Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đừng cử động." Bắc Vũ Đường nhíu mày bảo.
"Thật sự không sao." Phong Ly Ngân không thèm để ý.
Y từng bị thương nặng hơn nhiều, vết thương nhỏ này không là gì cả.
Bắc Vũ Đường không quan tâm đến ý kiến của y, tiếp nhận hòm thuốc trong tay Đại Hương, sau đó mở ra tìm vải bông, cồn.
"Đưa tay đây."
Phong Ly Ngân ngoan ngoãn chìa tay ra, khi Bắc Vũ Đường lại lần nữa nhìn thấy miệng vết thương của y, đồng tử nàng co rụt, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay y.
"Ngươi..."
Phong Ly Ngân thấy biểu cảm chợt thay đổi của nàng, cúi đầu nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm nheo nheo.
Bàn tay vừa rồi còn máu thịt be bét giờ đã lành lặn.
Nếu không phải bàn tay còn đỏ máu, sợ rằng họ sẽ tưởng những gì mình thấy lúc trước đều là giả.
Phong Ly Ngân khiếp sợ nhìn tay mình.
Bắc Vũ Đường nhìn y một cái, thấy vẻ mặt của y thì hiểu, chính y cũng không rõ.
"Minh, có đó không?" Bắc Vũ Đường thầm gọi hệ thống trong lòng.
Không ai trả lời.
"Minh?"
......
Minh trốn trong hư không ngậm miệng không dám hé răng, nằm đơ giả chết.
"Minh?"
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy gì hết á......
Hệ thống Minh mặc niệm trong lòng.
Bắc Vũ Đường gọi vài tiếng, xác nhận nó thật sự không ở đây, không gọi nữa.
Quả là khó tin.
Nếu thế giới của nàng là thế giới tiên hiệp hoặc ma huyễn thì nàng sẽ không kinh ngạc. Nhưng nơi này không có tu tiên, không có ma pháp, không có nguyên tố thần kỳ, nhưng thứ không nên xuất hiện lại xuất hiện trên người trước mắt.
May mà một màn này chỉ có hai người họ nhìn thấy.
Bắc Vũ Đường vẫn băng bó miệng vết thương cho y, Phong Ly Ngân ngoan ngoãn để nàng băng lại.
"Được rồi, đừng chạm vào nước." Bắc Vũ Đường làm như không có chuyện gì xảy ra, dặn dò một câu.
"Được." Phong Ly Ngân ngoan ngoãn phối hợp.
Bắc Vũ Đường đóng hòm thuốc, cất lên xe.
Tiểu Mặc Nhi và Ám Dạ thì đi bổ đao đám hắc y nhân kia, tránh để sự việc tương tự tái diễn.
Phong Ly Ngân đi đến bên cạnh một hắc y sát thủ, kéo quần áo trên cánh tay hắn lên, trên cánh tay kẻ đó có một dấu ấn lưỡi hái màu đen.
Bắc Vũ Đường nhìn cái lưỡi hái màu đen kia, chỉ cảm thấy quen mắt, "Cái lưỡi hái màu đen này nhìn quen quen."
"Ngươi từng thấy?" Phong Ly Ngân nghiêng đầu hỏi.
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, "Nó giống như lưỡi hái của Tử Thần vậy."
Lúc này, Ám Dạ đi đến, nhìn dấu hiệu đó rồi nói, "Là Tử Thần."
Tiết Thiên, Đại Hương, Tiểu Mặc Nhi đều không rõ.
"Tử Thần là một tổ chức sát thủ cực kỳ thần bí trên giang hồ. Họ thường xuất hiện ở ngoại vực, rất ít khi đến Trung Nguyên. Giờ họ xuất hiện, xem ra định một lần nữa tiến vào Trung Nguyên." Ám Dạ trầm giọng nói.
"Tử Thần." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng.
Nàng chưa từng nghe tên tổ chức sát thủ này, ngay cả kiếp trước cũng chưa từng gặp mặt.
Một đời này đã thật sự thay đổi.
"Lần này họ không thành công, chắc chắn sẽ còn đến nữa. Sau này chúng ta phải đề cao cảnh giác." Ám Dạ bổ sung thêm một câu.
