Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

chương 58: thiên kim nghịch tập trọng sinh nữ 4.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tranh Nhược

Chương

Một thế gia về phỉ thuý, một thế gia về điêu khắc, vào một nhà quả thật hoàn mỹ.

Chỉ là, người thừa kế hai nhà đều không thèm nhìn mặt đối phương.

Hiện tại lại náo loạn, nếu không phải An Tử Di hiểu một chút về đổ thạch.

Lúc trước cũng giúp Nhạc gia mấy lần, người cầm quyền Lạc gia cũng sẽ không đồng ý Nhạc Tích Thần từ hôn.

Vẫn câu nói kia, tâm lớn.

Nhạc gia đánh chủ ý muốn thâu tóm Tầm gia, chỉ là cũng nên xem Tầm Mịch có chịu đồng ý hay không.

Trong lòng Mạc Văn Hàm nhớ kỹ Nhạc Thần Tích và An Tử Di, trong chớ mắt thần sắc sắc lạnh.

"Đừng lo lắng, Tầm gia không có việc gì."

Tối nay bảo Kiều Viễn đi xem, ai dám làm Tầm gia khó xử, chính là cùng hắn đối nghịch.

Tầm Mịch tự nhiên không biết trong lòng Mạc Văn Hàm cong cong quẹo quẹo, hiện tại cô cần tắm, thay một thân quần áo sạch, ngủ một giấc thật ngon.

"Hàm ca, cái kia... Có thể để tôi đi tắm, thuận tiện bảo bằng hữu đưa quần áo lại đây."

Vốn dĩ cho rằng hai người không hợp nói chuyện, cho nên ngay từ đầu cô mới không quản nhiều như vậy.

Nhưng hiện tại không giống nha, xác định là ông xã nhà mình, tâm thái thay đổi, cũng có tâm tư hưởng thụ một chút.

Mạc Văn Hàm lúc này mới phát hiện, quần áo trên người Tầm Mịch nhăn bèo nhèo không nói, còn có chút tổn hại.

Đại khái tối hôm qua do hắn thô bạo tạo thành, lập tức có chút đau lòng.

"Thân thể có nơi nào không thoải mái?" Duỗi tay nhấc quần áo Tầm Mịch, chính mình kiểm tra.

Nhìn những dấu vết xanh tím, trên mặt hiện lên tia ảo não, chính mình tối hôm qua thật quá càn rỡ.

Bất quá nghĩ đến người này là của mình, lại cảm thấy thực thỏa mãn.

Trên mặt Tầm Mịch đỏ ửng, ông xã đời này tính cách cũng quá trực tiếp đi.

Tốt xấu gì đời trước chỉ nói miệng, hiện tại lại làm luôn, cô có chút hold không được.

Duỗi tay bắt lấy bàn tay to, thanh âm có chút mơ hồ: "Hàm ca, em không có việc gì."

"Em, em, em đi tắm trước, đặt quần áo ngoài cửa."

Nói xong đẩy người, chạy vào phòng tắm.

Mở vòi nước hất nước lạnh lên mặt vỗ hung hăng, miễn cưỡng giảm nóng.

Lúc này mới có thời gian đánh giá gương mặt, như cũ là mình.

Khí chất bởi vì thế giới trước, có vận may nhè nhẹ quấn quanh.

Chôn cả người vào bồn nước ấm, không hổ là phòng tổng thống, trong phòng tắm cái gì cũng có.

Đổ một ít tinh dầu, Tầm Mịch bắt đầu xem tri thức về phỉ thuý.

Mạc Văn Hàm nhìn cửa đang khép một cách chăm chú, dư vị cầm tay làm người nhớ nhung.

Tuỳ ý mặc quần áo, lấy điện thoại đầu giường, gọi cho trợ lý Quan Tiêu của mình.

Bảo cậu mang tới hai bộ quần áo, chuẩn bị một chiếc xe thoải mái, cùng sắp xếp cơm trưa.

Sau đó lại gọi điện cho Kiều Viễn, sau khi phân phó xong, lại lẳng lặng nhìn cửa phòng tắm.

Kiều Viễn Quan Tiêu hai người nhìn nhau: "Lão bản đây là?"

"Đừng đoán, đi chẳng phải sẽ biết." Quan Tiêu cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, cậu còn cần mua quần áo.

Kiều Viễn cũng nhanh chóng theo, cửa hàng phỉ thuý Tầm gia tiện đường mà nhỉ?

Tầm Mịch cũng gửi tin cho bạn tốt của nguyên chủ Lục Mạt Thấm, bảo cô nói với ba, mình không có việc gì, tối hôm qua ở nhà cô.

Sau đó hẹn cô buổi tối gặp, rồi giải thích sự tình hôm nay.

Lục Mạt Thấm là cô gái tốt, trong nguyên tác bởi vì trợ giúp Tầm Mịch, mà bị An Tử Di liên lụy, không được chết già.

