo bọn họ, những chỗ quang mang chiếu đến, không có bóng tối cùng quỷ.
Sở Diệp phức tạp nhìn cô gái bên cạnh. Biểu cảm của cô lúc này như cũ nhàn nhạt, không có cái gì dư thừa, bất cứ khi nào cũng đều bình tĩnh vô cùng...
Nhưng ánh mắt cậu lại như thế nào cũng không thể từ trên người cô dời đi...
Tại sao?
"Hửm, thất thần làm gì, lên xe." Bích Linh nhấc mắt lên nhìn thoáng qua người nào đó đang thất thần, tay vẫn còn duy trì tư thế mở cửa xe.
"À, ừm." Chờ thiếu niên đi lên xe, Bích Linh "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, sau đó vòng qua ghế lái ngồi xuống, thần sắc có chút lạnh lẽo.
"Sư phụ, làm sao vậy?" Sở Diệp nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ phía trước lại có quỷ?
"Không có gì." Bích Linh khôi phục biểu cảm bình thường, giẫm chân ga một cái.
Xe chạy như bay ra ngoài.
Sở Diệp phát hiện Trảm Yêu Kiếm đi theo bọn họ ở trên trời.
"Hôm nay sư phụ tâm tình không tốt, không có hứng thú giết quỷ." Bích Linh như cảm nhận được mà giải thích.
Thì ra là vậy.
Sở Diệp gật đầu, không lại hỏi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa xe.
Cậu không có chú ý tới biểu cảm phức tạp cuồn cuộn trong mắt Bích Linh.
Bích Linh hơi cắn môi.
Liên Vô Trần... Không ngờ hắn lại là...
Vậy cô phải làm sao bây giờ...
【 Ký chủ không phải muốn quyết đấu với hắn sao? 】Hệ thống nhảy ra an ủi Bích Linh đang tính toán bỏ chạy.
Nhưng bổn bảo bảo hiện tại muốn giết hắn.
【 Sở Diệp là nhiệm vụ chủ tuyến, giết hắn nhiệm vụ tuyên cáo thất bại. 】
Bích Linh hít sâu một hơi.
Bình tĩnh nào.
Bây giờ hắn còn chưa khôi phục ký ức, trước lúc đó, cô chỉ cần làm xong nhiệm vụ là được...
【...】Liên Vô Trần đã sớm online, chỉ là ký chủ không phát hiện mà thôi...
Ký chủ nhất định chạy không thoát.
Nó chờ xem kịch vui há há...
Bích Linh trước giờ chạy về đến nhà, cái gì cũng không làm, nằm lên giường liền ngủ.
Hôm nay bị Liên Vô Trần dọa tới rồi, bổ sung giấc ngủ trước.
Thanh Kiếm bị Bích Linh phái ra canh cửa.
Mẹ nó, nói không chừng tên kia chỉ đến buổi tối mới có thể khôi phục ký ức, đến lúc đó tới làm quỷ áp giường...
Sợ quá.
Sư phụ sợ hãi.
Thanh Kiếm nhấp nháy nhấp nháy mà canh cửa.
Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, từng chút từng chút một.
Bích Linh mở choàng mắt.
Gì...
Đừng dọa cô chứ!
"Ong ong." Chủ nhân đừng sợ, là Sở Diệp.
Bích Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, khuôn mặt non nớt mà tuấn tú, không phải là đồ nhi ngoan của cô sao?
Còn tốt, hiện tại trên mặt hắn cũng không có biểu cảm của người nào đó.
"Sư phụ..." Giọng Sở Diệp có chút run rẩy: "Tôi sợ..."
Bích Linh xuống giường đi tới cửa, cách Thanh Kiếm sờ đầu chó của cậu: "Ngoan ha, can đảm là cần tự mình luyện ra, có sư phụ ở đây, sẽ không có quỷ đâu!"
"Nhưng mà..." Sở Diệp còn muốn nói cái gì, Bích Linh lại đẩy cậu ra ngoài: "Sư phụ xem trọng cậu!"
"Rầm ――" Cửa đóng lại ở trước mặt Sở Diệp, bóng tối từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, bao vây cậu trong đó, làm cậu hít thở không thông.
Sở Diệp dựa vào cửa phòng cô ngồi xuống, nhắm mắt lại, trong tay còn gắt gao nắm chặt cái còi.
Ngày hôm sau.
Bích Linh không phải bị Sở Diệp đánh thức, mà là bị kiếm của mình đánh thức.
Bích Linh mở mắt ra, bắt lấy chuôi kiếm đang chọc mặt cô: "Muốn gì?"
"Ong ong."
Bích Linh nhíu mày, xuống giường mang dép lê, chậm rãi mở cửa phòng ra.
Ở cửa, thiếu niên cuộn tròn thành một đoàn, thân thể còn đang phát run.
Bích Linh ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp.
Thật sự sợ hãi đến vậy sao?
Thôi, Liên Vô Trần là Liên Vô Trần, Sở Diệp là Sở Diệp, cô không nên gộp hai người bọn họ thành một...
...
Sở Diệp chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ chỗ cậu đang nằm.
Là... phòng cô.
"Tỉnh rồi?" Bích Linh ngồi xuống bên cạnh cậu, tay để lên trán cậu: "Hình như không nóng."
Sở Diệp ngơ ngác nói: "Sư phụ..."
Bích Linh ngước mắt lười nhác liếc cậu một cái, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: "Ngốc hả, muốn ngủ bên ngoài cửa phòng tôi cũng phải ôm chăn ngủ chứ, bất cẩn quá."
Sở Diệp bị mắng: "..."
"Dậy, uống cháo." Bích Linh cầm chén lên, lại đưa muỗng qua: "Sư phụ làm hư năm nồi cháo, cuối cùng cũng nấu thành công."
Khoé mắt Sở Diệp co giật.
Năm... Năm nồi?
Cô xác định cô không nói đùa chứ?