Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường cong môi, "Thú vị. Ba người bọn họ sắp tụ tập rồi. Không biết ba người này ở cạnh nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây."
Bắc Vũ Đường thông qua Thiên Cơ Các, cung cấp chính xác vị trí của Tần Vũ Hiên cho người Thiên Ma Giáo.
Khi người Thiên Ma Giáo chạy tới, Tần Vũ Hiên vừa đánh lùi một đám người, đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Hắn không phản kháng, ngoan ngoãn để mặc người Thiên Ma Giáo mang mình đi.
Cùng lúc đó, một nhóm khác của Thiên Ma Giáo cũng bắt được Cố Phiên Nhiên và tên thuộc hạ Cố Vân của ả.
U Minh nhận được tin đã bắt được người mình muốn bắt thì rất vui sướng.
- Thiên Ma Giáo-
Tần Vũ Hiên bị bịt mắt dẫn tới đây, khi miếng vải đen trên mắt tháo xuống, hắn đã ở trong một cung điện vàng son huy hoàng. Nếu không biết nơi này là Thiên Ma Giáo thì có lẽ người ta sẽ nghĩ đây là một cung điện nào đó của vương triều.
Khung cảnh nơi này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tà giáo, nhưng cố tình đây lại là đại bản doanh của tà giáo.
Người ngồi ở chính giữa sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, hàng mày nghiêng và đôi mắt đen u ám lạnh lẽo khó nói thành lời.
U Minh nhìn Tần Vũ Hiên bên dưới, nở một nụ cười, "Chậc chậc, mới mấy tháng không gặp, Tần thiếu hiệp biến thành thế này đúng là khiến bổn toạ suýt không nhận ra."
Tần Vũ Hiên chẳng hề tức giận.
"Ta nghĩ giáo chủ U Minh hiểu rất rõ vì sao ta lại biến thành thế này. Ta thành như vậy, còn phải cảm tạ giáo chủ U Minh mới đúng." Tần Vũ Hiên không mặn không nhạt trả lời.
"Haha. Tần thiếu hiệp không cần cảm tạ bổn tọa, đó là việc bổn tọa nên làm." U Minh nói.
Đồng tử Tần Vũ Hiên co rụt, đáy mắt đầy hận thù, im lặng không nói gì.
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra đây. Nếu hôm đó ngươi ngoan ngoãn giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra thì làm gì phải chịu tội như vậy. Hôm nay cũng thế, giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng." U Minh lạnh lùng nói.
"Ta đã đốt "Cửu Tiêu Bảo Điển" rồi." Tần Vũ Hiên bình tĩnh nói.
"Ngươi nói cái gì!"
U Minh giật mình đứng bật dậy, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, "Ngươi vừa nói gì cơ?!"
"Ta nói, ta đã đốt "Cửu Tiêu Bảo Điển" thành một đống tro tàn rồi."
Nhìn thấy vẻ phẫn nộ của U Minh, Tần Vũ Hiên rất vui sướng, cứ như hắn vừa mới báo thù xong vậy.
Bỗng, một đôi tay bóp cổ Tần Vũ Hiên, chủ nhân đôi tay đang trong trạng thái bạo nộ, ngón tay liên tục siết lại, cảm giác khó thở khiến mặt Tần Vũ Hiên đỏ lên.
"Ta muốn nghiền ngươi thành tro!" U Minh dằn từng chữ một, lạnh lẽo vô cùng.
Tần Vũ Hiên không những không xin tha mà còn nở nụ cười, "Ngươi giết ta, vậy ngươi vĩnh viễn đừng mong có được "Cửu Tiêu Bảo Điển"."
Cổ được buông ra, Tần Vũ Hiên tự do.
U Minh đá hắn ngã xuống đất, hung hăng dẫm đạp, "Nói, ngươi giấu "Cửu Tiêu Bảo Điển" ở đâu rồi?!"
Tần Vũ Hiên cười với hắn, nụ cười đắc ý, "Ta giấu nó ở đây." Hắn chỉ tay vào trán mình.
"Ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn không có được nó. Trên đời này, chỉ có ta biết được "Cửu Tiêu Bảo Điển"."
"Ngươi..." U Minh nhìn Tần Vũ Hiên bằng ánh mắt lạnh băng.
Khi đã định thỏa hiệp, Tần Vũ Hiên sao có thể dễ dàng giao đồ ra được?
Dù hắn rơi vào tay Thiên Ma Giáo thì đã sao, quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn.
