Không nhắc lại chắc Thánh Âm cũng quên béng luôn ý.
Ai có thể ngờ tới rằng môn khách của một tướng quân Tây Vệ lại là người Trung Nguyên chứ? Đây có thể coi là công khai giương cờ phản quốc không nhờ?
Trong câu chuyện tình tay tư cẩu huyết này, nàng chính là thay thế Hoàng Mộng Nhã.
Lý Giác Huyền gặp cũng gặp rồi.
Lý An Na thì vừa mới gặp xong.
Vậy là còn mỗi Đoan tiểu mỹ thụ là chưa biết mặt biết người thôi.
Chậc chậc, không biết phải là một người đàn ông đẹp đến độ nào mà khiến hai anh em nhà họ Lý này điên đảo điêu đứng đây ta?
Cá Âm ngồi chải tóc trước gương đồng, nhìn chân dung mỹ lệ cùng đôi mắt lúng liếng đa tình kia của mình phản chiếu qua mặt gương.
Nàng trầm giọng hỏi con mẻ hệ thống chủ: "Đoan Thanh Ngọc còn đẹp hơn cả ta ư?"
[ Không bằng.
] Hệ thống chủ ăn ngay nói thật: [ Nhưng người ta có khí vận bám thân.
Còn cô chỉ đơn giản là bình hoa di động.
]
Thánh Âm: "..." Ha ha ha!
Có câu này của hệ thống chủ, vậy là nàng tin tưởng được nó rồi.
Thánh Âm quyết định, chiều mai nàng sẽ mò đến thư phòng của Lý Giác Huyền.
Bình thường vào mỗi buổi chiều, nếu hôm nào vào những ngày rảnh rỗi.
Lý Giác Huyền sẽ dắt tay Thánh Âm đi dạo quanh vương phủ, hoặc chàng ta sẽ để cho nàng ngồi xem chàng luyện kiếm, hay là làm cái gì gì đó để giết thời gian.
Còn ngược lại, buổi gì mà có nhiều sự vụ, gã đàn ông này sẽ ở trong thư phòng cả chiều không ló mặt.
Nàng chưa bao giờ có hứng thú tới thư phòng của chàng, mặc dù đã không ít lần Lý Giác Huyền đòi lôi kéo nàng vào đó cùng mình.
Trưa hôm đó, Thánh Âm ngồi trong phòng lật lật hàng đống bức hoạ bằng chì.
Nàng cảm thấy người cổ đại vẽ chẳng đẹp gì cả.
Nhìn mấy bức hoạ xấu như ma này, nàng không thể nào tưởng tượng nổi dáng vẻ dũng mãnh như hổ, oai nghiêm tựa núi của đám công tử thế gia được Lý Giác Huyền đề xuất hết.
Nói chung đây cũng chỉ là một dạng hình thức.
"Xương Rồng! Giờ là giờ nào rồi?" Vứt bức hoạ trong tay xuống đất, Thánh Âm đưa hai tay vuốt mặt, gọi tên của a hoàn Xương Rồng.
Cô nàng đó y hệt Mồn Lèo vậy, xuất hiện trước cửa phòng, không hề tạo ra tiếng động gì sất.
Cúi mình, Xương Rồng cung kính trả lời: "Thưa thế tử phi, ()giờ Mùi ạ."
() Giờ Mùi: Khoảng h - h.
"Thế tử gia đang ở đâu?"
"Dạ, thế tử ở thư phòng ạ."
Được rồi!
Con cá mệt mỏi ưỡn eo đứng dậy, xách mèo đen nhỏ đi đến phòng bếp của nội viện.
Giờ đang là canh giờ chiều, đương nhiên các bà tử không nấu cơm.
Nhưng trông thấy thế tử phi ăn mặc sang chảnh, trang điểm xinh đẹp, quần là áo lụa đột ngột xuất hiện nơi phòng bếp đầy dầu mỡ này.
Các bà ai cũng hoảng loạn cả lên, nhanh nhẹn đứng dậy cúi đầu phúc thân.
Cơ mà Thánh Âm cũng tốn lười hơi để giải thích cho họ nàng đến đây làm gì.