"Đã thu dọn hết đồ đạc chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Rồi, đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi."
Bắc Vũ Đường vừa đến bên cạnh xe ngựa, dư quang liếc thấy dưới bánh xe còn một quyển sách chưa nhặt lên.
Nàng vươn tay nhặt sách, một bàn tay khác cũng chạm vào quyển sách.
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chủ nhân cái tay kia.
Phong Ly Ngân cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau.
Một giọt máu từ miệng vết thương đã băng bó trên cánh tay của Bắc Vũ Đường rơi "bộp" trên bìa sách.
Máu chưa khô trên tay Phong Ly Ngân cũng đồng thời dính vào quyển sách.
Khi hai loại máu cùng dính lên quyển sách, quyển sách vốn dính đầy bụi bỗng bắn ra một ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng chói mắt khiến mọi người không tự giác rời mắt đi.
Minh bay trong hư không nhìn quyển sách trôi nổi giữa không trung, trầm mặt.
Không xong rồi, không ngờ lại giải phong ấn nhanh vậy.
Mấy người kinh ngạc nhìn quyển sách bay giữa không trung, tản ra ánh sáng chói mắt. Quyển sách không gió tự động lật từng trang, từng sợi kim quang bắn từ quyển sách ra, từng hàng chữ màu vàng xuất hiện, quanh quẩn giữa không trung.
Một màn này quá thần kỳ, khiến mấy người Tiểu Mặc Nhi trợn trừng nhìn thẳng.
Bắc Vũ Đường cũng cảm thấy quá khó tin.
Trước đó vừa thấy vết thương trên tay Phong Ly Ngân tự lành, giờ lại thấy cái này, tình huống đã vượt qua phạm vi hiểu biết của nàng.
Nàng rất muốn gọi hệ thống để hỏi rõ tình huống, nhưng bất đắc dĩ là hệ thống không ở đây!
Tiểu Mặc Nhi nhìn bìa sách, ánh mắt thay đổi.
Quyển sách này không phải quyển sách lúc trước mẫu thân viết sao?!
Sao nó lại như vậy!
Lòng Tiểu Mặc Nhi dậy sóng. Cậu nghiêng đầu nhìn mẫu thân, thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, hiển nhiên cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Hàng chữ vàng luôn xoay quanh không trung nhanh chóng tiến vào quyển sách.
Khi từ đầu tiên tiến vào sách, trở thành một từ in trên sách, trong đầu Bắc Vũ Đường dường như nhiều ra gì đó. Sau đó, lượng từ ngữ khổng lồ kia sôi nổi tiến vào, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy đầu đau đớn vô cùng, vô số ký ức như thuỷ triều mạnh mẽ tràn vào đầu nàng.
Nàng đau đớn rên rỉ, trán cũng rỉ mồ hôi.
"Mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi nôn nóng xông lên.
Có người còn nhanh hơn cậu, đỡ lại người lung lay sắp đổ.
Khi y đỡ lấy thân thể nàng, trong thân thể y tựa như cũng có gì đó bắt đầu sống lại, một nguồn sức mạnh khổng lồ bắt đầu đánh sâu vào phong ấn, năng lượng thiên địa xung quanh như nhận được mệnh lệnh, điên cuồng hướng về phía Phong Ly Ngân.
Cuồng phong nổi lên, mặt trời trên đỉnh đầu lầu tức bị che khuất, bầu trời tối sầm, mơ hồ thấy được tia chớp vàng tựa như những con rồng quay cuồng rạch qua những đám mây đen.
Con ngựa bị cơn cuồng phong dọa sợ, giật đứt dây cương, hí dài lên.
Tiết Thiên nhìn cuồng phong, vội vàng kéo dây cương lại.
Thân thể nho nhỏ của Đại Hương bị thổi ngã trái ngã phải, nếu không có Ám Dạ bắt lại, chỉ sợ đã sớm bị cuồng phong thổi bay.
"Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Chẳng lẽ là hoạ do quyển sách kia mà ra?
