Ôi trời ạ! Thánh Âm thầm chửi bậy, nếu biết trước trượng phu tương lai của nàng lại là tên ngựa đực Lý tra công này.
Thà rằng nàng thành thân với một vị công tử ất ơ nào đó vào hai năm trước ở Trung Nguyên cho rồi.
Sống ở Trung Nguyên còn đỡ, dẫu gì nơi đấy vẫn là quê hương nàng, nàng lại là công chúa triều đình, hậu thuẫn cực lớn.
Muốn cưới một người hợp tâm hợp ý mình rất dễ dàng.
Thậm chí là nếu nàng muốn độc thân, điều đấy không hề quá khó để thực hiện.
Tiểu yêu tinh tình nguyện xuống tóc lên núi đi tu, ngày ngày không được ăn cá còn hơn là ở chỗ nơi tha hương xứ người này chờ đợi một tương lai mịt mù chướng khí.
Xem qua kịch bản, giờ nghĩ về nó, không khỏi khiến con tim bé bỏng của cá run rẩy.
Hoàng Mộng Nhã là phu thê với Lý Giác Huyền mấy năm trời, muội ấy cũng là công chúa Trung Nguyên như nàng.
Nhưng xem đi, không phải cuối cùng cũng bị Lý tra công làm cho chết tức tưởi sao?
Đáng sợ! Tên Lý tra công này có gì đó rất tà môn!
Người thân nào ở bên cạnh chàng ta đều bị chàng làm cho tức phát bệnh, bệnh xong thì ngủm.
Không phải mệnh cách kẻ này có vấn đề đấy chứ?
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, lăn lăn lộn lộn trên giường một thôi một hồi, Thánh Âm vươn tay quờ quạng sang vị trí trống không bên cạnh, nghĩ mẩm.
Lẽ nào...Lý Giác Huyền đêm hôm bỏ rơi tân nương, chạy đi diễn trò ân ân ái ái với Đoan Thanh Ngọc?
Thế này...cũng khinh người quá đáng rồi!
[ Cô động não chút.
] Hệ thống chủ bị cá ép nghe nàng lải nhải nói nhăng nói cuội nãy.
Nó bèn bực bội nuốt sạch bánh cá chiên trong mồm, thực không chịu nổi nữa: [ Tuyến thời gian bây giờ không đúng.
]
Ý nó là lúc này Lý Giác Huyền chưa có nảy sinh mối quan hệ loạn luân với Đoan Thanh Ngọc ư?
[ Ừm.
] Hệ thống chủ gật gù: [ Còn ba tháng nữa là tới lễ cập kê của Lý An Na.
] Nhắc nhở xong câu này cho Thánh Âm, hệ thống chủ bèn bơ đẹp cá luôn.
Nó đeo tai nghe, bật iPad lên và xem phim Madagascar.
Chậc chậc, nó quả là một con hệ thống biết hưởng thụ mà.
Coi kìa, trên ghế ngồi của nó kìa, có bao nhiêu gói bánh ở đó, nhìn thôi mà đếm không xuể.
Liệu nó có thể nuốt hết hay sao?
Thánh Âm vuốt cằm suy tư: "Ờ.
Nhưng dựa vào đâu ngươi nói rằng Lý Giác Huyền cùng Đoan Thanh Ngọc chưa phát sinh quan hệ?"
Lần này, hệ thống chủ không thèm trả lời nàng nữa.
Con cá ngồi phỏng đoán...Qua cái miệng chó của hệ thống chủ, nàng đưa ra kết luận...!
Thế nên ấy, bây giờ Lý Giác Huyền...vẫn có thể coi là một người đàn ông tốt...mà nhỉ?
Tốt tốt cái mẹ ngươi!
Không suy nghĩ nữa, Thánh Âm quyết định nhắm mắt đi ngủ.
Ngủ thôi, mai dậy tính toán tiếp.
Vốn dĩ nàng rất buồn ngủ, rất mệt mỏi.
Nhưng không hiểu sao đến lúc nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra vài hình ảnh không mấy tốt đẹp cho lắm...!
Không gian căn phòng rất tối, con cá chớp chớp mắt nhìn đỉnh màn đỏ rực treo trên đầu, cảm thấy càng ngày càng khó ngủ.
Dở rồi, nếu nàng không ngủ ngon giấc thì ngày mai nàng cũng sẽ phải chịu trạng thái tâm lý tồi tệ mất.
Ngoài cửa tiếng lá xào xạc khẽ vang vọng trong màn đêm, duy nhất âm thanh đó, nó như thế đang chọc ngứa tai nàng.
Có lẽ là do không quen chỗ ngủ mới, hoặc căng thẳng tâm lý quá nặng.
Cuối cùng, Thánh Âm đành phải ngồi dậy thắp mấy ngọn nến lên...!
Cổ đại cũng quá âm u rồi đi.
Chỗ nào cũng toàn nến là nến, nếu có đèn bóng sẽ tuyệt vời biết bao!
