Khóe môi Mai Hạ khẽ nhếch, thầm nghĩ nữ chính mà nghe thấy những lời này chắc khóc thét mất.
Mai Hạ khá kinh ngạc, sau đó nói: "Vậy là cốt truyện từ bỏ để nữ chính có cơ hội tiếp cận cậu rồi à?"
"Có thể nói như vậy.
Hôm trước tớ có nói mối quan hệ của cậu với nam chính.
Có thể nó định bỏ qua tớ và muốn ship nam nữ chính với nhau."
Khánh Phong cười nói.
"Nhưng mà tiếc rằng đã muộn rồi"
Nam chính Quang Huy đã rơi vào lưới tình, nhưng là với Mai Hạ.
Trong khi đó nam nữ chính còn chưa gặp mặt nhau lần nào.
Là người kia, Quang Huy sẽ không phản bội bạn thân của cậu.
Nữ chính cũng là người có lý trí, sẽ không làm kẻ thứ ba.
Cậu chỉ thông báo cho cô biết mà thôi.
"Chậc, chuyện sớm muộn thôi."
Mai Hạ nhún vai nói.
Cốt truyện can thiệp ghép đôi nam nữ chính với nhau đã không phải chuyện xa lạ.
"Thôi kệ đi.
Cũng cảm ơn cậu."
chính lại là nhân viên phục vụ trong bữa tiệc sinh nhật của Ngọc Thư.
Là nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, cô bé đã sớm được mọi người vây quanh.
Mai Hạ nhìn xung quanh, không khí vô cùng náo nhiệt và rên ràng.
Cô lặng lẽ hát theo điệu nhạc, âm thanh chỉ mình cô nghe thấy.
Mai Hạ dựa vào lan can, chợt nghe thấy tiếng hệ thống hét lên: "Không ổn! Chủ nhân! Trên thuyền có bom!"
Cô chợt rùng mình, chưa tới tình tiết đó cơ mài! Cốt truyện muốn thúc đẩy tiến độ đến điên rồi sao!? Mai Hạ liếc nhìn chú hai của Quang Huy, trên mặt ông ta vẫn đang nở nụ cười hòa nhã.
Thân thiện giống như một người chú hiền lành vậy.
"Phao cứu sinh và xuồng cứu hộ sợ rằng không đủ để sử dụng đâu"
Hệ thống nói.
"Chúng ta nên làm sao bây giờ? Gọi nhờ trợ giúp từ bên ngoài sao?"
"Không, hiện tại đang yên bình thể này ai mà tin chứ.
Quả bom ở đâu? Chúng ta đi tìm rồi báo cho Quang Huy trước."
"Được"
Trước mắt Mai Hạ hiện lên một mô hình du thuyền bán trong suốt.
Quét qua quét lại, cuối cùng cũng phát hiện một điểm đỏ.
Cô vội vàng chuẩn bị lén rời đi, không ngờ lại bị một nhóm tiểu thư chặn đường bắt chuyện.
Cô nhíu mày, không nghĩ dây dưa ở đây nhưng hết người này đến người khác tiến lên.
"Chủ nhân bình tĩnh, đừng để lão già kia chú ý"
không ngừng trấn an Mai Hạ.
Đúng lúng này, một tiếng nổ vang lên làm mọi người giật mình.
Chiếc du thuyền bị rung lắc.
Có người giật mình hét toáng lên.
Một cột khói bốc thẳng lên bầu trời, ngay sau đó là một đám người hốt hoảng chạy tới thông báo tàu bị nổ, phần đuôi đang bốc cháy.
Lúc này các du khách thật sự hốt hoảng.
Bọn họ không biết được giây sau có thêm vụ nổ nào nữa không.
Biết đâu địa điểm nổ tiếp theo là ngay dưới chân mình thì sao? Khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Mai Hạ giật mình nhìn lại, không thấy Quang Huy đâu cả.
Cô vội gọi hệ thống tìm giúp.
"Lão Nghị kia nhanh chân hơn một bước rồi! Ông ta cho người gọi Quang Huy rời đi, sau đó đánh ngất anh ta rồi."
tức giận rít gào.
Lúc đó cả cô và hệ thống mới biết được sự tồn tại của quả bom, vì tâm trí hơi loạn nên không chú ý.
"Còn Ngọc Thư?"
"Đã được thư ký của Quang Huy mang đi rồi"
Phải rồi, hiện tại ai cũng vội vã rời thuyên, tìm phao và xuồng cứu sinh.
Tiếng quát mắng và than khóc vang lên vô cùng chói tai.
Đã đến nước này còn ai cố kỵ thân phận gì nữa, mạng sống mới là quan trọng.
Lúc này sóng đột nhiên trở nên dữ dội hơn.
Cô nhớ tới vì sóng biển thay đổi nên Ngọc Thư và Quang Huy mới bị lạc nhau và chia cắt.
Mai Hạ vội vàng đi tìm Quang Huy.
