Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong ( )
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Snivy
- ---------------------------------------------------------------
Tới đón chính là xe Lincoln kéo dài của riêng Phong Dương Ngạo đỗ ở trước ký túc xá nho nhỏ này vô cùng nổi bật,khiến cho rất nhiều đồng học phải dừng chân lại nhìn. Kỳ Ngôn theo sau Phong Dương Ngạo, sắc mặt có chỗ không tốt lắm, hành vi tiền trảm hậu tấu vừa rồi của Phong Dương Ngạo rốt cuộc khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái.
() Xe Lincoln kéo dài
Ngoài ý muốn, Phong Dương Ngạo một đường cũng không nói gì, thẳng đến sau khi lên xe, Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh hắn, càng không nói một câu nào.
Hắn không để ý tới Kỳ Ngôn, ngược lại Kỳ Ngôn thêm mừng rỡ tự tại, thả lỏng tâm tình ngồi trên ghế dựa mềm mại, nghiêng người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chợt lướt qua. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn -, độ hảo cảm hiện tại: ]
......
Trong lòng Kỳ Ngôn cả kinh, hắn ta đang có chuyện gì vậy? Có tật xấu gì đi?
Muốn đùa giỡn kiểu gì đây! Không dấu vết hướng Phong Dương Ngạo nhìn qua, vừa lúc đụng phải một đôi mắt như nước lặng, sôi trào mãnh liệt.
Ngọa tào! Tên này không phải là phúc hắc bệnh kiều đúng chứ?! Tuyệt đối là bệnh kiều!!
: Chú thích một chút từ này mang nghĩa chửi thề, dạng dạng như " Mẹ kiếp" của chúng ta vậy đó.
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +, độ hảo cảm hiện tại: ]
...... Tên này thật ra là một thằng nhóc mới lớn đi. Liếc hắn một cái độ hảo cảm liền tăng? Độ hảo cảm lúc trước bị giảm có phải bởi vì mình nãy giờ không nhìn hắn?!
Kỳ Ngôn thở dài, nói thẳng: "Tổng tài, tôi hy vọng anh về sau có thể cách xa cuộc sống riêng tư của tôi một chút."
"Bạn cùng phòng của cậu thoạt nhìn rất đẹp trai đó nha." Phong Dương Ngạo râu ông nọ cắm cằm bà kia phun ra một câu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"A?" Kỳ Ngôn khó hiểu, "Hiện tại tôi không nói chuyện về bạn cùng phòng tôi, mà là tôi đang nói về chuyện anh năm lần bảy lượt tự mình tới tìm tôi đây này. Ví dụ như sáng nay, trong lòng anh rõ ràng tôi sẽ không đến trễ, thậm chí lúc anh tới tôi đã ra khỏi cửa rồi. Anh mà còn tùy tiện qua lại như vậy nữa sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống của tôi."
"Bạn cùng phòng của cậu, ở hộp đêm tôi còn gặp qua rất nhiều lần." Phong Dương Ngạo cong môi, ngón tay xoa mi giác (), dường như đang nghiêm túc tự hỏi: "Cậu ta có một danh hiệu trong các quán bar, hộp đêm nữa, gọi là gì nhỉ? Nga...... Đúng rồi, hình như là tiểu vương tử của Nightclub thì phải."
() Mi giác: đầu lông mày
Phong Dương Ngạo nói xong, liền nhìn mặt Kỳ Ngôn, tựa hồ đang đợi phản ứng của cậu. Nhưng mà hắn nhất định phải thất vọng rồi.
Sắc mặt Kỳ Ngôn hết sức bình thường, một chút cũng không vì lời hắn nói mà xuất hiện cảm xúc khác, điều này ngược lại làm cho hắn có chỗ không dễ chịu.
"Cậu không ngại sao?"
"Để ý cái gì? Buổi tối mỗi ngày cậu ấy đi hộp đêm đều là tôi cho phép đi đó chứ." Kỳ Ngôn như có như không mà ném một ánh mắt xem thường.
Phong Dương Ngạo: "......" Chuyện này hình như có chỗ không đúng.
Kỳ Ngôn không để ý đến sắc mặt hắn bị ăn mệt ( aka bị vả ), ngược lại nói thẳng ra: "Tổng tài anh hẳn là hiểu lầm quan hệ giữa tôi cùng bạn cùng phòng của tôi đúng không? Thật sự tiếc cho anh rồi, hiểu lầm của anh một chút tính chất thực tế cũng không có, cậu ấy chỉ là thích đùa giỡn mà thôi." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Phong Dương Ngạo khụ khụ hai tiếng, tự biết hiểu lầm mà xoay mặt đi, cũng giống như Kỳ Ngôn vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật lâu sau, mới nghe được tiếng của Phong Dương Ngạo, nó khác với thanh âm hay bỡn cợt mọi khi, lộ ra vài phần nghiêm túc khó có được: "Gọi tôi là Phong Dương Ngạo."
