Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường đã hạ lệnh đuổi khách, Cao Cần và Cổ Phàm Chi cũng không dám trái lời, ngoan ngoãn rời đi.
"Điện hạ, ta sẽ phái người đi xử lý." Cao Cần nói.
Cổ Phàm Chi thấy biểu cảm của hắn, "Ngươi định làm gì?"
"Điện hạ, trên đời này nhiều nữ nhân lắm. Đến khi điện hạ thành vua rồi, muốn mỹ nhân thế nào mà chẳng có, hà tất phải chấp nhất với nàng ta. Sự tồn tại của nàng ta chính là rào cản điện hạ tiến bước." Cao Cần nói lời thấm thía.
"Không, không giống. Dù có bao nhiêu nữ nhân đi nữa thì cũng không phải nàng ấy."
Đám nữ nhân đó sao có thể so sánh với Phiên Nhiên.
Hắn đã từ bỏ tương lai ở bên Phiên Nhiên lâu dài, bảo hắn hạ lệnh giết Phiên Nhiên? Hắn không làm được.
"Điện hạ, ngài mới chỉ gặp nàng ta có một lần. Một lần thôi đã khiến ngài tổn thất nặng nề như thế. Sự tồn tại của nàng ta chính là đại nạn với điện hạ." Cao Cần không ngừng khuyên bảo.
"Đừng nói nữa. Ta tuyệt đối không để ngươi giết nàng ấy. Bổn hoàng tử có thể bảo đảm sau này không bao giờ gặp lại, không bao giờ liên hệ gì với nàng ấy nữa."
Cổ Phàm Chi hiểu tính Cao Cần, bổ sung thêm một câu, "Nếu một người đi theo ta, coi ta như người thân mà ta còn có thể giết chết không chút do dự. Vậy sau khi bước lên vương tọa, người bên dưới sẽ nghĩ ta thế nào?"
Cao Cần rùng mình, hiểu tầm quan trọng của Cố Phiên Nhiên.
Nếu có người dùng chuyện này để gây chuyện thì nhất định sẽ khiến lòng người bất ổn.
"Là do thuộc hạ suy xét không chu toàn."
Cao Cần rời đi, Cổ Phàm Chi gọi thống lĩnh ám vệ Diêm Tĩnh tới.
"Chuyện của nàng giao cho ngươi xử lý. Nhớ, ta muốn nàng sống tốt, không thể xảy ra chuyện. Nếu nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ chỉ hỏi ngươi."
"Tuân lệnh."
Diêm Tĩnh rời khỏi thư phòng, trên đường đi gặp Cao Cần.
Vừa thấy Cao Cần, hắn đã biết Cao Cần cố ý ở đây chờ mình.
"Diêm thống lĩnh, có muốn uống một chén không?"
Diêm Tĩnh cười nói, "Được."
Trong một quán trà yên lặng, hai người ngồi đối diện nhau.
"Cao huynh có việc gì cứ nói thẳng đi." Diêm Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.
"Diêm thống lĩnh đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng. Điện hạ phái ngươi đi bảo vệ nữ nhân kia?" Cao Cần hỏi.
Diêm Tĩnh rùng mình, "Cao huynh, ngươi vượt rào rồi."
"Xin lỗi, chuyện này rất hệ trọng, vi huynh không thể không như thế. Nữ nhân kia cần phải chết, chỉ khi nàng ta chết, điện hạ mới có thể đạt thành nghiệp lớn. Chuyện này cần ngươi giúp đỡ. Nếu ngươi không đồng ý, chúng ta sẽ không làm được."
"Không được. Nàng ta không thể chết được." Diêm thống lĩnh quả quyết từ chối.
"Diêm thống lĩnh, Diêm huynh đệ, chuyện này thật sự liên quan đến nghiệp lớn của điện hạ. Ta không thể nói cụ thể, nhưng ta có thể dùng tính mạng của cả gia tộc ta để thề, những lời ta vừa nói là thật, toàn tâm suy nghĩ vì điện hạ."