Nguyên chủ có một thỉnh cầu, nếu có thể, làm Lục Mạt Thấm cả đời mạnh khỏe hạnh phúc.bg-ssp-{height:px}

Cô gái như vậy, Tầm Mịch tự nhiên sẽ hỗ trợ.

" cốc cốc " cửa phòng bị gõ, ngay sau đó thanh âm Mạc Văn Hàm vang lên: "Quần áo anh đặt ngoài cửa."

Tầm Mịch trả lời được, tiếp tục ngâm.

Mạc Văn Hàm cũng không để ý tới ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh của Quan Tiêu, xoay người đi phòng bên thay quần áo.

Vừa nãy lúc chờ quần áo, hắn ở phòng đơn bên cạnh tắm qua.

Vừa mới thừa dịp chờ quần áo thời gian, hắn ở cách vách phòng tắm đơn giản vọt hạ.

Chờ Tầm Mịch thay quần áo đi ra, Mạc Văn Hàm cùng Quan Tiêu đã bắt đầu thảo luận hành trình công tác hôm nay.

"Tầm Mịch, đây là Quan Tiêu, trợ lý của anh, có chuyện gì trực tiếp bảo hắn làm."

Mạc Văn Hàm thấy Tầm Mịch đi ra, vẫy vẫy tay, nói.

Biểu tình của Quan Tiêu ngưng đọng một giây, ngay sau đó thả lỏng: "Tầm Mịch tiểu thư xin chào, tôi là Quan Tiêu."

"Xin chào, không ngại có thể gọi tôi Qearl." Trong trí nhớ người nhà cô cùng bằng hữu đều thích gọi tên tiếng Anh của cô.

Bởi vì ba cô nói, cô chính là trân châu trắng nõn mỹ lệ nhất Tầm gia.

Mà Hàm ca tự nhiên gọi Tầm Mịch, tất cả mọi người gọi tên tiếng Anh của cô, ông xã kêu tên tiếng Trung, độc đáo lại có ý nghĩa.

"Qearl." Quan Tiêu đáp lại, trong lòng lại cân nhắc.

Tầm Mịch chính là tiểu thư Tầm gia, sự tình nháo đến ồn ào huyên náo kia, cho rằng sẽ làm Tầm gia mất mặt.

Hiện tại xem ra, sợ là Nhạc gia mới là người bị vả mặt.

Thu đại lão của bọn họ vào trong túi sao có thể coi trọng người thừa kế yếu gà của Nhạc gia, ngu ngốc cũng biết nên làm gì?

Nhìn ánh mắt nhu hoà của lão bản bọn họ và khoé môi không dấu vết mà cong lên kìa.

Còn thu liễm khí thế, không phải coi trọng vị tiểu thư Tầm gia kìa thì là gì.

Chậc chậc chậc, giờ, thành phố S sợ là chấn động.

"Thời gian không còn sớm, Hàm ca muốn cùng ăn cơm sao?"

Tầm Mịch nhìn sắc trời, mặt trời đã lên cao.

"Anh đã đặt, đi thôi." Mạc Văn Hàm đứng lên, tự nhiên dắt tay Tầm Mịch.

Quan Tiêu ở phía sau xem trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai lão bản không phải lãnh đạm.

Về sau ai nói với cậu lão bản có vấn đề, cậu liền cắn lại.

Rõ ràng trong lòng có người, vì người yêu thủ thân như ngọc.

Này sẽ không phải, người vừa về, liền ăn sạch sẽ đối phương đi, lão bản nhà cậu đúng là uy vũ.

Ba người xuất hiện ở nhà ăn, tỉ lệ quay đầu khá cao.

Mạc Văn Hàm ở thành phố S danh khí thật sự quá lớn, trùm đổ thạch, giới ngọc thạch hoàn toàn xứng đáng vị trí vương giả.

Chỉ là cô gái diện mạo khí chất đều cực phẩm bên người hắn là ai, chưa từng nghe qua vị Đại lão bản này có tình nhân.

Thấy đối phương không chỉ nắm tay cô gái kia, còn tinh tế kéo ghế.

Đãi ngộ như vậy, sợ là không phải tình nhân, bạn bè.

Chẳng lẽ là thân thích? Hay là người yêu bí mật?

Trong nháy mắt, người ăn cơm đều đặt tầm mắt trên người ba người.

Quan Tiêu tỏ vẻ áp lực rất lớn, cậu chỉ là nhất thời tò mò cho nên mới theo tới xem náo nhiệt, hiện tại hối hận cũng không kịp.

Hiển nhiên là không kịp rồi, bởi vì đã có người kinh hỉ kêu tên cậu, lại còn lại đây.

"Quan tiên sinh?" Thanh âm ngây ngô truyền đến, theo đến là một đôi trai gái trẻ.

Nam như tiểu thịt tươi, nữ là mỹ nhân thanh thuần, một thân váy dài màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười.

——————

h //

Truyện Chữ Hay