Ông Nghị đã khóa kín, thế nên cô phải tìm cách phá cửa thôi.
Lại một tiếng nổ rầm trời vang lên.
Cô có thể cảm nhận được chiếc thuyền đang dần chìm xuống.
Nước bắt đầu tràn vào.
Cuối cùng Mai Hạ cũng phá được cửa.bg-ssp-{height:px}
Quang Huy cũng đã tỉnh.
Vết máu trên áo vest trắng cực kỳ dễ thấy.
Thấy cô xuất hiện, hắn cau mày bước tới nói: "Sao em lại ở đây? Còn không chạy đi?"
"Anh còn ở đây cơ mà"
Mai Hạ nói.
"Chúng ta cùng nhau ra ngoài."
Lúc này cũng không phải thời gian để tám chuyện.
Quang Huy nắm lấy tay cô, cùng cô chạy tới chỗ cao hơn.
Mai Hạ liếc nhìn ra ngoài.
Vì sóng xô nên các con xuồng cứu hộ bị kéo ra xa họ.
Như vậy càng tiện để cô kéo hắn chạy trốn.
"Xin lỗi em.
Là anh liên lụy đến em"
Tiếng của Quang Huy làm cô giật mình nhìn lại.
Hắn có lẽ cũng đoán được thủ phạm là ai.
"Không phải lỗi của anh.
Đi với em"
Mai Hạ nằm ngược lại tay hắn, sau đó kéo hắn đi về một hướng khác.
"Xuống biển thôi"
Quang Huy thở dốc, định nói gì đó.
Hắn muốn cùng cô tìm vật dụng gì đó có thể giúp ích được.
Tay không xuống biển thế này, dù biết bơi cũng không trụ được bao lâu.
"Tin em đi mà"
Mai Hạ cười khanh khách.
Biến là nhà của cô, chẳng lẽ cô không có cách cứu hẳn hay sao? Cả hai ngã vào vòng tay của biển cả.
Nước biển vỗ về vào người.
Quang Huy giật mình nhìn Mai Hạ, đôi chân thon dài biến thành đuôi cá mềm mại.
Chợt, hắn cảm nhận được thứ gì đó được nhét vào trong lòng bàn tay của mình.
Đó là một sợi dây chuyền, nổi bật hơn cả là viên ngọc trai màu đỏ.
Quang Huy bỗng nhiên cảm thấy bản thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy khó chịu khi ở trong nước lâu nữa.
Mai Hạ ở trong nước cười hì hì với hắn.
Vốn dĩ đây là món quà cho Ngọc Thư, may là chưa tặng đi.
Viên ngọc trai màu đỏ kia là máu của cô tạo thành, ở trong nước sẽ bảo hộ người đeo nó, khiến họ có thể ở trong nước một thời gian dài.
Mai Hạ kéo hắn rời đi.
Nhờ có hệ thống mà có thể tránh những chiếc xuồng bảo hộ kia, cuối cùng cũng tìm thấy một mỏm đá lởm chởm.
Quang Huy nhanh chóng leo lên, hẳn cúi đầu nhìn thiếu nữ người cá ở trong nước.
Hắn vẫy tay ý bảo cô lại gần.
Mai Hạ thấy hắn trừ ngạc nhiên cũng không có ý ghét bỏ hay gì khác, thäm nghĩ đúng là người yêu mình.
Cô ngoan ngoãn lại gần, sau đó cảm nhận được một bàn tay đặt sau gáy mình.
Một nụ hôn rơi xuống.
"Như vậy công chúa người cá sẽ không biến thành bọt biển đúng không?"
Không cần cô mở miệng hỏi, hản đã lên tiếng trước.
"Em không biến thành bọt biển!"
Mai Hạ hừ hừ ngả người lên mặt đá.
"Thế nào? Em không lên bờ vì tìm hoàng tử hả? Hay anh không phải là hoàng tử của em?"
"Có ai như anh không? Lớn rồi còn tự nhận là hoàng tử" Cô lườm hắn một cái.
"Với lại em lên bờ tìm lại bảo vật."
"Bảo vật? Viên ngọc trong nhà anh?" Quang Huy ngay lập tức đoán ra được.
Biểu hiện của cô rõ ràng thế mà.
"Đúng rồi" Mai Hạ nói.
"Con người các anh tự nhiên mò tới nhà em, sau đó còn mang bảo vật đi nữa.
Em là công chúa nên phải có nghĩa vụ mang nó về."
Quang Huy bật cười, sau đó vươn tay xoa đầu cô.
Hắn nói: "Vậy ra đây là điều mà em lo lắng nên không chấp nhận lời tỏ tình của anh?"
Bảo sao thân phận của cô lại nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Hắn đã bảo mà, một cô gái lưu lạc sao lại giống như cô được.
Cô gái của hắn thật sự là công chúa đấy nhé.
Nhưng mà...!
"Vậy...!Khi anh đưa bảo vật cho em, em sẽ rời đi sao?".