Quang Huy thở hắt ra một hơi.
Hắn nhìn lên đồng hồ, đã thấy đến lúc tan tầm.
Thu dọn đồ rồi rời khỏi công ty, nhưng hắn đi không phải là đường về nhà như thường lệ.
Xe dừng trước một căn nhà, hắn bước ra ngoài bấm chuông.
Dù chủ của căn nhà không ngay lập tức ra ngoài nhưng hẳn vẫn kiên nhẫn chờ.
"Chậc, ai lại tới giờ này?" Khánh Phong mở cửa, đầu tóc bù xù.
Cậu thấy Quang Huy, nhướng mày rồi nói.
"Tới rồi? Đi vào đi"
Quang Huy gật đầu vào nhà.
Hai người đã bắt đầu liên lạc với nhau được hơn một tháng.
Vừa vào phòng khách, đập vào mắt là một bàn đựng đầy bình và ống nghiệm.
Nó giống như bàn làm việc của một nhà khoa học nào đó.
Những chất lỏng có màu sắc nổi bật không rõ thành phần được xếp ngay ngắn trên kệ.
Quang Huy không thèm chú ý đến nó quá nhiều, dù sắp tới hắn sẽ là người uống nó.
Từ khi hắn biết Khánh Phong không chỉ là người cá mà còn là phù thủy đã nảy ra một ý tưởng táo bạo.
"Nghĩ kĩ rồi? Uống cái thuốc này vào tuy không phải vĩnh viễn sẽ thành người cá nhưng cũng bất tiện ra phết đấy"
Khánh Phong theo phép lịch sự đặt một cốc nước xuống trước mặt hắn.
"Mai Hạ cũng uống thứ thuốc này để lên bờ và gặp tôi.
Vậy tôi cũng có thể biến thành người cá để tới thăm cô ấy" Quang Huy ung dung nói.
"Được được, biết hai người yêu nhau rồi" Cậu bảy ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Uống lẹ đi rồi phắn " Quang Huy gật đầu, sau đó mang ra một tập tài liệu: "Đây coi như là chút quà cảm ơn."
Khánh Phong nhìn nhìn, cuối cùng không nhịn được mà tò mò mở ra xem.
"Đệch! Tôi giàu rồi ơi"
Không nghĩ tới Quang Huy cắt một phần cổ phần của bản thân cho cậu.
Với giá trị tập đoàn của hắn hiện nay, chỗ này có giá trị không ít đầu! Cậu cũng không sĩ diện mà từ chối, gật đầu rồi nói: "Được rồi, đi tìm tình yêu của anh đi.
Nhớ khi nào cưới thì cho tôi làm chân phù rể là được"
"Nhất định" Quang Huy trịnh trọng gật đầu rồi câm lọ thuốc rời đi.
Lúc này ở dưới đáy biển, Mai Hạ mệt mỏi ngáp một cái.
Làm lãnh đạo quả thật không dễ tí nào.
Cô nhớ đất liền, nhớ đồ ăn của con người, nhớ cả Quanh Huy nữa.
Dưới đáy biển là một thế giới không phân ngày đêm.
Làm gì có tia sáng mặt trời nào chiếu được tới chứ, chỉ là đôi mắt của người cá rất đặc biệt nên mới có thể thấy rõ mọi thứ.
Vì không phân giờ giấc nên ai muốn chơi thì chơi, mệt thì ngủ, không có chút quy luật nào.
Ở đây cô không quen thân với ai cả, hằng ngày hết giải quyết những chuyện vặt vãnh lại nói chuyện với hệ thống.
Mai Hạ ngáp một cái.
Theo hệ thống tính toán thì hiện tại đã là hai giờ sáng.
Cô nằm trên một tảng đá thiu thiu ngủ.
"Mai Hạ?"
Gì thế? Ai gọi cô vậy? Nghe giống giọng của Quang Huy ghê.
Ảo giác à? Thấy cô không phản ứng, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa kèm theo cảm giác mũi bị đụng.
Cô mở mắt ra, giật mình khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Chỉ khác rằng đôi chân dài miên man của hẳn đã trở thành một đuôi cá dài mang sắc đỏ và đen.
Mai Hạ tỉnh cả ngủ, ngồi dậy đưa tay chạm vào hắn.
Cảm giác chân thật khiến cô biết đây không phải mơ.
Còn chuyện thế nào thì cô cũng không cần hỏi cũng biết.
Có năng lực như vậy chỉ có thể là Khánh Phong chứ không phải là ai khác.
Cô bực mình nói: "Quang Huy ơi là Quang Huy, sao anh hồ đồ thế hả? Tác dụng của thuốc sẽ kéo dài cả đời đấy"
Quang Huy bật cười vì vẻ mặt hoảng hốt của cô.
Hắn vội vàng ôm lấy cô, vuốt tóc trấn an: "Anh thấy có gì không tốt đâu nào? Lúc này anh có thể đi thăm em bất kỳ lúc nào"
"Anh không hiểu gì cải Lỡ bị bắt gặp thì sao?"
Ở thế giới đầy rẫy camera này có thể bị lưu lại hình ảnh bất kì lúc nào.