Mấy người Ám Dạ và Tiểu Mặc Nhi đều nhìn chằm chằm quyển sách kia.
Mây đen trên đỉnh đầu như gió xoáy liên tục xoay tròn, kim long như ẩn như hiện giữa tầng mây, đột nhiên bay ra, xông thẳng về phía họ.
Không, nói chính xác là xông thẳng về phía Phong Ly Ngân.
"Tránh ra." Ám Dạ nổi giận gầm lên.
Nhưng Phong Ly Ngân lúc này như hình ảnh bị bấm nút tạm dừng, ngay cả Bắc Vũ Đường trong lòng cũng bị giam cầm tại chỗ.
Ám Dạ thấy họ không động, mắt thấy tia chớp quỷ dị kia đánh úp về phía họ, hắn không nghĩ ngợi lao qua. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không nhanh bằng kim long.
"Xoẹt"~
Kim long tiến vào cơ thể Phong Ly Ngân.
Một sức mạnh khổng lồ hội tụ về phía này, Tiết Thiên cuối cùng không kéo được xe ngựa, con ngựa kéo theo thùng xe chạy trốn. Gió cát mờ mắt, gió lớn nhấc cả xe ngựa lên, thùng xe nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Tiết Thiên bị thổi bay vào rừng, đầu đập vào cây, chết ngất.
Ám Dạ mang theo Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi, toàn lực chống lại cuồng phong. Nhưng, gió càng lúc càng lớn, cây cối xung quanh bị bẻ gãy, sức mạnh của cả mảnh thiên địa tăng mạnh.
"Mẫu thân!" Tiểu Mặc Nhi muốn đi tìm Bắc Vũ Đường, lại không thể tới gần.
Một quầng trắng như lưỡi dao quay quanh hai người, khiến người ngoài không thể tiến đến.
Bỗng, một cơn gió lớn thổi qua, mấy người Tiểu Mặc Nhi ngã trái ngã phải.
Kim long trong mây đen đều hội tụ lại.
Bắc Vũ Đường tỉnh lại, lập tức cảm nhận được năng lượng dao động xung quanh.
Sau đó, nàng thấy vô số tia chớp vàng đánh về phía nàng.
Má!
Nàng rủa thầm một tiếng.
Nàng muốn tránh đi, lại phát hiện thân thể y như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không thể lay động.
Vô số tia chớp vàng lập tức đến ngay trước mặt, Bắc Vũ Đường thầm mắng một câu, sau đó ngất đi.
Mấy người Ám Dạ, Tiểu Mặc Nhi cũng bị năng lượng khổng lồ kia ảnh hưởng, miệng phun máu tươi, ngất đi.
Người duy nhất còn đứng chỉ có Phong Ly Ngân, hai mắt y nhắm chặt, hư ảnh trôi nổi sau lưng y dần hình thành một thân ảnh cao lớn, thân ảnh kia cuối cùng hoàn toàn tiến vào thân thể Phong Ly Ngân, hoàn toàn hợp làm một với y.
Minh ở trong hư không thấy vậy, lặng lẽ trốn đi, không dám xuất hiện.
Phong Ly Ngân thình lình mở mắt, sâu trong đôi mắt bắn ra hàn quang, bàn tay hơi nâng lên, cơn lốc to lớn lập tức rách nát.
Y cúi đầu nhìn nữ nhân tràn đầy máu tươi trước mặt, đôi mắt u ám lạnh nhạt nhìn, dường như người trước mắt chỉ là một người râu ria.
Y nhắm mắt, ký ức về nàng lần lượt lướt qua trước mắt y.
Mỗi một thế giới, từng phút thời gian hai người ở chung, giống như một bộ phim hiện lên trước mắt y, đôi mắt đen lạnh nhạt dần ấm hơn, nhưng chút ấm áp đó mau chóng rách nát.
Phong Ly Ngân ngẩng đầu, ánh mắt như đuốc nhìn hư không, tìm được chính xác nơi Minh ẩn thân.
"Ra đây." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Thân thể Minh cứng đờ, chậm rãi xuất hiện trong hư không, ngoan ngoãn đứng trước mặt y, không dám thở mạnh.