"Giáo chủ U Minh, giờ phiền ngươi dời chân khỏi người ta đi."
U Minh tuy phẫn nộ, nhưng cũng không dám giết Tần Vũ Hiên thật.
Mục đích của hắn không phải giết người, mà là "Cửu Tiêu Bảo Điển".
Đợi hắn giành được toàn bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" rồi, hắn chắc chắn sẽ nghiền nát Tần Vũ Hiên!
Nhưng, ngụm khí nghẹn trong lòng khiến hắn không tự giác dẫm Tần Vũ Hiên mạnh hơn, khiến Tần Vũ Hiên ho khan. Khi Tần Vũ Hiên sắp tắt thở, U Minh mới dịch chân đi.
Hắn một tay xách Tần Vũ Hiên trên đất dậy, "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin à?"
Tần Vũ Hiên cũng không giải thích, nói thẳng, "Vận khí vào tam huyệt âm, tam huyệt dương, tụ mà không tán, rót vào..."
Đồng tử U Minh hơi co lại, muốn Tần Vũ Hiên nói tiếp, nhưng hắn lại dừng lại.
"Giáo chủ U Minh, ngươi nghĩ đó là thật hay giả?" Tần Vũ Hiên mỉm cười.
U Minh chậm rãi buông tay, đúng là "Cửu Tiêu Bảo Điển".
Tần Vũ Hiên nghĩ làm vậy thì U Minh này không có cách xử lý hắn sao?
U Minh lật tay, nắm lấy miệng Tần Vũ Hiên, ném một viên thuốc tiến vào miệng hắn.
Tần Vũ Hiên biến sắc, không còn tự tin và ngạo nghễ như nãy nữa.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Tần Vũ Hiên lạnh lùng hỏi.
U Minh nói, "Yên tâm, không chết được."
U Minh vung tay, một nữ tử bạch y tiến lên cởi trói cho Tần Vũ Hiên.
Tần Vũ Hiên nghi hoặc.
Chẳng lẽ U Minh không sợ mình chạy à?
Hắn nghĩ ép mình uống thuốc độc thì mình sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ chắc?
Vậy thì hắn ngây thơ quá rồi!
"Dẫn Tần thiếu hiệp tới phòng khách đi." U Minh ra lệnh.
Tần Vũ Hiên không biết U Minh định làm gì, giờ hắn còn đang bị thương nên không thể trốn thoát, không bằng nhân dịp này nghỉ ngơi cho tốt rồi lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Nữ tử bạch y dẫn hắn đến một tiểu viện hẻo lánh, đẩy một cánh cửa trong đó ra.
"Đi vào đi."
Nữ tử nói xong, khoá cửa lại, còn triệu hai người tới.
"Các ngươi canh ở đây, không được rời đi dù chỉ một tấc. Người bên trong là người giáo chủ coi trọng, nếu có một chút sai lầm thì chờ bị vứt vào độc quật đi." Nữ tử lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng."
Nữ tử đi, lại phái một đội người tới trông chừng, đề phòng Tần Vũ Hiên trộm trốn.
Tần Vũ Hiên căn bản không quan tâm tình huống bên ngoài, trực tiếp lên giường nằm.
Đã bao lâu hắn chưa nằm trên một chiếc giường thoải mái như vậy? Cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng Tần Vũ Hiên lại nhịn không cho mình đi ngủ, nằm nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó ngồi xuống, bắt đầu tu luyện nội công "Cửu Tiêu Bảo Điển", chỉ là, khi vừa điều động nội lực, hắn lại kinh ngạc phát hiện mình không thể tụ tập nội lực, nội lực của hắn đã biến mất.
Nhất định là Liễm Tức Đan!
U Minh nhất định vừa cho mình ăn Liễm Tức Đan, đan dược có tác dụng áp chế nội lực, người ăn phải không thể sử dụng nội lực trong một tháng, sống như một người bình thường.
Chẳng trách hắn dám thả mình, thì ra là còn chờ mình ở đây.
Nghĩ vậy, Tần Vũ Hiên biết giờ U Minh sẽ không làm gì mình, hắn tạm thời an toàn. Nhân dịp này phải mau chóng nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Thế là hắn nằm xuống, ngủ vù vù.
Tần Vũ Hiên ngủ ngon giấc, nhưng có người lại khó mà an lòng.
Rốt cuộc phải xử lý Tần Vũ Hiên thế nào đây?
Muốn một người ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì trước tiên phải tìm được thứ có thể uy hiếp hắn.
