Tác giả: Vân Phi Mặc
Sau khi Chu Thanh rút lui, những người khác cũng lục tục rút lui.
Sao họ có thể đại diện cho cả thư viện, cho toàn bộ học sinh trong thư viện được?!
Ngoài lý do này, càng nhiều người không dám dùng tiền đồ của mình làm tiền cược, đánh cược cả đời.
Đừng nói là học sinh từ thư viện bên ngoài tới, ngay cả mấy người cùng thư viện với Đào Tinh cũng lùi bước, chọn không tham gia.
Thấy tất cả mọi người muốn rời đi, Đào Tinh nói, "Trước đó là ta suy nghĩ không chu toàn, điều kiện vẫn như lúc trước chúng ta quyết."
"Được." Tiểu Mặc Nhi đồng ý.
Nhưng ngay cả như vậy vẫn không thể ngăn cản mọi người lùi lại.
Đào Tinh thấy mấy người Tấn Huyền đều cố ý rời đi, sắc mặt rất khó coi.
Tất cả mọi người đều có thể rời đi, chỉ có hắn là không thể.
Bởi vì người đưa ra điều kiện tỷ thí là chính hắn.
Nhưng nói thẳng ra thì chuyện này lại chẳng phải chuyện của một mình hắn, vì sao hắn phải một mình đối mặt?
Đào Tinh không cam tâm, tất nhiên không thể để mấy người Tấn Huyền rời đi.
Hắn trực tiếp nói, "Dù những người khác có phải vì sợ mà không dám tỉ thí với ngươi hay không thì Đào Tinh ta và Tấn Huyền cùng các đồng học tuyệt đối không lùi bước."
Sắc mặt mấy người Tấn Huyền trở nên rất khó coi.
Đào Tinh chết tiệt, thế mà kéo cả họ xuống nước.
Sắc mặt những người rời đi cũng không đẹp, hắn đang trào phúng họ nhát gan thì vui kiểu gì. Nhưng lúc này họ lại không dám nói gì.
Nếu mà lên tiếng thì chẳng khác nào mình đồng ý tỉ thí.
Giữa mặt mũi và tiền đồ, họ chọn tiền đồ.
Mấy người Tấn Huyền cũng cùng suy nghĩ này, chọn tiền đồ.
Nhưng trước khi họ lên tiếng, Tiểu Mặc Nhi đã lên tiếng trước.
"Các vị muốn tỉ thí gì?" Tiểu Mặc Nhi nhìn mấy người Tấn Huyền, như đã chốt danh sách rồi.
Mấy người Tấn Huyền không nói, họ vốn có muốn tỉ thí đâu.
Có người của thư viện Hàn Sơn nói, "Tấn Huyền, các ngươi sợ rồi đấy à? Nếu thật là thế thì lúc trước cũng đừng đưa ra yêu cầu đấy."
"Hahaha, đúng đấy. Ta nghe nói điều kiện này là do mấy người thư viện Hương Sơn các ngươi đưa ra mà."
"Học sinh thư viện Hương Sơn nhát như vậy từ khi nào thế?"
"Thư viện Hương Sơn tốt xấu gì cũng là thư viện số một số hai ở thành Trường An này, sao học sinh trong thư viện lại như thế. Đã đánh cược, cuối cùng lại sợ. Sợ thì lúc trước cũng đừng dõng dạc như vậy chứ."
......
Sắc mặt mấy người Tấn Huyền chẳng thể nào đẹp nổi khi nghe lời châm chọc từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Tán Huyền trầm giọng nói, "Ai nói chúng ta sợ? Ai nói chúng ta không dám tỉ thí? Các ngươi nghe chúng ta nói vậy lúc nào? Người sợ là đám người thư viện Hàn Sơn các ngươi, không phải thư viện Hương Sơn ta."
Tấn Huyền lạnh lùng nhìn nam thanh niên lên tiếng đầu tiên.