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +, độ hảo cảm hiện tại: ]
(Snivy: Tôi nói này, tại sao mấy bạn công có thể đơn bào một cách vi diệu như vậy nhỉ, điều này vượt tầm hiểu biết của con người cmnr -_-)
"Phong tổng tài, tôi thực cảm kích anh đề bạt tôi. Nhưng tôi không thể quên bổn phận, tôn trọng anh mới là trách nhiệm tôi nên làm."
"Cho cậu gọi thì cậu cứ gọi." Phong Dương Ngạo chán ghét bộ dáng phân rõ giới hạn, tất cung tất kính này của Kỳ Ngôn, ấn đường () nhẹ nhàng nhăn lại, không vui nói.
() ấn đường: điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày, nằm trên sống mũi.
Kỳ Ngôn nghẹn họng, không đồng ý cũng không nói thêm nữa, chỉ là yên lặng nuốt xuống lời nói trong miệng, trở nên trầm mặc.
Đến lúc này Phong Dương Ngạo càng thêm khó chịu, vừa định cường ngạnh nói thêm cái gì nữa, đầu óc vừa chuyển, bên miệng treo lên một độ cung ác thú vị, nghĩ tới nghĩ lui xong, cười gian trá.
"Cậu nói vậy cũng không sai, cậu gọi thẳng tên của tôi đúng là không được tốt." Phong Dương Ngạo làm bộ Kỳ Ngôn nói rất có đạo lý, vuốt cằm gật gật đầu, sau đó chuyển chủ đề: "Một khi đã như vậy, tôi đây gọi cậu bằng tên gì mới tốt đây? Cậu không phải cấp trên của tôi, tôi cũng không cần kính trọng như vậy với cậu...... Tiểu Ngôn Ngôn thế nào? Hoặc là...... Ngôn Ngôn?"
Kỳ Ngôn rùng mình một cái, tự có cảm giác lạnh gáy: "Phong tổng tài, anh không cần nói giỡn."
"Nào có nói giỡn a, tôi đang thật nghiêm túc suy nghĩ đó." Phong Dương Ngạo đầy mặt vô tội, nhanh chóng thay bằng bộ dáng thực buồn rầu: "Cậu nói cái nào mới tốt đây? Tiểu Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, A Ngôn...... Mấy tên đó đều quá bình thường, tôi phải nghĩ một biệt danh dành riêng cho cậu mới được a......" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn: "...... Xin anh từ bỏ cái ý niệm này đi, kêu tôi Kỳ Ngôn là được rồi."
"Như vậy sao được, như vậy có vẻ tôi quá kính trọng cậu rồi." Bên miệng Phong Dương Ngạo nở nụ cười mông lung, khó lường, ngữ khí cũng ác liệt đến cực điểm, làm người khác nghe không ra tốt xấu.
"Phong Dương Ngạo!"
Kỳ Ngôn hoàn toàn bực mình rồi, cậu kêu tên Phong Dương Ngạo, đôi mắt đạm mạc ngày thường tràn ngập lửa giận.
Cái gì gọi là " Có vẻ quá kính trọng cậu "? Trong mắt Phong Dương Ngạo chỉ có nhân tài có giá trị mới có thể kính trọng sao? Nếu như vậy, tên nam nhân này đúng là quá tra rồi đi!
Kỳ Ngôn nhanh chóng quyết định liền muốn kêu dừng xe, dù sao đều là đi tới sân bay, đi như thế nào đều không sao cả!
"A, rốt cuộc cũng chịu gọi tên rồi?" Âm cuối Phong Dương Ngạo nâng lên, đối với sự phẫn nộ của Kỳ Ngôn làm trò mắt điếc tai ngơ.
Kỳ Ngôn trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật là ——!"
"Tôi như thế nào? Chỉ là muốn cho cậu kêu tên của tôi, đáng tiếc cậu không ngoan, cố tình muốn tôi chọc giận cậu mới có thể kêu." Hai tay Phong Dương Ngạo mở ra, tựa lưng vào ghế ngồi, chân bắt tréo, dùng ánh mắt như xem trò vui nhìn Kỳ Ngôn.
—— Xấu xa! Mười phần mười xấu xa!
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Còn không phải chỉ là tên thôi sao." Kỳ Ngôn không hề kiên trì, lạnh mặt thỏa hiệp: "Anh không ngại thì vì sao tôi gọi không được? Chả sao cả."
"Ngoan,sớm như vậy không phải tốt hơn sao." Phong Dương Ngạo vừa lòng cười.
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +, độ hảo cảm hiện tại: ]
~~end chương TG~~