Edit: Trant/ Beta: PDBBRD
Tiết Đại soái nhíu mày quan sát hai bên bụi cỏ. Phát hiện điểm bất thường, ông lập tức phái hai phó quan sơ tán các phu nhân đến phòng họp trong toa, mình thì rút súng lên cò.
Các phu nhân vốn đã hãi hùng khiếp vía, vừa rồi còn chứng kiến cảnh một trong hai người bị đập đầu đổ máu nên giờ nghe có mai phục nào dám ho he, chỉ biết răm rắp trốn vào phòng.
Đến phiên Nam Tầm, cô đột ngột níu tay Tạ Lương Thành, lắc đầu: "Anh cả, em không đi. Em sẽ cầm súng, để em ở cùng anh."
Tạ Lương Thành dứt khoát ẵm người nhét vào phòng, bất chấp cô giãy giụa.
"Tìm chỗ núp cho kỹ, chốc nữa nghe thấy gì cũng không được đứng lên." Dặn dò xong liền quay đầu đi thẳng.
"Anh cả!" Nam Tầm gọi với theo, người nọ không trả lời.
Kế đó, cửa phòng họp bị khóa từ ngoài.
...
La Phó quan và Hà Phó quan sớm phát hiện chỗ lạ bèn dẫn binh chạy sang toa hạng nhất.
"Thiếu soái, mọi người phải lập tức rời khỏi đây!" Hà Tình báo.
Tạ Lương Thành nhíu mày: "Không kịp, sẵn sàng chiến đấu."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, tiếng súng tức khắc liên thanh nhắm thẳng toa tàu. Cửa kính nháy mắt vỡ toang, đạn bay vèo vèo như mưa xối. Triệu Đốc quân tính trốn sang toa hạng hai dưới sự yểm hộ của binh lính, nào ngờ chỗ móc nối giữa hai toa càng ồ ạt đạn làm ông ta không bước qua nổi.Những binh lính chạy đến chi viện đều bị bắn gục. Song thắng ở thế đông, ngày càng nhiều binh chạy sang bảo hộ Tiết Đại soái và các đốc quân. Bọn họ đặt súng lên bệ cửa vỡ vụn, đấu trực diện với quân địch.
...
Bên phòng họp trái lại khá yên bình, lâu lâu mới có đạn lạc bay vào.
Mấy phu nhân kinh hoàng ôm đầu ngồi thụp dưới sàn như thể chỉ cần không nghe thấy là sẽ an toàn.
Tiếng súng vẫn không ngớt, thậm chí vài viên xuyên qua cửa kính ghim vào bàn, có viên hạ ngay sát Nam Tầm. Cô bình tĩnh đẩy ngã hai cái bàn, kéo chúng chắn trước mình rồi quay sang trấn an mọi người: "Đừng hoảng, tất cả hãy ngồi xuống tìm đồ che chắn."
Nhóm phu nhân nghe vậy rối rít làm theo. Nhưng sao có thể không sợ, cũng không hiểu sao cô bé kia bình tĩnh thế được.
"Tiểu Bát, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Sau khi nấp kỹ, Nam Tầm nhíu mày hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát than thở: "Còn gì được nữa, tranh cướp địa bàn đó. Toàn bộ nhân vật máu mặt năm tỉnh phía Nam đều trên chuyến tàu này. Nếu ám sát thành công, năm tỉnh sẽ hỗn loạn như rắn mất đầu, khi ấy mấy đại soái khác có thể thừa cơ nhảy vào xâu xé chia chác."
"Sao không dùng thuốc nổ? Không phải dùng thuốc nổ sẽ chết tươi hết à?" Nam Tầm buồn bực.
Tiểu Bát: "... Đờ mờ, ngươi nên lo cho an nguy bản thân trước đi? Còn dám nghĩ cho địch!"
"Dù sao đại Boss không chết được, lo mấy chuyện này ích gì. Ta chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, cả chủy thủ phòng thân Tạ Lương Thành cũng không cho."
Tiểu Bát: "... Ha hả, ngươi quả là liễu yếu đào tơ. Mỗi đại soái có một kho thuốc nổ riêng, dùng cái là bị phát hiện ngay, thu mua quá độ cũng bị kiểm tra. Những kẻ này chọn cách mai phục, nghĩa là muốn làm trong âm thầm nên không dễ đụng đến thuốc nổ đâu. Cơ mà không biết bọn chúng dàn trận từ khi nào."
"Tiểu Bát, giúp ta ngó tình hình bên đại Boss thế nào với?"
"Đánh nhau chứ gì. Ít nhất một ngàn lính phục kích ở ngoài tập trung tất cả hỏa lực về đây."