Hắn lại nói tiếp, "Ta biết, ngươi sợ sau việc này sẽ bị điện hạ trách tội vì làm việc bất lợi. Chuyện này ta cũng đã suy xét thay ngươi rồi. Chúng ta chỉ cần tạo ra một tai nạn, khiến nàng ta chết đi. Đến lúc đó, dù điện hạ đau lòng thì cũng sẽ không nói gì, cùng lắm chỉ nói Diêm huynh vài câu thôi."
Thái độ của Diêm Tĩnh đã thay đổi, bắt đầu do dự.
Cao Cần không ngừng cố gắng, tiếp tục thuyết phục, "Nếu thành công, điện hạ sẽ thành công đăng đỉnh. Như vậy, chúng ta là đại công thần, quang tông diệu tổ, trở thành trọng thần. Giờ chỉ là vài lời trách móc nặng nề thì có sao đâu."
Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Cao Cần, Diêm Tĩnh cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Được. Ta đồng ý với ngươi. Nhưng ngươi cần phải đảm bảo kế hoạch không có bất kỳ sơ sót gì."
"Đương nhiên rồi." Cao Cần cười nói.
Hai người tách ra, Cao Cần bắt đầu xuống tay lên bố cục, Cổ Phàm Chi hoàn toàn không hay biết điều gì.
Cố Phiên Nhiên đã về thành Trường An từ mấy ngày trước, ả tìm Cổ Phàm Chi đầu tiên, được Cổ Phàm Chi sắp xếp cho ở một trạch viện ở ngoại ô. Trong nhà có hai nha hoàn, một bà tử hầu hạ, nên ả chẳng phải lo áo cơm.
Trong đình viện, Cố Phiên Nhiên đang nằm trên giường nệm, một nha hoàn quạt cho ả.
"Tiểu thư, Thu Anh đã về rồi."
Cố Phiên Nhiên mở mắt, thấy một nữ tử diện mạo bình thường đi vào sân.
"Đã hỏi rõ ràng chưa? Bao giờ Tứ gia tới đây?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Sắc mặt Thu Anh không quá tốt, ấp úng nói, "Chuyện, chuyện này..."
Hồng Cúc ở bên cau mày, "Thu Anh, có gì thì nói đi."
"Nói." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
"Nô, nô tỳ không thể vào được phủ hoàng tử. Vừa tới cửa đã bị người ta đuổi ra." Giọng Thu Anh càng lúc càng thấp, cúi đầu không dám nhìn Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên xua tay, hai nha hoàn lui ra.
Vừa rời khỏi sân, Thu Anh đã nhỏ giọng nói, "Ngươi thấy ta nói đúng không, chủ tử cũng chẳng thích nàng ta là mấy đâu. Nếu thật sự thích nàng ta thì đã chẳng an bài nàng ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này rồi."
"Ta vốn nghĩ nàng ta có thể được sủng ái, đến lúc đó chúng ta đều sẽ được đưa tới phủ hoàng tử, nhưng giờ xem ra chẳng trông chờ được gì rồi."
Hồng Cúc nói, "Lúc ta đến phủ hoàng tử, thủ vệ còn chẳng chịu gặp ta. Theo ngươi, có thể nào chủ tử đã quên nàng ta, không quan tâm nàng ta thế nào rồi nữa không?"
"Ai biết." Thu Anh bất đắc dĩ trả lời.
Đoạn đối thoại của hai người loáng thoáng truyền vào tai Cố Phiên Nhiên, Cố Phiên Nhiên nghe được, sắc mặt càng thêm khó coi, bàn tay không tự giác siết chặt lại.
Sáng sớm hôm sau, tiếng lách cách lang cang từ cửa viện truyền tới.
Bà tử vừa mở cửa, thấy người ở bên ngoài thì rất kinh ngạc.
"Mời Cố tiểu thư ra đây."
Bà tử vội đáp lời rồi đi vào nội viện.
Bọn họ đều là gia đinh của phủ hoàng tử nên bà tử không dám chậm trễ.
Lúc bà tử tiến vào phòng, Thu Anh và Hồng Cúc đang hầu hạ Cố Phiên Nhiên rửa mặt chải đầu.