Người nọ là đối thủ một mất một còn của hắn - Phác Thiên Kình.
Phác Thiên Kình cười cười không nói, hắn sẽ không dính vào chuyện lần này.
Tấn Huyền vốn định lôi cả Phác Thiên Kình vào, nào ngờ tiểu tử kia lại thông minh nhịn lại, không nói gì.
Lần này, chỉ còn sáu học sinh của thư viện Hương Sơn đối đầu với Tiểu Mặc Nhi, dù là chủ động hay bị động thì cũng không trốn thoát, ngoan ngoãn ký thư hiệp nghị.
"Giờ nói xem nên tỉ thí cái gì?"
Có người đề nghị ngay, "Giờ đang thời gian tổ chức khoa cử, không bằng để Tứ công tử ra một đề, thấy thế nào?"
Tứ công tử không phải một người, mà là Tứ đại tài tử của Nam Đường Quốc mà các học sinh bình chọn ra gần đây ở thành Trường An.
Trùng hợp là không ai trong Tứ đại tài tử đến từ thư viện Hương Sơn. Ba người trong đó đến từ các châu phủ, chỉ có một người đến từ thư viện Thái Bạch.
Bốn vị tài tử có địa vị rất cao trong giới thư sinh, bốn người họ ra đề là một lựa chọn không tồi, cũng có thể phục chúng.
"Ta không có ý kiến." Tiểu Mặc Nhi nói.
Đào Tinh cũng trả lời, "Ta cũng không có ý kiến."
Hai bên đều đồng ý, mọi người nhìn về phía Tứ công tử.
Bốn người lần lượt đi ra từ trong đám đông, tới chính giữa đình hồ.
Tấn Huyền dò hỏi, "Không biết bốn vị công tử có bằng lòng không?"
Nếu không trốn thoát, vậy Tấn Huyền tất nhiên phải dùng toàn lực ứng phó, nhất định phải giao hảo với bốn vị công tử, nên khi hỏi ý, thái độ của hắn vô cùng tốt.
Hàn Trọng cười nói, "Không thành vấn đề."
Lương Bảo Sâm cũng gật đầu.
Diêu Khuông Nghĩa cũng vậy, "Có thể."
Tề Mạnh Huy của thư viện Thái Bạch gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng Diêu Khuông Nghĩa đi lên trước, "Đề đầu tiên do ta ra."
Diêu Khuông Nghĩa nhìn người xung quanh một cái, trong lòng đã có một đề mục, "Thế nào là dân?"
Đề này giống như khi thi khoa cử, phát huy tự do.
Đoàn người Tiểu Mặc Nhi nhận được đề, bắt đầu đáp đề.
Giống như lúc thi cử, thí sinh cần phải nghĩ sẵn rồi mới động bút, miễn khi đang viết dở lại thấy sai, không thể sửa nữa.
Mấy người Tấn Huyền cũng vậy, yên lặng suy tư trong lòng. Tiểu Mặc Nhi cũng không ngoại lệ.
Một lát sau, Tấn Huyền động bút đầu tiên, sau đó là Đào Tinh.
Bọn họ động bút, những người khác cũng theo sát sau đó, duy chỉ có Tiểu Mặc Nhi vẫn ngồi yên, tựa như đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào.
Mọi người vốn tưởng cậu sẽ đáp rất nhanh, dù sao cậu cũng được xưng là "thần đồng". Nhưng, Tiểu Mặc Nhi lại mãi không động bút.
"Sao tiểu thần đồng đến giờ còn chưa động bút?"
"Chẳng lẽ hắn không viết được?"
"Ai ui, xem ra lời đồn có thể là thật đấy. Khoa cử ở Đại Chu rất đơn giản."
"Tấn Huyền đã viết một nửa rồi mà hắn còn không viết gì nữa."
"Hắn định nhận thua sao?"
......
