Hôm sau Bích Linh đến phòng học, mọi người đang thảo luận đột nhiên đồng thời an tĩnh lại, tiếp theo mấy nam sinh thần bí khóa hết cửa sổ rồi thả màn xuống.
Bích Linh: "......" Giống như cùng một cái đức hạnh với chú nhỏ.
"Làm gì vậy?" Bích Linh nhìn một bạn nữ bên cạnh.
Bạn nữ lén ra hiệu "Sụyt", cũng cho cô một ánh mắt không thể nói.
Bích Linh: "......" Bổn bảo bảo thật xem không hiểu.
"Được rồi, Kha Kha cậu mau thổi đi, nhỏ một chút, đừng để mấy lớp khác nghe được, cậu chính là con át chủ bài nha!" Có người kích động nói.
Bích Linh sờ mũi, thì ra đám nhóc tì là đang đánh chủ ý này, cho rằng đóng cửa thì người bên ngoài cửa sổ liền nghe không được sao?
Có ấu trĩ quá không?
Bích Linh yên lặng mà lấy sáo ra thổi một khúc.
Mãi đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Bích Linh mới dừng lại.
"Mấy cậu giữ cửa khóa làm gì! Có tật xấu sao!" Người đến là một nữ sinh tùy tính, ngày thường tính tình có chút dễ nóng.
"Sụyt, kha Kha đang luyện sáo đó! Cậu nhỏ giọng chút."
Nghe vậy, nữ sinh kia mau chóng ngậm chặt miệng rồi đóng cửa lại, lúc này mới xoay người hỏi: "Nhưng mà tớ ở bên ngoài có nghe được tiếng sáo đâu?"
Mọi người: "??"
Bích Linh tỏ vẻ khinh thường.
Đồ của bổn bảo bảo chính là vạn năng.
【 Chính ký chủ cũng ấu trĩ. 】Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Ách, nó suy nghĩ cái gì vậy!
Càng ngày càng nhiều người tiến vào, Bích Linh có khi thổi vài giây phải ngừng một lần.
Cuối cùng cả lớp đều tới đủ.
"Đây là kế hoạch, mọi người xem thử có gì cần sửa chữa, xong thì tớ đem cho thầy xem một chút." La Tuyết Lạc phát xuống kế hoạch đã sửa soạn hôm qua.
Mọi người nhìn lướt qua, cuối cùng đồng thời ngẩng đầu: "Không ý kiến."
La Tuyết Lạc lại đưa cho Địa Trung Hải xem.
Địa Trung Hải đập bàn một cái, mắt sáng ngời: "Chính là như vậy!"
Nhìn bóng dáng La Tuyết Lạc rời đi, Địa Trung Hải vuốt vuốt tóc.
Xem đi, có học sinh ưu tú như vậy, bớt được rất nhiều việc!
Lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp sáu... lớp mười tám mấy cái rác rưởi đó phỏng chừng còn đang suy nghĩ phương án đi!
Lớp ông lại đang chuẩn bị tập luyện.
Chênh lệch này......
Địa Trung Hải càng nghĩ càng mừng, cuối cùng thoải mái mà dựa vào ghế ngồi thở ra một hơi, ngâm nga tiểu khúc.
"Ồ, chủ nhiệm Lưu có chuyện gì vui thế?" Lâm Chí cùng văn phòng tiến vào hỏi.
Địa Trung Hải liếc mắt nhìn ông ta.
Hừ, chủ nhiệm lớp mười ba, không nói cho ông ta biết!
"Không có việc gì, vui thì vui thôi." Địa Trung Hải từ trên ghế đứng lên, duỗi cái eo lười: "Ai, càng già càng không được."
Lâm Chí: "......"
Các bạn lớp năm đồng tâm hiệp lực, hăng say tập luyện, phần đọc diễn cảm kia đã rất hoàn mỹ, cuối cùng còn lại phần phối hợp múa với Bích Linh.
"Kha Kha, đây là y phục cho lúc múa, mặc nó vào buổi tập múa cuối tuần nhé." Buổi tập hôm nay kết thúc, La Tuyết Lạc đưa cho Bích Linh một cái túi.
Bích Linh sờ sờ, hình như là vải lụa mỏng......
"Ừm, tớ biết rồi." Bích Linh gật đầu, tạm biệt bạn học rồi rời đi.
Hôm nay Quân Sinh có chuyện, Bích Linh được nhân viên bảo an của hắn phái tới đưa đến tập đoàn SUM.
Bích Linh hoàn toàn không biết làm gì, không đi theo chú nhỏ, cô liền không có cơm ăn.
Cô thật đáng thương.
Bích Linh yên lặng mà ngồi trong văn phòng Quân Sinh, lôi bài tập ra làm.
Viết một hồi, liền viết đến trời tối.
Quân Sinh còn chưa trở về.
Bích Linh buông bút, chống cằm nhìn cửa.
Chú nhỏ không tới, cơm của bổn bảo bảo cũng không có.
Cho nên Quân Sinh = cơm?
Cái này hợp lý.
Bích Linh lại đợi một hồi, không chờ được chú nhỏ, ngược lại chờ được trợ lý tới đưa cơm.
"Anh nói chú nhỏ đang họp hội nghị?" Bích Linh nhíu mày, vừa ăn cơm vừa hỏi.
Trợ lý gật đầu: "Chủ tịch nói Quân tiểu thư ở lại chờ một lát."
"Vậy sao." Bích Linh nhạt nhẽo lên tiếng.
Cơm nước xong, không gian to như vậy lại chỉ còn có một mình cô.
Bích Linh nhàm chán mà chạy khắp nơi, cuối cùng thấy được túi quần áo nữ chính đưa cho cô.
Dù sao đang nhàm chán, thử trang phục một chút.