Nam Tầm nhớ chuyến này Tạ Lương Thành chỉ dẫn theo 20 binh, mấy đốc quân khác mỗi người tầm 100, tổng cộng chưa đến 500. Mà dù muốn mang nhiều hơn cũng không được, bởi sức chứa tàu chỉ chứa đủ nhiêu đó. Ai biết giữa đường sẽ bị chặn giết.
Loảng xoảng, cửa sổ phòng họp bị bắn vỡ.
Một vị phu nhân đau đớn hét toáng lên vì cánh tay trúng đạn khi di chuyển lung tung.
Nam Tầm gằn giọng: "Đã bảo đừng lộn xộn, các bà muốn chết à?"
Toán phu nhân bên cạnh sợ hãi ôm đầu nấp sau bàn không dám nhúc nhích. Nam Tầm vốn cũng nấp sau mấy cái bàn nên cơ bản chẳng hề hấn gì, chốc chốc lại hỏi thăm tình hình chiến đấu từ Tiểu Bát.
"... Quân địch tập trung hỏa lực công phá cái toa này, nhưng nhóm đại Boss chỉ mang súng ngắn, tình hình khá bất lợi. Với cả diện tích toa tàu có hạn, lính chi viện không nhét đâu cho đủ, hỏa lực tất kém phe địch. Các lính còn lại tập trung chiến đấu ở toa bên, để khi nhóm chi viện trước ngã xuống thì kịp vào bổ sung.
Má ơi, thi thể chất đầy toa luôn rồi!"
"Sao không lao ra?" Nam Tầm nhíu mày hỏi.
"Binh lính từ toa hạng hai, hạng ba có lao ra rồi đó, nhưng mới xuống đã bị mưa đạn bắn chết. Có kẻ chuyên ngắm cửa xe, chỉ cần thấy ai bước ra là nổ súng liền."
"Tạ Lương Thành đâu, giờ đang thế nào?"
Tiểu Bát báo cáo: "Đại Boss hình như hết đạn, đang đoạt súng của viên lính kế bên chiến tiếp."
Không biết qua bao lâu, Tiểu Bát lại nói: "Quân địch bắt đầu chuyển hướng giáp công, cho bảy tám tên mặc đồ thường bò vào cửa sổ. Đại Boss núp ở bên chờ một đứa nhảy vào, đấm cho nó mắt đổ đom đóm rồi đoạt súng, piu piu piu, bắt đầu bắn tiếp. Tay trái đại Boss xách gã làm khiên, tay phải cầm súng, ngắm phát nào chuẩn phát nấy. Quào, Tiết Đại soái suýt bị một tên đánh lén, may có đại Boss ứng cứu kịp thời.
Khẩu súng mới lại hết đạn, Boss trực tiếp móc dao găm cắt cổ địch, sau đó chộp một khẩu từ tên khác tiếp tục piu piu piu..."
Nam Tầm thấy giá mà có hạt dưa thì tuyệt, cô có thể vừa cắn hạt vừa nghe bình luận viên Tiểu Bát tường thuật. Đâu phải ai cũng tường thuật chi tiết, sống động như con thú thú này được.
"Trời ạ, nữ quân nhân Hà Tình kè kè theo Boss kề vai chiến đấu. Ú choa đã ghê, hình ảnh cô nàng cầm súng diệt địch còn hăng máu hơn cánh đàn ông nhiều. Nam Tầm, ngươi quả nhiên không nhìn lầm, đây tuyệt đối là một nữ anh hùng!"
Nam Tầm ậm ừ: "Nếu được, ta cũng muốn kề vai chiến đấu với anh cả. Cơ mà thân xác này của ta trông nhu nhược quá thể."
Tiểu Bát: "Biết xấu hổ không đấy, trước mặt ta còn gọi anh cả."
Nam Tầm: "Thích đấy."
Không biết lại qua bao lâu, tiếng súng dày đặc dần thưa thớt, rồi càng ngày càng nhỏ.
"Quân địch tấn công thất bại, đã thu trống." Tiểu Bát báo.
Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi vội: "Tạ Lương Thành không bị thương chứ?"
Tiểu Bát huýt sáo: "Ai cũng bị thương, mỗi hắn là không. Vừa rồi anh cả ngươi giết địch ngầu chất ngất luôn ấy."
Thật lâu sau các phu nhân vẫn không dám động đậy, sợ nhỡ có viên đạn đòi mệnh nào lạc vào. Bên kia cửa vọng đến tiếng nói chuyện, nối tiếp là các tiếng động khác nhau như đang dọn dẹp hiện trường.
Đúng lúc này, rầm —— Cửa phòng họp bị đá văng.