Tiểu Mặc Nhi không hề bị ảnh hưởng vì tiếng nghị luận bên ngoài, trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, mãi nửa nén hương sau, Tiểu Mặc Nhi động bút.
Tốc độ viết của cậu rất nhanh, mọi người chỉ thấy cậu viết liên tục không ngừng.
Tấn Huyền là người đáp xong đầu tiên, buông bút xuống.
Ngay sau đó là Đào Tinh.
Sau khi buông bút, họ nhìn về phía Tiểu Mặc Nhi trước. Vừa rồi, trong lúc đáp đề, họ cũng biết được tình huống bên ngoài, thấy cậu còn đang viết thì tự tin mười phần.
Hừ, xem ra tiểu tử này cũng chỉ có vậy thôi.
Họ đều chờ đợi, ngóng trông nén hương tàn rồi mà cậu còn chưa đáp xong.
Thời gian dần trôi, hương càng ngày càng ngắn, lúc cây hương sắp hết, Tiểu Mặc Nhi vẫn đang múa bút thành văn.
"Trông có vẻ hắn không hoàn thành được."
"Nếu hắn động bút sớm thì đã không đến mức này."
......
"Đã đến giờ." Khi Diêu Khuông Nghĩa lên tiếng, Tiểu Mặc Nhi cũng đồng thời dừng bút.
Sau khi đặt bút, Tiểu Mặc Nhi đứng dậy.
Mấy người Tấn Huyền thấy cậu hoàn thành thì cười lạnh trong lòng.
Coi như cậu lợi hại có thể viết xong trong giây cuối cùng, nhưng không biết viết vội như thế có thật sự hoàn thành kịp không.
Mọi người đều nhón chân chờ mong đáp án của họ.
Có thị đồng đưa đáp án của họ cho mọi người đọc, để mọi người bình phẩm.
Từng học sinh tiến lên quan khán, xem xong bài đầu, không ít người gật đầu khen ngợi.
"Có sĩ dân, có thương dân, có nông dân, có công dân. Đức năng cư vị viết sĩ; tích thổ thực cốc viết nông; xảo tâm lao thủ thành khí vật viết công; thông tài hóa viết thương."
Có người đọc bài của Tấn Huyền bình rằng, "Tấn Huyền trích dẫn lời của thánh nhân, sau đó phát triển thêm. Thánh nhân đã nói vậy thì sao sai được. Đáp án của Tấn Huyền không tồi."
Khi đọc đến bàn thứ hai, bài thứ ba, phát hiện bốn người đều trích lời này của thánh nhân, như vậy có vẻ chẳng có đáp án nào xuất sắc.
Đào Tinh khác những người khác, trích lời Khổng Tử, nhắc tới đạo trung dung.
Mọi người đọc đến bài của Tiểu Mặc Nhi, phản ứng đầu tiên là sao lại bình thường như thế, lời văn bình thường, không trích dẫn danh ngôn, tựa như một bài tạp văn bình thường.
"Đây là trình độ của thần đồng?"
"Tiêu chuẩn này mà cũng được gọi là thần đồng?"
"Các ngươi đừng trách móc nặng nề, dù sao một hài tử sáu tuổi viết được văn đã là giỏi rồi, miễn cưỡng được coi là thần đồng."
"Huynh đài này, có phải ngươi hiểu lầm gì về từ thần đồng rồi không? Thần đồng không phải làm được những việc người khác không thể làm cơ."
......
Đám người Đào Tinh đọc bài của cậu thì đều nở nụ cười, tự tin rằng mình thắng chắc.
Các học sinh nghị luận là vì họ đọc hiểu, mà bá tánh bên ngoài lại không hiểu.
Có người hỏi, "Trên đó viết gì vậy, có thể đọc thử không?"
Có học sinh tốt bụng đọc hết các bài văn ra. Bài của mấy người Tấn Huyền toàn viết trên mây trên gió, người bình thường nghe chẳng hiểu gì. Nhưng đọc đến bài của Tiểu Tử Mặc, mọi người vừa nghe đều hiểu.