Hắn lại không có hệ thống rà quét giúp, làm sao mà giống như cô được? "Anh chỉ được ở đây một lúc thôi đấy.
Ở nhà còn có Ngọc Thư chờ nữa"
Mai Hạ chu môi nói.
"Một thời gian nữa em sẽ trở lại"bg-ssp-{height:px}
Dù sao nhiệm vụ chỉ nói cô phải trở thành nữ vương nhưng cũng không có nói cô phải làm bao lâu.
Làm chục năm hay một tháng, thậm chí một ngày cũng là làm.
Chỉ là cô không đến mức vô trách nhiệm như thế, ít nhất cũng phải tìm người kế vị rồi mới rời đi.
"Cảm ơn em"
Vì đã lâu không gặp nhau nên cả hai chỉ muốn dính lấy nhau.
Quang Huy ở lại với cô một ngày rồi trở về.
Mai Hạ cũng đi theo tiễn hắn, tiện thể nhờ hệ thống quét xem có người ở gần không.
Nhìn bóng lưng đi xa, cô mỉm cười rồi lại lặn xuống biển.
Người kế vị không ai khác ngoài...!
Khánh Phong.
Cậu cũng muốn chui xuống biển để trốn nữ chính nên ngay lập tức đồng ý.
Trước khi tạm biệt, cậu đã nói: "Người mà cậu yêu đúng là cùng một người đấy.
Linh hồn trùng khớp %."
"Cảm ơn cậu"
Mai Hạ gật đầu, sau đó cười bơi đi.
Mùa thu dịu dàng bước tới, nhuộm lại màu lá cho các tán cây.
Ngọc Thư nắm tay Quang Huy, hai anh em đi dạo trên con đường gần nhà.
Đột nhiên, một bóng hình thướt tha xuất hiện phía trước.
Ngọc Thư giống như không tin vào mắt mình, đưa tay lên dụi vài cái.
Mai Hạ mỉm cười lại gần, giơ tay chào nói: "Em trở về rồi đây!"
Dưới cơn mưa lá vàng, có một gia đình đoàn tụ với nhau.
"Cuối cùng, nàng tiên cá đã trở lại tìm hoàng tử.
Nàng không biến thành bọt biển mà được đón vẽ cung, sống hạnh phúc bên người mình yêu mãi mãi"
Mai Hạ dịu dàng kết thúc câu chuyện của mình, ánh mắt hiền hòa nhìn bé cưng trước mặt.
Cô bé mới ba tuổi, nghe được kết thúc có hậu liền vui vẻ vỗ tay.
Mai Hạ bật cười, xoa đầu con gái.
Cô nhóc cười hì hì, bám lấy tay mẹ.
Quang Huy từ từ bước tới, sau đó từ phía sau ôm lấy cô: "Hai mẹ con nói gì mà vui vậy?"
"Đang kể chuyện cho con nghe đó"
Mai Hạ cười nói.
Hẳn cười khẽ, dụi đầu vào lưng cô.
Mái tóc cọ vào gáy làm cô cảm thấy nhột nhột, bật cười quay lại phản công.
"Cục cưng mau tới giúp mẹ."
Bé cưng nghe thấy mẹ cần giúp đỡ liền lật đật chạy lại, tuy sức chẳng có mấy nhưng vẫn rất nhiệt tình.
Sau một hồi đùa giỡn, Quang Huy nắm trên sàn ôm lấy vợ và con gái, cảm thấy cuộc đời như thế này là quá hoàn mỹ.
"Hoàng hậu và công chúa định đè bẹp tôi đấy hửm?" Hắn đùa giỡn nói.
"Khó chịu thì buông tay ra đi.
Ôm chặt như thế làm gì"
Cô nhướng mày nói.
"Không muốn buông đâu"
Hắn cười.
"Hai bảo bối này quá quý giá, ôm trong vòng tay mới yên tâm được."
Mai Hạ vui vẻ thưởng cho hẳn một cái hôn, bé cưng cũng học theo, ngẩng cổ chu môi hôn chụt một cái vào má của ba mình.
Thời gian trôi đi, hai người dần trở nên già nua, chuyển ra bờ biển sống.
Hằng ngày, hai vợ chồng già đi dạo trên bờ biển.
Những người hàng chài ai cũng biết có một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau.
Ông lão không để bà lão chịu một chút tủi thân khó chịu nào dù là nhỏ nhất.
"Ông ơi, ông chiều bà quá đấy.
Người trẻ bọn cháu nhìn mà ghen"
Một người lớn tiếng nói ra, trêu ghẹo nói.
"Bà hi sinh nhiều thứ để ở với ông lắm.
Nếu còn làm bà khổ thì còn mặt mũi nào mà nói yêu bà chứ"
Quang Huy không cảm thấy ngại khi bị trêu chọc, ngược lại còn đáp rất dõng dạc.
"Ôi, nhất bà rồi nhé"
Tiếng cười đùa vang lên làm báo nhiệt một vùng biển.
Bóng dáng hai vợ chồng lặng lẽ đi trên bờ cát vàng.
Bóng đổ dài dựa vào nhau, quấn quýt..