"Tiểu thư, người trong phủ tới."
Đôi mắt của Thu Anh và Hồng Cúc sáng ngời, nhìn nhau một cái, đều thấy được hy vọng trong mắt nhau.
Hàng mày nhíu chặt của Cố Phiên Nhiên hơi giãn ra.
Rốt cuộc thì trong lòng hắn vẫn có mình.
"Bảo họ chờ một lát."
"Vâng."
Bà tử vừa đi, Thu Anh lập tức khen, "Tiểu thư, chủ tử định đón người về đấy. Nô tỳ xin chúc mừng người trước."
"Tiểu thư cuối cùng cũng hết khổ." Hồng Cúc cũng khen, chỉ là vuốt nhầm đùi ngựa rồi.
Thu Anh vừa thấy Cố Phiên Nhiên nhíu mày thì lập tức quát, "Hồng Cúc, ngươi nói gì thế. Tiểu thư khổ hồi nào, tiểu thư vẫn là bảo bối của chủ tử đấy."
Hồng Cúc cáo tội, "Phải, phải, là nô tì ăn nói vụng về."
"Không biết nói thì sau này nói ít thôi." Cố Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói một câu.
Sắc mặt Hồng Cúc cứng đờ, thầm ảo não vì sự ngu dốt của bản thân đã khiến mình đắc tội Cố Phiên Nhiên.
Hai người tận lực trang điểm cho Cố Phiên Nhiên thật đẹp rồi mới tới tiền viện gặp người.
Họ vừa ra, người chờ ở tiền viện đều nhất trí nhìn qua.
Cố Phiên Nhiên thong thả đến ngồi ở chính vị.
Ả nhìn người dẫn đầu, "Chủ tử nhà ngươi bảo ngươi tới đây làm gì?"
Cố Phiên Nhiên thầm chờ mong, sắc mặt lại thường thường.
Quản sự dẫn đầu thấy ả như thế thì thầm cười khinh miệt.
"Chủ tử bảo chúng ta tới giúp tiểu thư dọn đồ rời đi."
Thu Anh và Hồng Cúc nghe vậy, đều lộ vẻ vui mừng.
Điện hạ đúng là định mang nữ nhân này về phủ hoàng tử rồi!
Nếu tiểu thư nhắc đến họ một tiếng, họ sẽ được rời khỏi sân viện này, tiến vào phủ hoàng tử tráng lệ, đến lúc đó họ sẽ là nha hoàn nhất đẳng, ra ngoài cũng sẽ cao hơn người ta.
Cố Phiên Nhiên đại hỉ, trên mặt lại chẳng lộ nửa phần.
"Tiểu thư có cần thu dọn gì không?" Quản sự hỏi.
Cố Phiên Nhiên lắc đầu, "Không."
"Vậy mời tiểu thư đi theo chúng ta."
Cố Phiên Nhiên đứng lên.
Thu Anh và Hồng Cúc đều nhìn Cố Phiên Nhiên bằng ánh mắt khát vọng, hy vọng ả có thể dẫn cả mình theo.
Cố Phiên Nhiên tất nhiên cũng chú ý tới, nhưng ả cũng không quên họ đã âm thầm chế nhạo, trào phúng mình thế nào. Mang nha hoàn như vậy qua thì tương lai cũng là nô tài phản chủ, cần để làm gì?
"Tiểu thư." Thu Anh thấy ả như không nhìn thấy, vội lên tiếng nhắc nhở.
Cố Phiên Nhiên quay đầu nhìn hai người.
Ả mỉm cười, "Thời gian này đa tạ các ngươi đã chiếu cố, ta cũng không có gì tốt để cho các ngươi, chỉ có một phần tâm ý nhỏ."
Dứt lời, ả tháo bộ diêu trên đầu xuống, nhét vào tay hai người.
Thu Anh và Hồng Cúc nghe ả nói thế, sao còn không hiểu?
Ả đang giả vờ hồ đồ thôi.