"Ta hiểu bài của tiểu thần đồng đấy, nói rất đúng."
"Tốt vậy mà sao mấy thư sinh kia bảo không tốt?"
"Ta là dân, dân là ta. Câu này đúng mà. Sinh làm dân, người người là dân. Ta thích những lời này."
Có tráng hán còn lớn tiếng nói, "Mấy người trước viết mấy cái chó má gì đâu à, nhà ta chẳng hiểu gì cả. Tiểu thần đồng viết mới hay, nhà ta đều hiểu."
Mấy người Tấn Huyền cạn lời, đó là do các ngươi không có học thức, thế mà còn dám phun tào họ.
Bọn họ khinh thường nhưng lại không nói gì.
Bốn vị công tử nghị luận xong, chọn ra kết quả cuối cùng.
"Người thắng lần tỉ thí này là Tấn Huyền."
Tiểu Mặc Nhi nói không sai, nhưng lời văn thông tục đó thật sự không lọt được mắt họ.
Học sinh thư viện Hương Sơn hoan hô nhiệt liệt, sắc mặt mấy người thư viện Vấn Tân lại không tốt, đặc biệt là Khâu Tử Minh.
Mấy người Tấn Huyền đắc ý nhìn Tiểu Tử Mặc.
Đào Tinh càng là châm chọc và khinh miệt nhìn qua.
Một ván này hắn không thắng, nhưng một người trong số họ thắng cậu cũng coi là thắng rồi.
"Bắt đầu ván thứ hai đi." Đào Tinh cười nói.
Hàn Trọng đi ra, "Ván này do..."
Chưa chờ hắn nói hết, Tiểu Tử Mặc đã ngắt ngang, "Từ từ."
Đào Tinh thấy cậu lên tiếng thì châm chọc ngay, "Sao, ngươi không phục à?"
"Thua thì thua, đừng để trong lòng, ván này tiếp tục cố gắng là được." Tấn Huyền mỉm cười, giọng không tự giác mang theo chút ngạo nghễ.
"Chẳng lẽ ngươi không chịu nổi?" Học sinh thư viện Hương Sơn cũng trào phúng theo ngay.
Tiểu Mặc Nhi không để ý, bình tĩnh hỏi, "Ngươi là dân sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy hắn thì sao?" Tiểu Mặc Nhi chỉ người bên cạnh.
"Đúng là dân." Mấy học sinh thư viện Hương Sơn gật đầu đáp.
"Vậy họ thì sao?" Tiểu Mặc Nhi chỉ đám người ngoài cùng.
"Đương nhiên cũng là dân."
Đào Tinh hỏi, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tiểu Mặc Nhi quay đầu nhìn Đào Tinh, "Bọn họ có là dân không? Trả lời được vấn đề của ta, ngươi sẽ hiểu."
"Đương nhiên là phải. Bọn họ không phải dân thì thế nào mới là dân?" Đào Tinh châm chọc.
Tiểu Mặc Nhi nhìn học sinh xung quanh, "Không ai trong số các ngươi phản đối lời hắn, đúng không?"
Mọi người gật đầu, không hiểu cậu có ý gì.
"Rốt cuộc hắn muốn nói gì?" Có người nhỏ giọng nói thầm.
"Chẳng lẽ hắn thật sự bị đả kích vì thua à?"
"Còn nhỏ mà có thành tựu như vậy đã là không tồi rồi.
Người xung quanh nhỏ giọng thì thầm, cũng không ảnh hưởng đến việc Tiểu Mặc Nhi tiếp tục hỏi.
"Nếu họ là dân, vậy hẳn nên hỏi họ, bài của ai mới là tốt nhất. Ván này, họ mới là người có tư cách bình phán lời ai nói phù hợp nhất. Bản thân mình không phải là người hiểu mình nhất sao?"
