Edit: Team Padu
Nam Tầm nhịn cười, Ngụy Xương làm như ôm cô vào ngực thì cô không thấy được nét mặt anh, sẽ không biết anh đang nổi khùng ấy.
Nghe câu cuối xem, găm biết bao băng vụn.
Đồng thời Nam Tầm khá tò mò về cô ả rắn độc Tần Văn, dẫu sao đây cũng là lần đầu gặp kẻ tàn nhẫn hạ sát cả cha đẻ anh ruột mình.
"Tiểu Bát, Tần Văn trốn chỗ nào ngươi biết không?"
Tiểu Bát bỗng lắp bắp: "Lúc đầu gia thực sự theo dõi rất sát sao. Nhưng ngươi biết mà, gia không thể trông coi 24/7 được, vì thế sau đó... cũng chẳng rõ ả trốn đi đâu rồi."
"... Không sao, với năng lực của Ngụy Xương, sớm muộn muộn gì cũng tìm thấy thôi. Có điều ta phải ngẫm lại, làm sao để Ngụy Xương bỏ qua cho cô ả, rốt cuộc Tần Văn trong mắt ta chính là ứng cử viên số một thay thế vai trò Ngụy Xương trong thế giới này."
***
Khi Phương Hằng rời đi, sắc trời đã sẩm tối, Ngụy Xương ôm người cá nhỏ ra ban công hóng gió. Người cá nhỏ rất thích ngắm biển rộng, anh bèn ngắm cùng cô, tầm nhìn từ ban công cũng rất đẹp.
Khoảng thời gian ngọt ngào thấm thoát trôi qua.
"Chú, dạo này chú nghỉ ngơi không được tốt, chú muốn đi ngủ sớm không ạ? Vốn Lam Lam có rất nhiều chuyện định kể cho chú, nhưng nếu chú mệt rồi thì để mai vậy."
Ngụy Xương như mở cờ trong bụng. Nhóc con đã nói thế, dù buồn ngủ thật cũng phải bảo là không!
Cơ mà anh xác thật không buồn ngủ, song muốn nhanh nhanh lên giường sau đó...
"Chú không mệt chút nào, cục cưng muốn nói gì cứ nói đi."
Nam Tầm liếc anh đầy đắc ý: "Chẳng lẽ chú không thấy lạ khi Lam Lam bỗng dưng hiểu thấu bản chất chuyện ấy ạ?"Ngụy Xương sửng sốt: "Chuyện ấy?"
Nam Tầm ngại ngùng giải thích: "Là chuyện chúng ta vừa làm... giữa hai người yêu nhau ý. Chú không hỏi sao cháu hiểu ạ? Chú tưởng rằng do được nghe mấy lời âu yếm của chú nên Lam Lam mới vỡ vạc ư?"
Ngụy Xương lúc đắm mình trong sóng tình dạt dào nào đâu có sức nghĩ nhiều như vậy. Đến khi bình tĩnh lại rồi, anh đích xác phát hiện cục cưng quả thực trưởng thành lên trông thấy nhưng vẫn chẳng để tâm.
Ngụy Xương không phát hiện mình đã hoàn toàn chẳng còn manh giáp nào trước người cá nhỏ. Cho dù sau đó có ngờ ngợ điều bất thường, anh cũng sẽ tự động bỏ qua.
Nếu Nam Tầm là sát thủ, bây giờ chắc chỉ cần thọc một dao đã lấy được mạng anh.
Ngụy Xương xoa đầu cô, cười hỏi: "Thế Lam Lam nói cho chú biết đi, tại sao nhỉ? Cả những việc xảy ra trong một tháng này nữa, chú muốn nghe tất."
Nam Tầm cọ mặt vào lòng bàn tay anh, vội chỉ ra bờ biển phía dưới biệt thự: "Kia kìa chú ơi! Chính chỗ này, ngày nào Lam Lam cũng ngồi đây chờ chú, chỉ khi bắt mồi mới rời đi."
Không phải lần đầu tiên Ngụy Xương nghe cô bảo chờ mình, ấy vậy lần nào cũng như được rắc đường. Anh không phải người hảo ngọt, nhưng hương vị này làm anh đắm say.
"Thực xin lỗi, để Lam Lam chờ lâu vậy. Đáng ra chú nên sớm đến đây mới phải."
Ngụy Xương hối hận vô cùng, nếu anh tới sớm một chút thì đã không phải xa cô lâu thế.
Nam Tầm lắc đầu: "Ôi thôi thôi, mình đừng nhắc chuyện này nữa. Cháu định kể là hôm qua trong lúc đi săn, cháu gặp một con cá mập bò*. Nó hung dữ cực kỳ, còn muốn ăn cháu."
[*Cá mập bò (maneater): Là một loài cá mập được biết đến với bản tính hung hăng, thích nước nông và được ghi nhận là đã tấn công con người trong những vụ tấn công gần bãi biển.]
Ngụy Xương nghe đến đây, ánh mắt bỗng tối lại.
Cá mập bò! Anh biết sinh vật đó đáng sợ ra sao, từng có tin một thuyền đánh cá đang đánh bắt trộm bị nó tấn công, toàn bộ thuyền viên đều thiệt mạng.
Tính công kích của loài này rất cao, trong khi Lam Lam của anh yếu đuối là thế...