Cái gì có thể uy hiếp được Tần Vũ Hiên?
U Minh híp mắt, suy tư về tư liệu của Tần Vũ Hiên, tựa như biết chắc hắn để bụng một nữ nhân, không còn gì khác.
"Hồng Linh."
Một nữ tử bạch y quỳ xuống.
"Đến Kiếm Các điều tra tất cả mọi chuyện liên quan đến Tần Vũ Hiên, đặc biệt là người hắn thiên vị."
"Vâng."
Nữ tử bạch y xoay người rời đi, đảo mắt đã biến mất khỏi đại điện.
Nếu hắn đã vào tay mình thì "Cửu Tiêu Bảo Điển" sớm muộn gì cũng là của mình.
U Minh nghĩ hôm nay còn có người khác tới, đến lúc nên đi thăm con chuột không nghe lời kia rồi.
Trong nhà chính của một đình viện nhỏ, một nữ tử đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ vào mặt nữ tử, hàng mi dài rung rung.
Nửa ngày sau, mí mắt xốc lên, đôi mắt ánh lên vẻ mê mang, nhưng nhanh chóng bị tức giận và sợ hãi thay thế.
Toàn bộ ký ức trước khi hôn mê quay về.
Trên đường về Nam Đường Quốc, Cố Phiên Nhiên và Cố Vân gặp người của Thiên Ma Giáo, một người trong đó nhận ra ả, thế là cả đám kết phường trói ả và Cố Vân đi.
Nơi này hẳn là Thiên Ma Giáo!
Cố Phiên Nhiên thầm hận, sao đến đâu cũng gặp phải nam nhân kia thế!
Nghĩ đến U Minh, ả lại hận.
Vừa nghĩ đến hắn, cửa phòng đã bị đẩy ra, U Minh xuất hiện trước mắt ả.
Vừa thấy hắn đến, mặt Cố Phiên Nhiên trắng bệch đi, những ký ức bất kham, khuất nhục như thuỷ triều tràn vào đầu ả.
Hắn vươn tay nắm cằm ả, đôi mắt lạnh lùng nhìn ả chằm chằm, "Trước đó ta đã nói gì với ngươi? Dám bỏ trốn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Lúc nói chuyện, hắn cũng đã chậm rãi vuốt hai chân Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên run rẩy, "Không, đừng mà... Ta sai rồi, ta không bao giờ bỏ trốn nữa."
"Ta nhớ lần trước ngươi cũng đã nói vậy." U Minh nở nụ cười thị huyết, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta luyến tiếc bẻ gãy đôi chân này à?"
"Không, không phải." Cố Phiên Nhiên cầu xin, định dùng nước mắt làm U Minh mềm lòng.
Bỗng, tiếng xương gãy "răng rắc" vang lên, sau đó, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Tần Vũ Hiên dù đang say ngủ nơi xa cũng nghe được.
Mặt Cố Phiên Nhiên tái nhợt, trán mướt mồ hôi.
U Minh buông tay, "Chân này là để cảnh cáo ngươi, chân khác có giữ được không thì phải xem chính ngươi có quý trọng nó hay không rồi."
Nói xong, U Minh rời khỏi phòng.
Cố Phiên Nhiên đau đến chết đi sống lại, đôi tay ôm lấy cái chân bị bẻ gãy, "Chân của ta, chân của ta."
U Minh, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!
Cố Phiên Nhiên hận U Minh điên cuồng.
"Hu hu, chân của ta."
Cố Vân bị giam cách đó không xa nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cố Phiên Nhiên, xông về phía cửa phòng, đập liên tục.
"Thả ta ra, thả ta ra ngoài. Các ngươi đã làm gì Đại tiểu thư!" Cố Vân vừa vội vừa giận.
Tiếc là chẳng ai đáp lại hắn.
Hắn đập nửa ngày, cuối cùng từ bỏ, suy sút ngã ngồi ở cửa, miệng lẩm bẩm tự trách, "Đại tiểu thư, là lỗi của ta, là ta vô dụng nên mới khiến người rơi vào tay đám người này."
Cố Vân liên tục đập đầu mình.
Cố Phiên Nhiên chịu đau đớn một đêm, đến khi thị nữ tiến vào, ả chỉ còn lại nửa cái mạng, hơi thở yếu ớt.
"Cứu ta." Cố Phiên Nhiên nghe có tiếng động, suy yếu ngẩng đầu nhìn người tới.
Thị nữ tiến lên, lạnh nhạt kéo hai chân ả qua, động tác thô lỗ khiến Cố Phiên Nhiên lại hét thảm.