Liền mất kiên nhẫn hất tay một cái, đuổi hết người trong phòng bếp nhỏ đi, chỉ giữ một bà tử nấu ăn ở lại.
"Lại đây." Thánh Âm đi đến bàn gỗ, vẫy tay gọi bà đầu bếp.
Bà ấy nhìn thân mình dính đầy mùi hương dầu ăn cùng khói bụi, có chút e dè bước lại gần.
Bà cảm thấy một người đẹp tựa tiên nữ như thế tử phi không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng.
Đầu thì nghĩ vậy, nhưng bà vẫn lọ mọ tiến lại gần.
Nhỏ giọng hỏi: "Thế tử phi sai bảo lão nô làm gì ạ?"
"Nấu bát canh gà đi, trong một nén hương.
Ta ở đây chờ bà."
"Dạ vâng vâng ạ." Chỉ là nấu bát canh gà, sao thế tử phi phải đích thân tới?
Bà đầu bếp nhanh tay nấu một bát canh.
Không hổ là người nấu ăn lâu năm trong vương phủ.
Ngồi ngửi cái mùi hương vị gà bay nồng nặc trong không khí, Thánh Âm đói bụng cực kì.
Nàng nghĩ mẩm, tối nay phải bảo nhà bếp nấu cho nàng một bát canh gà mới được.
Một lúc sau, một bát canh gà đẹp mắt thơm ngon được bưng đến trước mặt Cá Âm.
Mèo đen nhỏ trong ngực nàng kêu ngoao ngoao cầu ăn.
Nhưng Thánh Âm vô cùng phũ phàng, giơ nắm đấm đấm nhẹ cái lên đầu mèo, răn đe nó là bát canh này không được ăn.
Mèo đen nhỏ bất mãn, lại kêu miao miao đầy uất ức.
Đồ con Sen đáng ghét! Sen chưa bao giờ bê đồ ăn lên cho trẫm ăn.
Thế mà tên mặt đơ kia lại được.
Thật không công bằng! Mẻo mèo meo.
Có phải nhà Sen không yêu trẫm nữa.
Muốn cung phụng một tên Quàng thượng khác phải không? Trẫm biết ngay mà.
Thời gian quả thật quá ư tàn nhẫn, tình cảm năm xưa Sen dành cho trẫm cũng theo gió mà tan...
Mồn Lèo nhảy lên bàn đá, há mồm quắp lấy miếng đùi gà, sau đó ngoáy mông bỏ đi.
Nó không cần Sen nữa đâu.
Nó là một con mèo độc lập!
Thánh Âm trông cái mông đen sì của Đũy Mèo lặn mất khỏi khung cửa sổ.
Nàng cũng không có để tâm nhiều, gọi Xương Rồng vào và bưng bát canh gà đi.
Chuẩn bị xách quần chạy tới thư phòng gặp Lý Giác Huyền.
Ái chà chà! Mong là Đoan Thanh Ngọc ở đó.
Nếu không thì chắc ngày nào nàng cũng phải mang canh cho chàng để chờ gã tới mất.
Trời đã không phụ lòng cá.
Thánh Âm mới bước chân lên thềm cửa thư phòng, còn chưa kịp đi vào.
Vậy mà tên thái giám canh cửa trông bóng dáng yêu kiều của thế tử phi từ xa tới gần, bèn rất nhanh chân chạy ra kéo cửa cho nàng.
Nghe tiếng người xì xào bàn luận trong thư phòng, bước chân con cá hơi ngập ngừng.
Nàng thấp giọng hỏi thái giám: "Ta được vào sao?"
"Tâu thế tử phi, gia có lệnh, nếu người đến liền vào ạ."
"Ừm." Nhận lấy bát canh từ tay Xương Rồng, con cá nhẹ chân đi qua cửa.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, trong phòng có ba người đàn ông.
Hai người nọ đang đứng, còn Lý Giác Huyền ngồi trên thư án.
Thánh Âm không nói nhiều, chỉ trao cho họ Lý kia một nụ cười dịu dàng nồng nàn tình cảm, đi thẳng một đường đến chỗ chàng ấy.