Thu Anh muốn rời khỏi nơi này quá rồi, dù biết là vậy cũng không buông tha, nên nàng ta nói thẳng, khiến Cố Phiên Nhiên không thể từ chối.
"Tiểu thư, phủ hoàng tử trời xa đất lạ, không bằng để chúng ta tiếp tục hầu hạ người, được không?"
Quản sự ở bên lại nói, "Phủ hoàng tử sẽ an bài nha hoàn mới hầu hạ tiểu thư, các ngươi ở lại đây đi."
Cố Phiên Nhiên cười khinh miệt trong lòng, trên mặt lại là nụ cười dịu dàng, "Quản sự đã nói vậy, ta tất nhiên nên nghe quản sự an bài, các ngươi hãy chờ ở đây. Sau này có thời gian, ta sẽ về thăm các ngươi."
Thu Anh và Hồng Cúc hoàn toàn hết hy vọng, nhìn Cố Phiên Nhiên lên xe ngựa bằng ánh mắt không cam lòng.
Bà tử tiến lên, "Đừng nhìn, người ta vốn chướng mắt các ngươi. Các ngươi biết nàng ta là ai không?"
"Ai?" Hồng Cúc ngơ ngác hỏi.
"Các ngươi đấy, một lòng một dạ muốn tiến vào phủ đệ, lại không biết thân phận của nàng ta là gì. Người ta chính là Cố đại tiểu thư nổi tiếng của cửa hàng Cố thị, sao có thể coi trọng các ngươi."
"Cố tiểu thư?!" Hai người kinh hãi, "Không phải nàng ta chết rồi à? Còn làm cả đám tang nữa!"
"Vương ma ma, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không?"
"Aizz, không tin thì thôi." Vương bà tử xoay người về sân.
Bên kia, Cố Phiên Nhiên ngồi trên xe ngựa, lòng vui sướng lắm, nhưng ngồi xe ngựa xóc nảy, ả lại hồ nghi vén mành lên, cảnh sắc xung quanh không giống đường đến thành Trường An.
Cố Phiên Nhiên xốc màn xe, "Vương quản sự, chúng ta đang đi đâu?"
Vương quản sự cưỡi ngựa, nghe tiếng nói thì quay đầu, "Cố tiểu thư tới nơi sẽ biết. Chủ tử không cho nô tài nói, nô tài cũng không dám nói. Đến nơi thì tiểu thư sẽ biết thôi."
Chẳng lẽ Phàm Chi chuẩn bị kinh hỉ cho mình?
Cố Phiên Nhiên suy đoán.
Đường càng lúc càng hẻo lánh, xung quanh chẳng có nhà dân, Cố Phiên Nhiên có dự cảm xấu.
Ả lại xốc màn xe lên, "Vương quản sự, bụng ta không thoải mái lắm."
Ả ôm bụng, mặt lộ vẻ khó chịu.
Vương quản sự nâng tay, xe ngựa dừng lại.
"Cố tiểu thư, ngươi mau lên đi, chủ tử còn đang chờ phía trước."
Cố Phiên Nhiên ngượng ngùng gật đầu, xoay người tiến vào cánh rừng.
Vừa vào cánh rừng, ả vẫn luôn đi thẳng, mới đầu đi rất chậm, sau khi xác định họ không giám sát mình thì mới bắt đầu chạy vội.
Những người này không thích hợp, họ không phải tới đón mình đi gặp Cổ Phàm Chi.
Cố Phiên Nhiên chạy mãi, chạy mãi, may mà trong khoảng thời gian lưu lạc đã khiến ả cường tráng hơn, không đến mức mới chạy vài bước đã không nâng nổi chân.
Ở ngoài rừng, đoàn người Vương quản sự chờ hôi lâu vẫn không thấy ả ra, nhìn thoáng qua sắc trời, đã qua khoảng một nén hương rồi, dù có đi nặng thì chắc cũng đã xong.
"Ngươi đi qua xem có chuyện gì." Vương quản sự tuỳ ý chỉ một gia đinh.
Người nọ vội vàng tiến vào rừng, hô với bụi cỏ, "Cố tiểu thư, ngươi xong chưa?"