"A!"
Giọng ả khàn khàn, mồ hôi rơi rào rạt.
Thị nữ lại như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ả, hờ hững lột quần ả ra, sau đó, "rắc" một tiếng, cái chân đau lại bị kích thích mạnh.
"Ngươi làm gì đấy?!" Cố Phiên Nhiên nhìn thị nữ bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Thị nữ vẫn không nói gì, lấy thuốc mỡ bôi lên đùi ả, sau đó dùng băng vải cố định cái chân gãy lại.
Cố Phiên Nhiên thấy động tác của thị nữ thì không nói gì thêm, chỉ là động tác của thị nữ rất thô lỗ, đối xử với ả không giống như một người bệnh mà là một súc sinh vô cảm.
Cho dù thị nữ đang chữa thương cho mình, nhưng Cố Phiên Nhiên lại không hề cảm thấy cảm kích.
Bên kia, một con ưng dừng trên xe ngựa của Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đọc thư, "U Minh quả nhiên đã đi tìm nhược điểm của hắn."
Nàng chuẩn bị viết một bức thư để người bên Thiên Cơ Các xử lý giúp mình.
Phong Ly Ngân lại cười nói, "Không cần phiền phức như vậy."
Bắc Vũ Đường cũng cười bảo, "Lần nào cũng phiền chàng thì không thú vị nữa."
Phong Ly Ngân nhẹ điểm trán nàng, "Xem ra ta còn chưa nói chuyện đó với nàng."
Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Chàng gạt ta chuyện gì?"
"Thiên Cơ Các là sản nghiệp của ta." Phong Ly Ngân bâng quơ nói.
"Chàng?"
Phong Ly Ngân gật đầu, "Đều là sản nghiệp thuộc về Phong thị."
"Vậy tiền của ta chẳng phải đều vào túi chàng?"
"Có vẻ là vậy."
Bắc Vũ Đường híp mắt, đánh giá kỹ người trước mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Phong gia nhà chàng rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp?"
Đôi mắt Phong Ly Ngân toả sáng, "Phu nhân, nàng đang bắt đầu điều tra tài sản của vi phu sao?"
囧......
Bắc Vũ Đường cạn lời.
Sau đó, Phong Ly Ngân thành thật khai báo ra toàn bộ tài sản mình sở hữu, kiểu như không khai hết thì sẽ không buông tha Bắc Vũ Đường vậy.
Bắc Vũ Đường ban đầu nghe mà không để ý lắm, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không đúng.
Chờ y nói hết, Bắc Vũ Đường đã không thể dùng từ "giật mình" để hình dung tâm tình của mình lúc này được nữa.
Tài sản của Phong gia trải rộng năm quốc gia lớn, tổ chức tình báo còn đầy đủ hơn bất kỳ một vương triều nào. Còn tổ chức tình báo "Thiên Cơ Các" lớn nhất đại lục chỉ là một ngụy trang họ tạo ra thôi, tin tức trong đó đa phần không quá quan trọng, thông tin cơ mật tập trung trong tay Phong gia.
Phong gia có ba gia tộc lớn dưới trướng, lần lượt là Lôi gia, Vân gia, Tần gia.
Ba gia tộc này trợ giúp Phong gia xử lý toàn bộ sản nghiệp, bên ngoài lại chưa bao giờ biết ba gia tộc này cùng lệ thuộc một gia tộc.
Ba gia tộc nằm tách biệt ở các quốc gia, nắm giữ mạch máu kinh tế của năm vương triều lớn, nếu Phong gia muốn xưng bá, sợ là sẽ rất dễ dàng. Dù sao thì, gia tộc họ có tiền, có thế, còn nhiều người, làm Hoàng đế dễ lắm.
Tiếc là nghe Phong Ly Ngân nói thì Phong gia có vẻ không ham thích vị trí Đế vương kia.
Cuối cùng, mệnh lệnh kia của Bắc Vũ Đường truyền đạt ra ngoài bằng dấu hiệu đặc biệt của Phong Ly Ngân.
Bảy ngày sau, U Minh lấy được một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về Tần Vũ Hiên.
U Minh đọc xong, nhướng mày, cười nghiền ngẫm.
"Không ngờ hắn lại thích ả như vậy, chỉnh gian phu kia của ả đến tàn nhẫn như thế, chậc chậc, tâm huyết ghê."