Mà Lý Giác Huyền cũng vui mừng không kém, thấy ái nhân hôm nay tự dưng chạy đến thư phòng quấn lấy mình, trái tim của chàng ta không khỏi bay lơ lửng tám tầng mây.
Cái gì mà việc công việc tư trước mắt liền quên sạch không còn.
Vẻ âm trầm mưa gió bão vũ mới đây trên mặt đã rút sạch.
Tuy bản mặt chàng ta vẫn lag lag thế, nhưng khí chất quanh người đã biến đổi hoàn toàn.
Vươn tay ôm eo nàng, Lý Giác Huyền đưa mắt nhìn đến bát canh gà: "Mang cho ta?"
"Ừ." Cố gắng nở nụ cười thật trân xinh đẹp nhất có thể, con cá gật đầu: "Mang cho chàng."
"Yêu nàng ghê." Mặt đơ bật chế độ thả thính.
Thoắt cái, cơm tró văng đầy phòng.
Hai tên thuộc hạ đứng trước mặt đã sớm bị Lý Giác Huyền vứt ra sau đầu từ lâu rồi còn đâu.
Song chưa có lệnh của thế tử, bọn họ cũng không dám lùi ra ngoài.
Đóng vai hai cái bóng đèn chói loá và ăn cơm tró.
Thật là những chàng trai độc thân ngu ngốc! Người nào mà thông minh hiểu chuyện, họ đáng ra phải ra ngoài từ sớm.
Thánh Âm đáp lời Lý Giác Huyền xong, nhìn đến hai người đàn ông cao gầy đứng đây.
Nàng lễ phép cười: "Mấy vị không nhất thiết phải cúi đâu."
"Tạ ân thế tử phi." Một người đàn ông mặc đồ trắng thẳng lưng đứng vững trở lại: "Quy củ không thể bỏ qua."
Giọng nói của gã thanh tựa ngọc thủy.
Mái tóc búi nửa đen nhánh mượt mà.
Gã ngẩng đầu lên, Thánh Âm nhìn vào gương mặt đó bèn ngây người.
Tuấn mỹ bất phàm...
Thánh Âm cảm thấy, chỉ có thể dùng duy nhất bốn chữ đó để có thể hình dung người nam nhân mặc bạch y trước mặt này.
Môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, khí chất như tiên.
Chỉ sợ ()Phan An mà đứng trước vị đây cũng phải cúi đầu chào thua chứ chẳng đùa.
Xem ra...đây chính là khí vận chi tử Đoan Thanh Ngọc rồi.
Thánh Âm nhìn làn da trắng hồng của gã ta, tuy không đến mức trắng như tuyết giống nàng.
Nhưng da gã vẫn trắng hơn Lý An Na nhiều.
Tưởng tượng rằng khi hai con người này đứng cạnh nhau, một mũm mĩm một cao gầy, một bánh mật một bánh tuyết cao.
Nghĩ đến thiệt là...ừm, khôi hài quá đi!
()Phan An: Một trong tứ đại mỹ nam cổ Trung Quốc.
Dù trong đầu đang có một vạn con lạc đà bóng đêm chạy qua, ngoài mặt con cá cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc quá khích gì.
Nàng chỉ tỏ ra mình vừa nhìn Đoan Thanh Ngọc lâu hơn một giây thôi, sau đó lại bình đạm chuyển hướng mắt nhìn vị áo đỏ bên cạnh.
Mà khi thấy được cái mặt tươi cười quen thuộc của con hàng áo đỏ, trái tim của Thánh Âm không khỏi bị treo ngược lên và quay cuồng...
Mẹ nó!
Tại sao sư phụ nàng - Lão Tú Ông, một ông chú bê đê vốn đang sống ở đất Trung Nguyên lại có mặt ở Tây Vệ quốc chứ? Đã vậy đi cùng ai thì không đi, vừa vặn lại đi cùng tên tiểu mỹ thụ họ Đoan kia???
Lùm mé! Có cảm giác không ổn..