[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

chương 191: phận làm bia đỡ đạn của cá âm 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Điều kì diệu là chỉ cần nằm trong lòng Lý Giác Huyền, được chàng ta vuốt lưng an an ủi ủi vài cái, cơn đau nhói ở ngực liền lặn mất tăm rồi.

Cảm thấy rằng thân thể mình đã dễ chịu hơn rất nhiều, Thánh Âm đưa tay nhỏ chống lên eo người đàn ông, muốn đẩy chàng ấy ra.

Nhưng Lý Giác Huyền rất không nể mặt nàng, không nói nhiều lời bèn xốc con cá ngồi lên đùi mình.

"Á..." Thánh Âm giật mình.

Để giữ vững trọng tâm cơ thể, nàng không thể giãy dụa bừa được.

Nhưng tên Lý Giác Huyền này...

"Thiếp thân muốn ngồi trên ghế."

"Không cần.

Nàng đau ngực, để ta vuốt ngực cho." Họ Lý mặt lạnh nói, cái tay thì y như hổ vồ, muốn xông tới bóp lấy nơi mềm mại kia của người thiếu nữ.

Nàng ấy bị doạ sợ, trực tiếp không nói hai lời, nhảy tót khỏi lòng chàng.

Tốc độ nhanh tới mức Lý Giác Huyền còn chưa kịp sờ ngực, thì kẻ trong lòng đã chạy mất tiêu rồi.

Ban ngày ban mặt đòi vuốt ngực cái gì? Ngực của phụ nữ là nơi ngươi có thể tùy tiện đụng chạm à?

Người đàn ông trầm mặc nhìn con cá ngốc nghếch thoắt cái đã đứng ở góc.

Chàng thở dài, vỗ vỗ cái nệm ghế cạnh mình, nhẹ nhàng bảo: "Ngồi đây với ta."

Thánh Âm dè chừng một lúc, cũng không dám chối từ, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau đó, Lý Giác Huyền bưng bát canh gà vẫn hơi âm ấm đó, húp vài ngụm thôi là hết sạch.

Chàng ta kêu thái giám vào, bê bát mang đi.

Nhìn Thánh Âm, khen ngợi: "Ngon lắm."

Nhưng trông Âm Âm còn ngon miệng hơn canh gà nhiều.

Xong xuôi, chàng ta lại im lặng ngồi vẽ vẽ viết viết trên giấy.

Hai mắt con cá cứ láo liên, hễ tí lại nhìn vào những dòng chữ trong mặt giấy, nàng hứng thú huýt sáo.

Sao nàng cảm thấy, cái thứ này giống tấu chương mà phụ hoàng hay phê duyệt thế nhỉ, chỉ khác có mỗi bìa tấm này có bìa nâu thôi.

Cơ mà không cho phép Thánh Âm nhìn nó quá lâu, Lý Giác Huyền đã đưa tay gập quyển: "Sao? Sáng nay đã chọn được muội tế cho muội muội chưa?"

Ồ, đây chính là vấn đề Thánh Âm đang muốn nói.

"Chàng thấy Đoan công tử thế nào?" Thấp giọng dò hỏi, con cá chớp mắt, muốn xem biểu cảm trên mặt Lý Giác Huyền khi nghe nàng nhắc đến Đoan tiểu mỹ thụ kia.

Chàng ta khó hiểu, vô cảm nói với nàng: "Trong danh sách ta đưa nàng không có ai họ Đoan."

"Đoan công tử, ý thiếp là môn khách họ Đoan dưới tay chàng ấy."

"Đoan Thanh Ngọc?" Đáy mắt phượng đen thẫm của Lý Giác Huyền hơi tối: "Lại là Đoan Thanh Ngọc?"

Nói đến câu cuối, giọng điệu chàng ta nồng mùi quái gở.

Muốn gây sự hay gì?

Bỗng dưng, Lý Giác Huyền đổi giọng trở lại bình thường: "Nói xem tại sao phải là Thanh Ngọc?"

Phi, Thánh Âm phỉ nhổ.

Còn gọi thẳng tên là Thanh Ngọc luôn cơ đấy, hoá ra mối quan hệ của hai người họ đã thân mật tới độ này rồi ư?

"Thì...hôm qua..." Nàng hơi e ngại: "Thiếp thân có hỏi muội muội vài câu.

Muội muội rất thích Đoan công tử.

Chưa kể, gã lại là người dưới trướng chàng..." Đoạn, con cá mau lẹ nở một nụ cười vô cùng chân chó nịnh bợ, nhanh trí đi vuốt mông ngựa: "A Huyền của thiếp giỏi như vậy.

Chắc chắn môn khách mà chàng lựa chọn không phải cái bịch bông rồi."

"Ồ." Lý Giác Huyền tỏ ra hứng thú nhướn mày: "A Huyền của nàng giỏi cái nào cơ?"

Giỏi thì giỏi thôi.

Còn giỏi chỗ nào có quỷ mới biết á!

Thánh Âm nghĩ thì nghĩ vậy đấy.

Nhưng nàng sao có thể nói thẳng thế với chàng được.

Mím môi một giây, nàng lại xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau, cười cười hì hì: "A Huyền cái gì cũng giỏi hết nha.

Ứ ừ, thiếp thân đây được gả tới bên chàng, chắc là nhờ ân phúc tám kiếp tích đức nên trời mới ban cho ấy."

"Tám kiếp sao?" Môi mỏng vô thức lẩm bẩm, Lý Giác Huyền đưa một ngón tay, nâng cằm nàng lên.

Ép nàng đối thẳng mặt với chàng, nhàn nhạt hỏi: "Âm Âm, nếu ta thật là phúc tám kiếp của nàng.

Vậy nàng có định dời bỏ cái phúc này một lần nữa không?"

Khi chàng ta nói ra từng câu từng chữ này, sắc mặt thật nhìn âm u khó đoán.

Thánh Âm bị khí chất biến đổi trên người Lý Giác Huyền dọa cho sợ, cánh môi hơi run rẩy, nàng yếu ớt trả lời: "Sẽ không đâu."

Mặc dù mồm nói vậy đấy, nhưng nàng không hiểu cụm từ "một lần nữa" của chàng có ý gì.

"Thật sao?" Lý Giác Huyền tỏ ra không tin tưởng, hôn nhẹ lên má nàng, thổi gió vào tai.

Không hiểu sao, Lý Giác Huyền lúc này khiến Thánh Âm cảm thấy vô cùng sợ hãi, lông tơ dựng đứng, hai mắt kinh hoàng trợn tròn.

Nàng chưa bao giờ thấy qua một Lý Giác Huyền...một Lý Giác Huyền như thế nào? Nàng không biết, chỉ là...theo bản năng rất muốn dời bỏ chàng...

Một lúc lâu sau, con cá mới hé miệng: "Thật ạ."

"Có những lời này của Âm Âm ta yên tâm rồi." Như thể đã trút được gánh nặng, Lý Giác Huyền thở dài một hơi, đưa tay sờ má nàng.

Chàng nheo mắt, âm u nói: "Ngoan, ta yêu nàng vậy, nàng cũng đừng hòng bỏ rơi ta."

"A Huyền, chàng..."

"Ta làm sao?"

"Không có gì ạ." Nàng chỉ muốn hỏi chàng, "một lần nữa" ám chỉ điều gì mà thôi.

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh quái dị của Lý Giác Huyền, Thánh Âm đành dừng lại ý nghĩ đó.

Vẫn là không nên hỏi thì hơn.

Hỏi rồi, lại không may chọc phải vảy ngược của cái tên này thì vỡ mồm à?.

Truyện Chữ Hay