Hình ảnh đó ngẫm đã thấy hết sức hung hiểm, trong mắt Ngụy Xương không khỏi xẹt qua tia tàn ác. Nam Tầm biết anh nghĩ gì liền an ủi: "Chú đừng lo, chẳng phải chú đã chứng kiến tốc độ của Lam Lam ư? Trong nước, cháu nhanh lắm đó, con cá mập bò ú ụ kia làm gì có cửa đuổi kịp cháu. Sau khi thành công thoát khỏi cá mập bò, chú đoán cháu gặp ai?"
Cô chơi xấu không chịu nói, bắt Ngụy Xương đoán.
Đối diện với gương mặt tươi cười của Nam Tầm, anh lại không cười nổi, nhưng vẫn phối hợp hỏi lại: "Lam Lam gặp ai?"
Nam Tầm hơi hơi hưng phấn đáp: "Cháu gặp một con người cá lam!"
Ngụy Xương nghe xong chẳng những mắt tối sầm mà giọng cũng trầm hơn: "Vậy à?" Hơi ngừng, anh hỏi tiếp: "Bạn của Lam Lam ư?"
Nam Tầm thành tinh sao có thể không nghe ra ý đề phòng trong lời Ngụy Xương, đến cái tay ôm cô, nghe tới hai chữ "người cá" còn theo bản năng siết lại.
Nam Tầm vì tự bào chữa đã làm nũng kể lể: "Chú không biết đâu, bạn người cá kia đẹp lắm, bạn ý còn kể cho cháu nghe nhiều chuyện liên quan đến đồng loại nữa. Chú biết không? Tất cả người cá đời đời đều sinh sống ở nơi gọi là núi San Hô. Nơi đó có rất nhiều người cá đen thủ vệ, bảo hộ những người cá khác. Bạn ấy còn định dẫn cháu về đấy nữa."
Mày Ngụy Xương nhíu chặt, tuy nhiên sắc mặt còn chưa kịp thối hơn đã bị câu sau của cục cưng lấy lòng.
Người cá nhỏ bảo: "Nhưng Lam Lam từ chối bởi vì nhớ chú, sau này cháu phải ở cùng chú."
Trong mắt Ngụy Xương lập tức hiện lên ý cười. Anh sầu cái gì, lo cái gì chứ, Lam Lam đã làm đến vậy rồi.
Nam Tầm nói tiếp: "Bạn ý kể rất nhiều chuyện ở núi San Hô với cháu nên cháu cũng kể lại với bạn ấy rất nhiều, cả chuyện chúng ta chơi trò chơi. Thế là người cá lam bảo đây không phải trò chơi, đây là giao phối, hai con đực - cái giao phối để sinh em bé người cá."
Ngụy Xương nghe tới đây thì thoáng xấu hổ. Con bé ngốc này, chuyện riêng tư như thế sao có thể kể với người khác chứ?
Tiểu Bát nhịn không được khinh bỉ: "Nam Tầm, ngươi lôi đại một người ra gánh giùm, không biết nhục hả? Người ta đường đường là một công chúa ngây thơ thuần khiết, lại bị ngươi bôi thành dày dạn kinh nghiệm gió sương."
Nam Tầm: "Ta đâu bảo với Ngụy Xương cụ thể gặp con người cá lam nào. Tiểu Bát, ngươi tự suy diễn hơi quá rồi phải không?"
Tiểu Bát: ...
Tóm lại, người cá bé bỏng vô tri hiện tại đã cực kỳ "tri thức", hơn nữa về sau sẽ còn ngày càng lão luyện.
...
Hai người ngọt ngọt ngào ngào ở biệt thự mấy ngày, Ngụy Xương liền bảo Phương Hằng đưa một chiếc thuyền nhỏ tới.
Hai mắt Nam Tầm tỏa sáng nhìn anh: "Chú ơi, mình đi đâu thế?"
Ngụy Xương hôn cô, cười bảo: "Mang cháu ra biển chơi, tiện thể thực hiện lời hứa lúc trước."
Giữa bóng đêm không người, anh khởi động du thuyền vạch một vệt sóng trắng trên mặt biển yên ả. Nam Tầm ôm anh từ phía sau, hưng phấn reo lên.
"Lam Lam, nơi này được chứ?" Ngụy Xương hỏi.
"Được ạ! Chú chờ Lam Lam xíu nhé, để cháu đưa bạn san hô đỏ về dưới đáy biển rồi sẽ quay lại."
Dứt lời, Nam Tầm ôm san hô đỏ nhảy bùm xuống nước.
Mặt biển dần tĩnh lặng trở lại, tầm mắt Nguỵ Xương vẫn dừng tại nơi bé người cá lặn xuống. Anh không còn lo Lam Lam sẽ rời bỏ mình, chẳng qua sợ cô gặp nguy hiểm dưới đó.
Song, Nam Tầm cũng không để anh lo lắng lâu.
Chỉ chốc sau, một con người cá lam mỹ lệ nhảy bật lên từ trong biển, đánh một vòng cung tuyệt đẹp trên không ngay trước mặt Ngụy Xương. Chiếc đuôi màu lam lớn đảo qua, hắt lên những tia sáng lấp lánh phản chiếu ánh sao.
Người cá lam nhảy lên lần nữa, cười tít mắt: "Chú thấy cháu biểu diễn đẹp không?"
Ngụy Xương nhìn cô trìu mến, thấp giọng đáp: "Lam Lam làm chú say như điếu đổ."
Đêm nay không trăng, ánh sao phủ biển rộng, Nam Tầm bám mạn thuyền, hơi rướn người về phía anh. Ngụy Xương nửa quỳ nâng gương mặt nhỏ, cúi đầu trao nụ hôn sâu.