"Lại là xiếc của các ngươi?" Phong Ly Ngân liếc qua Bắc Vũ Đường, nhìn về phía hệ thống Minh, khoé môi cong lên nụ cười trào phúng.
Minh vội vàng phủ nhận, "Lần này không phải. Chúng ta không hề can thiệp."
"Ngươi nghĩ bổn tọa sẽ tin?" Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn ứa mồ hôi lạnh.
"Thần Vương đại nhân, ta nói thật." Minh nhỏ giọng đáp.
"Hừ." Phong Ly Ngân hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, y nâng tay lên, thân thể Bắc Vũ Đường bay giữa không trung, một sợi kim quang quanh quẩn quanh nàng, toàn bộ ký ức của nàng bị y nhìn sạch.
Khi kim quang thu hồi, mày y hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn nàng ấm hơn.
Minh chú ý tới biến hoá rất nhỏ trong mắt y, trái tim treo cao hơi hạ xuống một xíu.
Phong Ly Ngân vung tay với hắn, Minh như được đại xá, lập tức chuồn mất.
Phong Ly Ngân nhìn hẻm núi bị gió lốc tàn phá, lại nhìn người vết thương đầy mình trước mặt, tay hơi nâng lên, một tia bạch quang nhu hoà lướt qua nàng, vết thương trên người nàng nháy mắt biến mất.
Tay y hơi vung lên, xung quanh khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả cái xe ngựa vừa bỏ trốn cũng quay về nguyên vẹn.
Lúc này, mọi thứ dừng lại ở giây phút họ nhặt quyển sách kia lên.
Đầu ngón tay bắn ra, hình ảnh dừng lại, mọi thứ phút chốc sống lại.
Bắc Vũ Đường nhặt sách lên, ngẩng đầu nhìn y.
Phong Ly Ngân buông tay ra, xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường nhướn mày, nhìn y rời đi, đôi mắt mang theo nghi hoặc.
Khoé mắt nhìn quyển sách, bìa sách trống rỗng, nàng thuận tay lật một tờ, trang sách trống rỗng đột nhiên hiện lên từng hàng chữ, theo hàng chữ xuất hiện, từng đoạn ký ức biến mất giống như thuỷ triều tràn vào đầu.
Thân thể Bắc Vũ Đường lắc lư, đôi tay chống xe ngựa, sắc mặt nháy mắt trắng nhợt.
Đau đến mức nổi gân xanh.
Tiểu Mặc Nhi là người đầu tiên chú ý tới sự dị thường của Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân."
Tiếng gọi của cậu khiến mọi người chú ý.
"Sao vậy?"
Mấy người Ám Dạ tiến lại gần.
Phong Ly Ngân đứng sau họ, nhìn nàng bằng đôi mắt u trầm.
"Để ta xem." Tiết Thiên tiến lên, đang định chạm tay vào mặt Bắc Vũ Đường, một bàn tay to đã bắt tay hắn lại.
Tiết Thiên kinh ngạc nhìn Phong Ly Ngân.
"Để ta."
Không chờ mấy người Tiết Thiên phản ứng lại, y đã bài trừ mấy người ra.
Vươn tay trùm lên trán nàng, từng sợi ánh sáng nhu hoà từ lòng bàn tay tiến vào thân thể nàng. Sắc mặt tái nhợt dần hồng hào trở lại.
Một lát sau, Phong Ly Ngân thu tay, "Được rồi."
Tiểu Mặc Nhi tiến lên, bàn tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy tay nàng.
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân nhìn chằm chằm tay cậu, khi thấy tay nhỏ của cậu hướng về phía mặt nàng, tay y còn nhanh hơn tư duy, bắt lấy bàn tay bụ bẫm của Tiểu Mặc Nhi.
Tiểu Mặc Nhi nghi hoặc nhìn y, "Phong lão sư?"
Phong Ly Ngân nhận ra hành động của mình không ổn, vẫn không có dấu hiệu buông tay ra, đạm mạc nói, "Đừng cử động, nàng chỉ mệt đến hôn mê thôi."
