Editor: Thiên Lam
- ----
La Mạn trên mặt biểu tình nói không nói lên lời, ánh mắt không dấu diếm sự đố kỵ, chán ghét, treo lên một nụ cười dối trá.
Tô Cẩm lúc này mới nhìn kỹ, La Mạn so với trước kia gầy hơn nhiều, mặt đúng tiêu chuẩn mặt trái xoan, cằm cũng đã độn, mũi nâng cao, mi dài cong vút, mắt hai mí cũng thâm thúy, tóm lại là càng ngày càng đẹp.
Chỉ là không biết vì cái gì, Tô Cẩm lại cảm thấy không bằng vẻ đẹp tự nhiên của cô ta, không nghĩ tới cô ta vẫn là gia nhập đội ngũ mỹ nữ dao kéo.
" Vẫn tốt!" La Mạn cằm khẽ nâng, nghiến răng nghiến lợi nói xong hai chữ này, liền đụng mạnh vào bả vai Tô Cẩm bỏ đi, tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo thật sự rất buồn cười.
Tô Cẩm trong lòng buồn bực, mình chọc gì đến cô ta sao?
"Xem ra nhóm các cô hồi trước bất hoà cũng không phải là tin đồn, nữ nhân đúng là sinh vật khó hiểu, một giây trước còn bày ra gương mặt tươi cười chào đón, giây tiếp theo lại ngay lập tức đấu chọi gay gắt, aiz...Tâm đố kị của nữ nhân lại càng đáng sợ hơn......" Vương Dật lắc đầu cảm thán.
Hắn vừa nói như vậy, Tô Cẩm còn có cái gì không rõ, vốn dĩ chính là một người tâm cao khí ngạo, luôn được chống lưng để đứng ở vị trí cao nhất, hiện giờ lại mất đi vị thế, đương nhiên là trong lòng không thoải mái.
Nhưng giới nghệ sĩ chính là như vậy, có người vẫn luôn hồng, có người lại cả đời vô khởi sắc, còn có người tài nhưng thành đạt muộn, dù sao cũng đều phải chấp nhận.
Tô Cẩm ở hậu đài tháo trang sức, đổi quần áo xong liền đi ra ngoài, không nghĩ tới lại gặp người quen - Dương Hi.
Nhìn thấy Tô Cẩm, Dương Hi phấn khích ôm chầm tới: "Tiểu cẩm! Trời ạ! Thật là cậu sao?! Chúng ta đã bao nhiêu lâu không gặp rồi?! Cậu có khỏe không? Dạo này đi đến đâu cũng nhìn thấy ảnh của cậu, cuối cùng cậu cũng nổi rồi, mình vui chết đi được!"
Dương Hi vừa buông tay đã tuôn một tràng làm cô không kịp load.
"Đúng rồi, chúng ta đã hơn một năm không gặp, cậu thế nào rồi? Nghe nói cậu muốn chuyển hẳn sang mảng vũ đạo?" Tô Cẩm cười hỏi.
"Đúng là như vậy, mình còn có thể làm gì nữa, mỗi ngày đều ở trong phòng tập, sau đó ở trên sân khấu biểu diễn, mọi thứ cũng coi như không có trở ngại." Dương Hi khiêm tốn nói.
"Sao có thể, gần đây nhất mới nghe được cậu nhận được rất nhiều giải thưởng vũ đạo, còn ở nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ, thật quá lợi hại rồi, không giống mình a." Tô Cẩm không nhịn được trêu chọc.
" Nói gì vậy trời......"
Hai người giống như chị em tốt rất lâu không gặp, lôi kéo lẫn nhau nói chuyện bao nhiêu cũng không thấy đủ, thẳng đến người đại diện của Dương Hi đến nhắc nhở cô ấy chuẩn bị lên sân khấu, lúc này mới lưu luyến không rời chào tạm biệt với Tô Cẩm.
Tô Cẩm biết, Dương Hi sẽ thành công, bởi vì cô ấy so với đời trước càng thêm nỗ lực, càng thêm khí khái của tuổi trẻ, không ngừng tiến về phía trước.
Chỉ mong mọi chuyện đều tốt đẹp, Tô Cẩm yên lặng chúc phúc.
Tết Dương lịch qua không lâu, Tết Âm Lịch đã tới gần, Tô Cẩm vốn dĩ tính toán làm việc trong suốt thời gian này, bởi vì nguyên chủ cũng không có người thân cùng trải qua Tết Âm lịch, lẻ loi một mình chi bằng bận bận rộn rộn với công việc.
Tính toán kĩ thế nào lại không ngờ được Vương Dật vô cùng có tâm mà lùi hết tất cả lịch trình của Tô Cẩm, sau đó đem cô đưa lên thuyền giặc cho Mạc Khôn.
Ngày mùa đông, âm mấy chục độ, buổi sáng còn chưa tỉnh ngũ đã bị Mạc Khôn túm cả người dậy đi ăn cơm sáng, sau đó đi trượt tuyết.
Tô Cẩm như thế nào cũng không dám tin tưởng, cô vậy mà lại nhàn nhã ngồi ở khu trượt tuyết nhìn cảnh sắc nơi đất khách quê người.
Núi tuyết ở Thuỵ Sĩ quả thực rất đẹp, rất thích hợp đi trải nghiệm vào mùa đông.
Tô Cẩm trước kia không phải chưa từng tới, chẳng qua lúc ấy là mùa xuân, mỗi một mùa tới nơi này, cảm thụ đều không giống nhau.
Chẳng qua cô không nghĩ tới Mạc Khôn cái người này suốt ngày bận rộn lại không nói trước một câu đặt sẵn vé máy bay đi du lịch kéo theo cô đi cùng!
Tuy rằng lãng mạn, nhưng là thật sự đông lạnh thành cẩu a!
- ---
//