"Thế nào là dân? Các vị đều là dân, hướng dân nói mới là dân. Các ngươi nói xem?" Tiểu Mặc Nhi mỉm cười nói.
Dân chúng bình thường đứng ngoài cùng nghe vậy thì đều hưng phấn.
"Tiểu thần đồng nói không sai!"
"Đúng đúng đúng, tiểu thần đồng nói rất đúng! Nếu nói về chúng ta, tất nhiên chúng ta có quyền lựa chọn, bình phán."
Tứ đại công tử nhìn nhau, lại nhìn bá tánh phẫn nộ bên ngoài, cuối cùng gật đầu.
"Được. Ván này giao cho mọi người bình chọn."
Sau khi ra quyết định, tất cả mọi người bắt đầu bình chọn, tán thành ai thì ấn dấu tay lên tên người đó. Khi tất cả mọi người ấn dấu tay xong thì bắt đầu kiểm kê.
"Đào Tinh, phiếu."
......
"Tấn Huyền, phiếu."
"Mộc Tử Mặc, phiếu."
Có kết quả, sắc mặt đám Đào Tinh đều xấu đi.
Đào Tinh tiến lên, nhỏ giọng nói với Tiểu Tử Mặc, "Ván này coi như chúng ta nhường ngươi. Nếu ngươi nghĩ có thể dựa vào đám bá tánh ngu xuẩn kia để dành chiến thắng, vậy ta chỉ có thể nói cho ngươi, mơ đi!"
Thanh danh của Tiểu Mặc Nhi ở trong giới thư sinh chẳng ra gì, vì tất cả mọi người đều cảm thấy cậu càn rỡ.
Không ai từng thấy bản lĩnh của cậu, tất nhiên chẳng ai muốn tâm phục khẩu phục gọi cậu là thần đồng, thừa nhận cậu mạnh hơn mình.
Nhưng bá tánh trong thành Trường An thì khác.
Bọn họ không đọc sách nên không có cảm giác đó. Ngược lại, họ càng vui khi thấy một thần đồng, một truyền kỳ. Càng quan trọng hơn là ấn tượng Tiểu Mặc Nhi đã từng gõ Đăng Văn Cổ ở Đăng Văn Lâu vì giải oan cho mẫu thân khắc quá sâu trong họ, khiến già trẻ lớn bé trong thành Trường An đều có hảo cảm với cậu.
Bọn họ chọn Tiểu Mặc Nhi, về tình cảm có thể lý giải.
"Ván này Mộc Tử Mặc thắng."
Bá tánh xung quanh rất vui khi Tiểu Tử Mặc thắng, trái lại, học sinh các thư viện lớn lại không vui nổi, đặc biệt là học sinh thư viện Hương Sơn, họ cảm thấy cậu dùng thủ đoạn, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
"Lâm Phong, ngươi thấy chuyện này thế nào?" Tiếu Phong của thư viện Hàn Sơn hỏi.
"Ván này hắn thắng thật." Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Tiếu Phong nhướng mày, "Vì sao?"
Lâm Phong nhẹ giọng nói, "Dân tâm. Hắn hẳn cố ý viết bài này sao cho thật thông tục, là vì để những người đó nghe hiểu."
Tiếu Phong đã hiểu, "Thú vị."
"Ván này họ không bằng hắn."
Tiếu Phong nhẹ lay cây quạt, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tứ công tử, "Tứ công tử kia đúng là chẳng có mắt gì cả. Ngươi đó, nếu nguyện ý nổi bật thì nào đến lượt Tứ công tử chó má gì kia."
Lời Tiếu Phong nói càn rỡ, lại không hề có chút đố kị nào.
Lâm Phong nói, "Nhàm chán."
Hắn vốn nghĩ mình sẽ đi ngay thôi, nhưng sau ván đầu tiên, hứng thú với Mộc Tử Mặc của hắn càng nhiều.