Không ai đáp lại.
Người nọ lại gọi lại, vẫn không ai đáp. Lần này, gia đinh kia đã nhận ra không đúng. Hắn đi vào trong, sau bụi cỏ chẳng có ai, hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi, vẫn chẳng ai đáp.
"Không ổn, nhất định nàng ta chạy rồi!"
Gia đinh kia vội vã đuổi về.
"Vương quản sự, không xong rồi, Cố tiểu thư bỏ chạy rồi!"
Khuôn mặt Vương quản sự lộ vẻ nghiêm trọng, kinh hô, "Cái gì?! Nàng ta chạy?"
"Đúng vậy. Trong rừng không có ai."
Vương quản sự thấy mấy người còn đứng tại chỗ, giận ói máu, hét, "Còn ngây người ra đó làm gì, mau đuổi theo. Nàng ta chạy, mấy người chúng ta cũng xong!"
Mấy gia đinh phản ứng lại, lập tức lao vào rừng.
Mấy người bắt đầu tìm kiếm, chỉ chốc lát sau, có người cao giọng hô, "Vương quản sự, ở đây có dấu chân."
Mọi người tụ tập, phát hiện một loạt dấu chân mờ trên đất.
"Hẳn nàng ta đã chạy về phía đó. Đuổi theo."
Đoàn người chạy như điên về phía Cố Phiên Nhiên bỏ trốn.
Lúc này, Cố Phiên Nhiên đang trốn ở cây đại thụ gần đó, tận mắt thấy họ đi rồi, ả mới xuống, chạy về hướng ngược lại.
Đoàn người truy đuổi một đường mới nhận ra không đúng.
"Không xong, chúng ta mắc mưu rồi!" Vương quản sự hô nhỏ, "Quay lại. Mau!"
Đoàn người lại vội vàng đuổi về, quả nhiên tìm được dấu vết ở hướng ngược lại.
"Quả nhiên là bên này."
"Đuổi theo."
Cố Phiên Nhiên một đường chạy vội.
Ả không chậm, đã nhanh hơn rất nhiều nữ nhân rồi, nhưng lại không là gì so với những người đang truy đuổi ả.
Cố Phiên Nhiên mau chóng nghe được tiếng sàn sạt từ sau truyền đến, sắc mặt ả thay đổi, cắn chặt răng, liều mạng chạy về phía trước.
Nửa canh giờ sau, hai bên nhìn thấy nhau.
"Cố tiểu thư đừng chạy, chúng ta là người của Tứ hoàng tử." Vương quản sự hô với người phía trước.
Nữ nhân này chạy giỏi đấy, chạy lâu thế rồi mà còn không mệt.
Ả không mệt, nhưng họ mệt.
Nếu không phải chuyện này liên quan đến mạng mình thì họ đã sớm từ bỏ rồi.
Cố Phiên Nhiên không để ý đến họ, tiếp tục chạy về phía trước.
"Cố tiểu thư, chúng ta thật sự là người của Tứ điện hạ, chúng ta có thể cho ngươi xem lệnh bài." Vương quản sự tiếp tục lừa dối.
"Nếu các ngươi thật sự là người của điện hạ thì dừng lại đi, đừng đuổi theo ta nữa. Các ngươi về nói với Tứ điện hạ, ta có việc phải rời đi một thời gian."
Vương quản sự thầm mắng trong lòng: Nữ nhân này đúng là khó lừa.
"Khó mà được. Nếu chúng ta không thể đưa ngươi bình an đến trước mặt điện hạ, điện hạ sẽ lột da chúng ta. Mong tiểu thư giúp đỡ, về cùng chúng ta đi."
Cố Phiên Nhiên cười lạnh, nghĩ ả dễ lừa như trẻ con ba tuổi thế à?
"Yên tâm, ta sẽ đưa đồ cho các ngươi, như thế điện hạ sẽ không trách tội các ngươi." Cố Phiên Nhiên vừa thở dốc vừa nói.
Vương quản sự thấy ả dầu muối không ăn, chẳng thèm lừa nữa.