Hai ba ngọn nến hợp lực phát sáng, chỉ là nến phát sáng chưa quá ba giây.
Cửa sổ vừa nãy còn đóng chặt, nay đã bị ai đó đột ngột mở tung, một cơn gió lạnh thoảng qua, thổi mạnh.
Thoắt cái, nến bị gió thổi tắt...!
Vạn vật lại chìm trong bóng đêm mịt mù.
Nhưng Thánh Âm nhạy bén phát hiện, trong phòng hiện giờ đang có sự hiện diện của một kẻ khác.
Mà hơi thở của người này, rất lạnh.
Tay nàng run lên, cuống quýt cầm hộp diêm muốn châm lại ngọn nến.
Bụng dạ lén than ngắn than dài.
Tổ sư nó! Sao đêm nay lại nhiều chuyện thế hả?
Hơi thở ẩm ướt của thích khách trong phòng ập tới rất nhanh.
Cá Âm còn chưa kịp châm lửa, bao diêm trong tay nàng liền bị chàng ấy đánh bay.
Kẻ nọ giơ tay nắm lấy cổ tay thon gầy của nàng, lòng bàn tay chàng rất thô, cũng có rất nhiều vết chai.
So với từng tấc da tấc thịt trơn mượt mềm mại của Thánh Âm chính là khác một trời một vực.
Chưa kể, tóc dài của chàng ta còn ẩm ướt nữa chứ! Thánh Âm nhíu mày.
Chàng đẩy nàng vào góc trong giường, để cho bản thân mình nằm bên cạnh nàng.
Kéo nàng vào lòng ôm, chàng ta nói: "Âm Âm, ta quay lại rồi."
Là Lý Giác Huyền.
Thánh Âm cảm nhận hơi thở ướt át của chàng ta, cả mái tóc còn chưa khô kia nữa.
Nàng giãy dụa khỏi ngực chàng, nhíu mày hỏi: "Chàng vừa đi ngâm nước à?"
"Đúng vậy.
Ta thấy nóng." Lý Giác Huyền đúng lý hợp tình đáp.
Dường như cực kì không vui với hàn động phản kháng nọ của con cá, giọng điệu chàng ta rất không tốt.
Lại vươn tay túm lấy eo mềm nàng, nhất thiết phải ôm nàng vào lòng: "Âm Âm, đi ngủ."
Lý Giác Huyền...hành vi này của chàng ta khiến con cá không được tự nhiên lắm.
Nếu là bình thường, người đàn ông này là phu quân của nàng, nàng cho chàng ôm mình ngủ cũng chẳng có vấn đề gì.
Nếu chàng ta đòi lăn giường, tẩm cho chàng ít mê huyễn phấn gây ảo giác là được rồi.
Nhưng...sau khi đọc xong kịch bản, thân tâm nàng cảm thấy có chút bài xích khi phải tiếp xúc thân thể với người đàn ông này.
Thực sự so với ma quỷ, lòng người còn đáng sợ hơn nhiều.
Lý Giác Huyền, bộ chàng ta trong kịch bản cũng đối xử một dạng ôm ấp thân mật thế này với Hoàng Mộng Nhã? Sau đó vẫn có thể thản nhiên bóp chết muội ta sao?
Thánh Âm quay lưng với Lý Giác Huyền, để mặc chàng ôm mình, cho hơi thở lạnh lẽo của chàng ta phả vào gáy mình.
Cảm tưởng như nằm bên cạnh là cái đao cắt cổ vậy, chàng ta thở thêm một hơi, chắc nàng càng sợ hãi ấy.
"Âm Âm, sao nàng run thế?" Lý Giác Huyền nhìn thấu được cảm xúc kì lạ của người dưới thân, ánh mắt đen thẫm của chàng hiếm có mà ánh lên một tia lo lắng.
Xoay người nàng lại đối mặt với mình.
Thánh Âm, thấp giọng dò hỏi.
"Thiếp hơi lạnh." Thánh Âm rất chân thành nói, ánh mắt còn không quên nhìn đến từng lọn tóc ẩm ướt của chàng ta, như thể đang muốn nói: "Là thế tử gia khiến thiếp lạnh."
Lý Giác Huyền nhíu mày, sau đó chàng ta nhẹ nhàng nhếch mép, giọng điệu của chàng chân thật, không khỏi khiến con cá ngạc nhiên quá mức.
Vị thế tử gia cao cao tại thượng này dường như đầu óc không giống nam nhân cổ đại bình thường thì phải.
Ai lại đi xin lỗi vợ mình thế đâu: "Xin lỗi Âm Âm, tại ta mới ngâm nước xong.
Vì muốn gặp nàng quá nên vội về phòng.
Không ngờ khiến nàng bị lạnh."
Chàng ta còn rất tận tình, lấy đâu ra cái chăn, cuộn con cá lại như miếng sushi, vuốt ve má nàng, chàng mềm giọng: "Giờ không lạnh nữa nhé."
Thánh Âm: "..."