Trước đó còn tưởng Tần Vũ Hiên lãnh đạm với nữ nhân kia như vậy thì chắc chẳng quan tâm gì ả đâu, không ngờ hắn đã âm thầm chuẩn bị hạ sính luôn rồi.
Ngày đó hắn thật sự bị chưởng môn Kiếm Các đè lại không cho ra mặt vì Cố Phiên Nhiên sao?
U Minh nở nụ cười tà mị, dù sao thì thử là biết ngay thôi.
Hắn phân phó, "Rửa sạch sẽ nữ nhân kia."
"Vâng."
Mười lăm phút sau, Cố Phiên Nhiên bị thị nữ vô tình ném vào bể tắm, bốn thị nữ không màng ý nguyện của ả, đè tay chân ả lại, thô lỗ chà lau thân thể ả, mạnh tay như muốn chà một tầng da của ả đi luôn vậy.
"Đau, đau, đau."
"Các ngươi nhẹ tay thôi!"
Bốn thị nữ chẳng quan tâm, vẫn dùng sức chà lau.
Một thị nữ chạm phải cái chân gãy khiến Cố Phiên Nhiên đau trắng mặt.
"A!" Ả đau đớn kêu lên.
"Ngươi mau dừng tay!"
Thị nữ kia lạnh nhạt liếc ả một cái, "Ngươi càng cử động thì càng đau."
"Ngươi..." Đôi mắt Cố Phiên Nhiên đỏ đậm nhìn chằm chằm thị nữ đó.
Đáng chết, từ khi nào mà một nữ nhân hạ tiện như thế cũng dám cưỡi lên đầu ả?!
Chờ, các ngươi hãy chờ đấy cho ta!
Một lần tắm rửa mà suýt lấy đi nửa cái mạng của Cố Phiên Nhiên. Sau khi tắm xong, một đám người bắt đầu chải chuốt trang điểm cho ả, mặc cho ả một cái váy nghê thường trắng tinh.
Định bắt đầu ư?
Cố Phiên Nhiên hơi sợ thủ đoạn tra tấn trên giường của U Minh. Dù biết vào đây rồi thì nhất định sẽ có một ngày như vậy, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh như thế.
Thị nữ dẫn theo ả vào một gian phòng, lụa mỏng tung bay, gió nhẹ vi vu, mơ hồ thấy được một chiếc giường lớn ở chính giữa và một người đang nằm trên đó.
Người trên giường nghe được tiếng động, từ từ ngồi dậy, đôi mắt sắc bén xuyên qua tần tầng màn lụa rơi trên người Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên híp mắt, cuối cùng thấy rõ người đó.
"Là ngươi!" Cố Phiên Nhiên kinh ngạc.
Tần Vũ Hiên cũng không ngờ lại gặp ả ở đây, khi thấy ả khập khiễng đi về phía mình, hắn hiểu được âm thanh ngày đó mình nghe được không phải ảo giác.
Cố Phiên Nhiên nhìn qua dây thừng trói trên người hắn, "Ngươi cũng bị hắn bắt?"
Tần Vũ Hiên gật đầu, "Chân của ngươi bị làm sao vậy?"
Vừa nhắc đến chân, đôi mắt Cố Phiên Nhiên hiện lên nét âm ngoan, "Ngươi đoán xem."
Ba chữ lộ ra nồng đậm hận thù và bất đắc dĩ.
Tần Vũ Hiên thấy vậy, đáy mắt tối tăm.
Đôi mắt hắn đầy vẻ quan tâm, "Aizz, đều do lúc trước ta vô dụng, để ngươi chịu nhiều ủy khuất như thế. Ta, ta lúc đó không phải không muốn cứu ngươi, mà là do thế lực của U Minh quá lớn, cả môn phái của ta cũng vì không muốn bị liên lụy nên xoá tên ta, cuối cùng..."
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn thì cũng đoán được một hai, nhưng những gì ả đoán hoàn toàn không là gì so với những gì Tần Vũ Hiên thật sự từng trải qua.
Ả gật nhẹ đầu, "Ta hiểu."
"Ngươi thật sự không trách ta?" Tần Vũ Hiên thấp thỏm.
Cố Phiên Nhiên cười khẽ, "Cũng không thể nói là không trách ngươi. Nhưng ta hiểu ngươi cũng rất khó xử."
"Phiên Nhiên, đều do ta quá vô dụng. Nếu không phải tại võ công của ta không bằng bọn họ thì cũng không đến mức bị môn phái quản chế, bị Thiên Ma Giáo quản chế." Tần Vũ Hiên đau khổ nói.