"Nếu Cố tiểu thư đã không tin, vậy chúng ta chỉ có thể dùng bạo lực đưa ngươi về."
"Ha hả, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi à. chẳng lẽ ngươi không biết rằng điện hạ của các ngươi chưa bao giờ tổn thương ta sao? Các ngươi dám dùng bạo lực đã đủ chứng minh cả rồi."
Vương quản sự cười nhạo một tiếng, "Cố tiểu thư, ngươi nghĩ mình vẫn là người khiến điện hạ tâm tâm niệm niệm, ngày nhớ đêm mong lúc trước à? Ta nói cho ngươi biết, từ lâu đã không còn là vậy nữa rồi. Lần này là chính điện hạ phái chúng ta tới giết ngươi đấy. Ngươi cản đường ngài, nên tất nhiên ngươi không thể sống lâu trên đời nữa đâu."
Cố Phiên Nhiên đương nhiên chẳng tin, "Thu lại chút tâm tư đó của ngươi đi."
Cố Phiên Nhiên ra sức bỏ chạy, đám người phía sau cũng ra sức truy đuổi.
Đoàn người mau chóng tới vách huyền nhai, nếu chạy tiếp về phía trước sẽ là vực sâu vạn trượng.
Cố Phiên Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, sâu không thấy đáy, đôi chân ả như muốn nhũn ra.
Giờ khắc này, ả đang phải đối mặt với tình cảnh trước có sói, sau có hổ.
"Các ngươi đừng tới đây!" Mặt Cố Phiên Nhiên trắng bệch, cả người không ngừng lui ra sau.
Vương quản sự liếc phía sau ả một cái, lộ ra nụ cười đáng khinh, "Ôi chao, ông trời cũng giúp chúng ta rồi."
"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Cố Phiên Nhiên bắt đầu kéo dài thời gian, đồng thời không ngừng suy nghĩ cách giải quyết nguy cơ trước mắt.
"Vốn định đưa ngươi tới nơi khác, khiến cả ngươi và ngựa cùng chết. Giờ thì không phải hy sinh một con ngựa nữa rồi. Nếu ngươi đã muốn biết, vậy ta sẽ thành thật trả lời. Chúng ta chính là người điện hạ phái tới giết ngươi."
Vương quản sự lấy một lệnh bài ra, đó là lệnh bài chỉ có tâm phúc của Cổ Phàm Chi mới có, có nghĩa là lời hắn nói chính là sự thật.
Cố Phiên Nhiên không tin nổi, lắc đầu, "Không, không thể nào. Sao hắn có thể đối xử với ta như thế."
"Không gì là không thể. Sự tồn tại của ngươi trở ngại điện hạ nên tất nhiên điện hạ sẽ diệt trừ ngươi. Vốn điện hạ phân phó chúng ta khiến ngươi yên lặng chết đi. Tiếc là..."
"Cổ Phàm Chi." Cố Phiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này.
Bọn họ tới gần một bước, Cố Phiên Nhiên lại lùi ra sau một bước.
"Các ngươi đừng tới đây."
Ả hoảng sợ nhìn họ.
Đám người Vương quản sự lại không để ý, từng bước áp sát.
Cố Phiên Nhiên cắn răng, "Cầu xin các ngươi tha cho ta một con đường sống, các ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Dứt lời, ả bắt đầu cởi cổ áo, lộ ra làn da trắng tuyết.
Một gia đinh sáng mắt lên, "Vương quản sự, không bằng..."
Người nọ cười khà khà, không cần nói cũng biết hắn muốn gì.
Vương quản sự nâng tay tát hắn một cái, "Chờ xong việc, muốn nữ nhân thế nào chẳng có."
Cố Phiên Nhiên thầm hận, chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết ở đây sao?
Vương quản sự rút kiếm, đâm về phía Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên cắn chặt răng, "Mạng ta chỉ có thể do ta quyết, các ngươi không xứng."
Trước khi mũi kiếm đâm vào thân thể, ả đã gieo mình xuống huyền nhai.