Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Bích Linh một cái, không biết nhìn thấy gì, trong mắt cậu đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ.
Bích Linh lưu loát xoay người, Thanh Kiếm đâm vào cái mồm to đầy máu của quỷ.
Quỷ hóa thành tro bụi tan ra bốn phía, đồng thời, thanh âm của cô gái từ đỉnh đầu cậu truyền đến.
"Tôi sẽ bảo vệ cậu một đời."
Một đời...... Một đời.
Bảo vệ mình......
Bích Linh quay đầu, nhanh chóng xách thiếu niên lên, "Chỗ này không nên ở lâu, sư phụ mang cậu đi ra ngoài trước."
Thiếu niên: "!!!" Cậu đồng ý làm đồ đệ khi nào vậy?
Nhưng mà Bích Linh dọc theo đường đi chém quỷ, cậu cũng không có cơ hội hỏi, đành phải nuốt vào trong bụng.
Bích Linh rốt cuộc vừa giết quỷ vừa ra khỏi vòng vây, mang theo thiếu niên lao ra khỏi rừng, ra đến đường cái có người.
"Hộc hộc ―― mệt chết sư phụ......" Bích Linh thả thiếu niên xuống đất, chống kiếm đứng.
Thiếu niên này thoạt nhìn gầy yếu, cân nặng lại không hề nhẹ......
Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh rừng sâu thẳm quỷ dị kia, có cảm giác đang mơ.
Cậu cho rằng, hôm nay cậu sẽ chết ở bên trong......
"Ha, đồ đệ, cậu tên gì?" Bích Linh nhướng mày nhìn thiếu niên.
Trên mặt tất cả đều là bụi đất, quần áo cũng dơ, căn bản nhìn không ra bộ dạng ban đầu.
Đứa trẻ xấu......
Mấu chốt là cô vừa rồi còn kéo cậu một đường......
Bích Linh: "......" Thần sắc phức tạp.
Thiếu niên nhấp môi mở miệng, thanh âm lại rất dễ nghe: "Đến tên của tôi ngài cũng không biết, cứ như vậy thu tôi làm đồ đệ sao?"
Bích Linh không chút nào để ý mà nhún vai: "Hai cái này có quan hệ gì sao?"
Thiếu niên: "......" Đương nhiên là có! Bọn họ căn bản không quen biết cơ mà?
"Làm đồ đệ của tôi không tốt sao?" Bích Linh vỗ vai thiếu niên, chậm rãi để sát mặt mình gần vào mặt cậu: "Ít nhất sư phụ cậu rất đẹp đấy."
Thiếu niên: "......"
"Đừng sợ, đi theo sư phụ một tháng, bao vệ cậu đại quỷ hay tiểu quỷ đều không sợ, Quỷ Vương Quỷ Hậu toàn đánh bại, cậu còn do dự cái gì? Sư phụ tốt như vậy đi chỗ nào tìm?!" Bích Linh dụ dỗ thiếu niên ngây thơ.
Thiếu niên ngây thơ ngẩng đầu nhìn cô gái một cái.
Cô gái này cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, muốn tìm đồ đệ làm gì...... Hơn nữa, cô ấy hình như là người bắt quỷ, cậu hiện tại cũng vừa lúc cần lực lượng mạnh mẽ......
Cuối cùng, thiếu niên thỏa hiệp: "Tôi tên Sở Diệp."
Bích Linh mặt mày hớn hở: "Đến gọi một tiếng sư phụ xem nào."
"Sư phụ." Thiếu niên từng câu từng chữ hô.
"Ừ, đồ nhi ngoan." Bích Linh sờ sờ cái đầu ổ gà của thiếu niên, sau đó lôi cậu đi dọc theo đường cái.
"Sư phụ, chúng ta trở về bằng cách nào?"
"Xe của sư phụ ở gần đây."
......
Một giờ sau.
Sở Diệp thở hồng hộc mà đuổi theo cô gái phía trước: "Sư...... sư phụ, xe đâu?"
Bích Linh nhíu mày, trong cốt truyện hình như ở gần đây mà?
Thấy thiếu niên mệt đến đứng không vững, Bích Linh tìm một chỗ sạch sẽ một chút ý bảo thiếu niên ngồi xuống.
"Phỏng chừng cách nơi này không xa, cậu ở đây nghỉ ngơi một lát, để tôi đi tìm." Bích Linh quay đầu muốn rời đi, lại bị thiếu niên giữ chặt tay áo.
"Cùng nhau đi được không."
Bích Linh hiểu rõ nhìn thân thể run nhè nhẹ của thiếu niên.
Chắc là lại sợ hãi.
Cái này không được.
Một đồ đệ sợ quỷ không kế thừa bản lĩnh của cô.
Sợ quỷ là bệnh, phải chữa!
"Tiểu đồ nhi, cậu xem chân cậu đi đến nỗi có bọng máu luôn rồi, vẫn nên ở lại đây đi." Bích Linh nhàn nhạt nói.
Thiếu niên đương nhiên nói: "Ngài cõng tôi đi!"
Bích Linh: "......" Ái chà, đứa trẻ này, còn dám đòi cô cõng!
Tưởng bở.
Bích Linh từ sau lưng lấy ra một cái còi ném lên người thiếu niên: "Có nguy hiểm liền thổi, sư phụ đi đây."
Thiếu niên cả kinh, lại lần nữa kéo lấy tay áo Bích Linh.
Bích Linh quay đầu, con ngươi sâu thẳm phức tạp nhìn thiếu niên: "Yên tâm, tôi sẽ không để đồ nhi duy nhất của tôi chết đâu."
Thiếu niên sửng sốt, nhìn thân ảnh cô gái biến mất trong tầm mắt cậu, tay bất giác nắm chặt cái còi.
Cậu hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô......