Editor: Lãnh Sam.
Gương mặt Phong Lâm, nhanh chóng xẹt qua một mảnh ý cười.
Giây lát lướt qua.
Tài xế của Sở Sâm, đứng ở tại chỗ, vẻ mặt mộng bức.
Nhìn lại chiếc siêu xe bị đâm đến rất thê thảm kia, cả người hắn đều phát run.
Chợt, dường như nhớ tới cái gì.
Run run rẩy rẩy đi qua kéo cửa xe ra.
Trong xe.
Sở Sâm sắc mặt tái nhợt chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng bị dọa không hề nhẹ.
Cho đến khi tài xế hô một tiếng, làm hắn hoàn thần.
Hai tròng mắt của Sở Sâm mới khôi phục ý thức.
Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Sâm hùng hổ từ trên xe đi xuống, tận lực làm cho bản thân bước đi vững vàng.
Đáng tiếc, hai chân hư hoảng đánh vòng, hắn một tay chống cửa xe, một cái tay khác để ở sau người, nỗ lực duy trì hình tượng của chính mình.
Nếu không phải......
Nếu không phải xung quanh có không ít người tập trung lại đây, hắn sẽ không do dự mà chửi ầm lên.
Mẹ nó, rốt cuộc là cái kẻ điên nào?
Không muốn sống nữa?
Xe của hắn dừng bất động ở chỗ đó, còn có thể mắt mù đụng vào???
Muốn đánh nhau? Hay là tưởng làm cái gì khác?
Mắt lộ ra tia nguy hiểm quét một vòng, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Ngôn Linh.
Thiếu nữ ăn mặc quần áo hình thức rất đơn giản, nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, quần áo này không hề tầm thường.
Trên mặt kiều tiếu xinh đẹp, viết hoa lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.
Khí thế có thể nói là mười phần trương dương.
A, hắn thật ra còn chưa thấy qua đụng phải siêu xe của người khác, còn có người như thế đúng lý hợp tình.
Một cái chớp mắt này, tựa hồ khí thế của Phong Lâm, cũng bị so đi xuống.
Bất quá, nghĩ đến bản thân Phong Lâm ngạo khí cũng không có, trên mặt Sở Sâm ý cười càng sâu.
Cho nên vào thời điểm nói chuyện với Ngôn Linh, cũng khống chế được cảm xúc nổi bạo của chính mình.bg-ssp-{height:px}
" Cô đụng phải xe tôi." Hắn hỏi.
Ngôn Linh liếc mắt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, '' Ừm, làm sao vậy?'' Đâm đều đâm rồi, làm sao vậy?
''......'' Không khí như vậy trong nháy mắt trầm mặt.
Sở Sâm xém chút bị tức đến phát cười.
Cái gì gọi là làm sao vậy?
Cô nghe không hiểu hắn nói gì sao?
Đây là chiếc xe mà hắn thích nhất, trong nước căn bản không tìm thấy chiếc thứ hai, cô cư nhiên dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng này?
Cơ hồ không chút để ý nào hỏi hắn làm sao vậy?
Giờ khắc này, hắn cảm thấy chiếc xe yêu thích của mình chịu vũ nhục.
Ngôn Linh đối với vẻ mặt phức tạp của hắn, không quá cảm thấy hứng thú, hơn nữa còn tốn thời gian của cô.
Cô thu liễm kiêu ngạo trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói, " Anh cứ việc nói thẳng, là yêu cầu bồi thường tiền hay là bồi thường xe? Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Sở Sâm, "......"
Tuy nói trên mặt cô không có phần kiêu ngạo kia.
Nhưng mẹ nó, lời nói này so với lúc trước còn kiêu ngạo hơn.
Sở Sâm tức giận bật cười, " Bồi? Cô bồi nổi sao? Cô biết đây là xe gì sao? Biết chiếc xe này giá bao nhiêu sao? Cô cái gì cũng đều không biết, lấy cái gì để kiêu ngạo!"
Trên đời này, còn không có người dám ở dưới mí mắt của hắn kiêu ngạo như thế.
Hắn nếu không giáo huấn tốt cô một chút, hắn liền không gọi là Sở Sâm.
Ha, còn có Phong Lâm bị hắn bỏ qua kia.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Lâm, lãnh trào một tiếng, " Còn có anh, đừng tưởng đem sự tồn tại giảm xuống, tôi liền không chú ý đến anh! Phong Lâm, anh tốt xấu gì cũng là Phong thiếu gia, sao hiện giờ lại sống uất ức như vậy?"
Lời nói hết sức trào phúng.
Phong Lâm rũ mắt, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén, đến khi ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn lại bình tĩnh cùng đạm nhiên.
Dường như những lời nói này của Sở Sâm, với hắn mà nói, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Dáng vẻ này, càng làm cho Sở Sâm tức đến không chịu được.
Hắn lần này vốn là tìm Phong Lâm gây chuyện, không nghĩ tới, bây giờ ngược lại, cư nhiên lại gặp phải một nữ nhân điên vừa kiêu ngạo vừa tự cho mình là đúng.