Không biết ván tiếp theo cậu còn có thể tiếp tục khiến hắn kinh hỉ không.
Ván thứ hai do Hàn Trọng ra đề, Hàn Trọng cười nói, "Ta vốn định ra một đề, để mọi người làm một bài thơ, nhưng nếu bài thơ nào cũng sàn sàn nhau thì sẽ rất phiền. Lấy lui cầu tiến, mời các vị làm một khúc thuỷ lưu thương được chứ?"
"Ta không có ý kiến." Đào Tinh nói.
"Được."
Mấy người sôi nổi đồng ý.
Hàn Trọng nói tiếp, "Để tăng độ khó, thời gian mỗi người làm thơ chỉ có mười tức, nếu qua thời gian sẽ bị loại ngay, người còn lại cuối cùng sẽ là người thắng."
Mấy người đều gật đầu.
"Vậy bắt đầu từ người đã thắng ván trước là Mộc Tử Mặc đi, đề là "hoa mai". Bắt đầu đi." Hàn Trọng làm thủ thế "mời".
Tiểu Mặc Nhi trầm ngâm hai tức rồi nói, "Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, huýnh lâm thôn lộ bàng khê kiều. Bất tri cận thuỷ hoa tiên phát, nghị thị kinh đông tuyết vị liêu."
Mọi người xung quanh nghe bài thơ này đều gật đầu.
Hàn Trọng chỉ Đào Tinh, "Đề là "hoa cúc"."
Đào Tinh trầm ngâm một lát, mau chóng làm ra một bài thơ.
"Thu tùng nhiễu xá tự đào gia, biến nhiễu li biên nhật tiệm tà. Bất thị hoa trung thiên ái cúc, thử hoa khai tẫn canh vô hoa."
Hàn Trọng chỉ ai, người đó sẽ làm ra một bài thơ. Sau vòng đầu tiên, tất cả mọi người đều hoàn thành trong thời gian mười tức.
"Đợt thứ hai, các vị cần hoàn thành trong thời gian tám tức, người nào quá thời gian sẽ bị loại. Vòng này bắt đầu từ Tấn Huyền, đề là cây bách."
Tấn Huyền mau chóng làm ra một bài thơ.
Một đám làm thơ, khi đến người thứ năm, có người bị loại.
"Vòng thứ ba bắt đầu, lần này các ngươi chỉ có năm tức."
Thời gian rất ngắn, muốn làm thơ sẽ không dễ dàng, trừ khi rất am hiểu việc này.
Lần này, có bốn người bị loại, trong đó có cả Đào Tinh. Trên sân chỉ còn Tấn Huyền và Tiểu Tử Mặc.
Tới lúc này, mọi người đã tán thành danh "Tú tài" của cậu.
"Lần này chỉ có ba tức." Hàn Trọng nói.
Tiểu Tử Mặc lại bảo, "Ba tức quá dài. Ta muốn dùng ván này phân định thắng bại."
Hàn Trọng cười hỏi, "Ngươi muốn bao lâu?"
Tiểu Tử Mặc giơ một ngón trỏ, "Một tức."
Học sinh xung quanh nghe vậy đều hít hà.
Một tức có nghĩa là Hàn Trọng vừa nói ra đề mục thì phải trả lời ngay, chuyện này là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
Hàn Trọng kinh ngạc nhìn cậu, "Ngươi chắc chắn?"
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Hàn Trọng nhìn Tấn Huyền, "Ngươi thấy thế nào?"
Tấn Huyền còn có thể nói gì, đối phương đã nói thế, nếu mình từ chối thì mọi người sẽ nghĩ mình không bằng người ta.
"Được."
Các học sinh ở đây đều chờ mong, không biết họ có thể tạo ra kỳ tích không.
Hàn Trọng nói, "Thời gian là do ngươi quyết định, vòng này do ngươi bắt đầu. Đề là lạc nhật (mặt trời lặn)."