Bích Linh tay vắt lên trán rồi tỉnh dậy.
Mẹ kiếp, cô là ai, ở đâu, mấy tuổi rồi.
A.
Đau đầu.
Kí ức lướt qua trong đầu, Bích Linh gần như nhảy dựng lên, cô bị bắt lại rồi!
Nhưng hiện tại cô cũng không thể nhảy lên được.
Đau.
Xem ra tên biến thái đó vẫn không có tha cho cô, dù cô đã lâm vào hoàn cảnh đó rồi mà vẫn bị hắn làm vậy.
Thật không hiểu hắn thèm khát đến mức nào nữa.
Bích Linh ngửi mùi hương trong phòng, nhíu mày rồi khó khăn lắm mới bước xuống đất và mở được cửa sổ ra.
"Kha Kha..."
Bích Linh vừa mở cửa sổ ra thì đã nghe giọng nói lười nhác của người đàn ông đó truyền tới.
Bích Linh đưa mắt nhìn qua.
Người đó nhìn có vẻ rất " no đủ ", đến giọng nói cũng mang chút khàn khàn khiêu gợi, Bích Linh chỉ nhìn thôi là đã thấy ngứa răng ngứa lợi.
"Ra ăn cơm!"
Liên Vô Trần nheo mắt nhìn cô cố tình coi như không thấy mình, sự tức giận lại một lần nữa không chịu khống chế mà bộc phát trong lòng hắn.
Cô ghét hắn đến vậy sao?
Quả nhiên vẫn là khi uống rượu vào dễ thương hơn nhiều.
Bích Linh chậm rãi thay đồ, lãnh đạm bước qua Liên Vô Trần.
Ngủ cũng ngủ rồi, có gì mà phải sợ?
Người này chính là cho chút ánh dương liền rạng ngời, với cái tính biến thái kinh khủng ấy của hắn thì ai mà thèm thích.
Trên bàn ăn, Bích Linh im lặng, không nói dù chỉ một từ, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn người đối diện.
Đúng là không có gì để so sánh thì sẽ bớt tổn thương, Liên Vô Trần lại nhớ lại lúc cô say rượu đã chủ động hôn hắn...
Giờ thì đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ý gì chứ.
"Kha Kha, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc em cầu xin tôi tha cho em... lúc ấy em thật dễ thương."
Liên Vô Trần cười tủm tỉm nhìn bàn tay đang cắt miếng sườn bò khẽ khựng lại.
Bích Linh lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, chiếc dĩa trong tay cắm mạnh xuống mặt bàn tầm phân.
"Làm nhục tôi, anh hài lòng rồi chứ?"
Bích Linh vứt dao xuống bàn, khẽ lướt nhìn qua người đàn ông đó rồi đứng dậy rời đi.
Bệnh quả nhiên không nhẹ.
Chỉ biết làm tổn thương lẫn nhau thôi, không vui tẹo nào.
Đo độ hảo cảm.
【 Độ hảo cảm ,%. 】Hệ thông lập tức nhanh nhẹn lăn ra.
Ai da, ngủ cả một đêm mà mới cho bổn bảo bảo chút xíu vậy sao?
Thật có bệnh!
【... 】Ký chủ bây giờ sao nhìn Liên Vô Trần cứ như nhìn người có thù giết cha vậy.
【 Ký chủ có tự sát nữa không? 】
Tự sát cái quái gì, bổn bảo bảo muốn đi trả thù.
Bích Linh mang theo kiếm, tức giận đùng đùng mà lao tới tổng bộ của "Mạng lưới" trong tiểu thuyết.
Sau đó trốn vào một góc bụi cỏ mà chụp ảnh tố cáo.
Tôi giết người rồi: Tố cáo "Mạng lưới" ( ảnh) ( ảnh).
Người ở sở cảnh sát lập tức náo loạn hết cả lên, mấy chục xe cảnh sát được huy động đi bắt người.
Bích Linh thu kiếm lại rồi một giây sau rời khỏi đó.
【 Ký chủ đang làm gì vậy? 】 Đang yên đang lành rút kiếm ra làm gì, làm hệ thống còn sợ Bích Linh sẽ đi chém người cơ.
Tâm trạng không tốt, trả thù, tố cáo.
【... 】 Haizz, ký chủ muốn báo thù thì cứ nói thẳng ra, hệ thống hiểu mà, chẳng qua là muốn chém người nhưng sực nhớ ra chém người sẽ bị trừ điểm nhân phẩm, hệ thống hiểu mà.
Bích Linh trở về nơi có tên biến thái ở.
Liên Vô Trần đang có vẻ như rất hào hứng mà lướt màn hình điện thoại, giờ thấy cô bước vào thì liền lắc lắc chiếc di động trên tay: "Em làm trò gì đấy?"
Nội dung trên màn hình điện thoại nghiễm nhiên là tin tức vụ việc cảnh sát trong vòng ba mươi phút đồng hồ đã đột kích " Mạng lưới ".
Bích Linh chỉ " hừ " một tiếng coi như đã đáp lại.
Liên Vô Trần nhíu mày, đứng dậy bước về phía cô.
Bích Linh lạnh lùng rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Liên Vô Thần: "Tốt nhất anh đừng tiến lại gần nữa."
Liên Vô Trần nhìn cô, dường như có gì đó đang cuộn trào trong ánh mắt đen láy kia.
" Tinh "
Huyền Kiếm bay ra làm mũi kiếm của Bích Linh nghiêng sang một bên, Thanh Kiếm vừa thoát ra lập tức đánh nhau với Huyền Kiếm.
Mặt Bích Linh ngây ra.
Không đúng, ngươi đánh nhau với nó thì ta lấy gì mà hạ tên biến thái này?
Mau về đây!
Thanh Kiếm uâng uâng vài tiếng, rõ ràng là muốn kháng chỉ không phục.
Không dễ dàng gì mà tìm được đối thủ, đợi đánh xong trận này rồi tính tiếp.
Bích Linh chống nạnh: "Về đây cho ta!"
Thanh Kiếm:" Uâng Uâng " không về!
Bích Linh: "..." Lại muốn phát điên ngay tại đây là thế nào chứ.
"Ê!"
Bích Linh bị tóm lấy eo rồi ném lên sofa, Liên Vô Trần áp đến, trong đôi mắt đen nháy phản chiếu nét mặt tức giận đùng đùng của Bích Linh.
"Kiếm không nghe lệnh rồi..."
"Anh, chết tiệt, buông tôi ra!"
Bích Linh vừa khẽ động tay thì đôi tay đã bị hắn ghì chặt lên phía trên đầu.
"Buông Tôi lại muốn xem xem lát nữa em còn cứng miệng như vậy nữa không đấy?"
Liên Vô Trần đưa tay với lấy chai vodka để ngay trên bàn trà mà uống luôn một hơi.
Bích Linh nhìn động tác của hắn, bất giác bật cười: "Anh tưởng chỉ thế này mà khống chế được tôi sao?"
Liên Vô Trần giữ chặt cằm cô, đẩy lùi lưỡi cô lại và mớm không thừa một giọt rượu nào qua cho Bích Linh.