Dứt lời, y bế Bắc Vũ Đường lên, không màng ánh mắt khác thường của mấy người, ôm nàng vào trong xe.
Đại Hương giật mình nhìn y, "Phong công tử có phải có chút..."
"Khác lạ." Tiết Thiên giúp nàng ấy nói nốt câu.
Ám Dạ híp mắt nhìn y, vừa nãy y ra tay, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước giờ chưa từng cảm nhận được.
Phong Ly Ngân không để ý đến ánh mắt của họ, "Đi."
Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương chuẩn bị lên xe, nhưng một người lại chắn trước mặt họ.
"Phong lão sư?" Tiểu Mặc Nhi kinh nghi.
Sao ngươi lại chắn cửa rồi?
Phong Ly Ngân lãnh đạm nói, "Là nam tử hán, ngươi hẳn nên học cách cưỡi ngựa. Ngay cả ngựa còn không biết cưỡi thì làm sao bảo vệ được bản thân và người mình muốn bảo vệ. Đi cưỡi ngựa đi."
Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn xoay người rời đi, đến bên cạnh con ngựa cao vượt mình, nhảy một cái, cưỡi lên ngựa.
Ám Dạ nhìn Tiểu Mặc Nhi cưỡi ngựa, hỏi, "Mặc Nhi, ngươi chắc chắn muốn cưỡi ngựa hả?"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu khẳng định, "Muốn! Không ai có thể ngăn cản ta!"
Ám Dạ không nhiều lời nữa.
Phong Ly Ngân quay đầu nhìn Đại Hương, "Là nha hoàn, ngươi hẳn phải ở bên ngoài, chứ không phải ở trong này hưởng phúc."
Sắc mặt Đại Hương đỏ bừng, ngoan ngoãn buông màn xe, ngồi bên cạnh Tiết Thiên.
Chờ xe ngựa đi được một đoạn đường, đôi mắt Tiểu Mặc Nhi sáng trong, khi thấy mình ngồi trên lưng ngựa, biểu cảm sững lại.
Vì sao ta lại ở đây?
Vì sao ta lại cưỡi ngựa?
......
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Tiểu Mặc Nhi.
Đại Hương cũng tương tự như vậy.
Nàng định nâng tay xốc màn xe lên, lại phát hiện thân thể mình không động đậy nổi.
Nàng hé miệng định nói chuyện, lại không phát ra âm thanh.
Nàng khủng hoảng, nhưng nàng không thể cử động, càng không thể nói chuyện, cả người ngồi im như một khúc gỗ.
Hu hu...
Ta bị làm sao thế này?
Tiểu Đại Hương sợ hãi muốn khóc, nhưng bi kịch là nước mắt cũng không chảy được.
Lúc này, trong xe ngựa an tĩnh dị thường, Phong Ly Ngân nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, trong đầu không tự giác hiện lên từng đoạn quá khứ, ánh mắt càng lúc càng nhu hoà.
Y vươn tay, ngón tay thon dài vuốt má nàng.
"Đừng lừa ta."
Y lẩm bẩm một tiếng.
Y không muốn huỷ diệt tất cả, nhưng việc y không thể chịu đựng được nhất là bị người lừa gạt.
"Đường Nhi, nàng sẽ không lừa ta, đúng không?" Sâu trong đôi mắt Phong Ly Ngân là u quang nguy hiểm xoay vần.
Phong Ly Ngân im lặng nhìn nàng như vậy, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Bắc Vũ Đường vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt u trầm đen tối.
Một khắc đó, tim nàng chợt ngừng đập, đôi mắt không tự giác trợn to.
Phong Ly Ngân cong môi cười, "Đường Nhi."
"Đúng là chàng!" Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm y, vẻ mặt kích động, khó tin, muôn vàn cảm xúc đan xen.
Vành mắt nàng phiếm hồng, rưng rưng.
Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lau khoé mắt nàng, "Xin lỗi, ta đến muộn."
"Không muộn."
Phong Ly Ngân ôm nàng vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
Giây phút đó, trái tim trống rỗng được lấp đầy.
Giây phút đó, con người luôn trôi nổi vô định tìm được bến cảng.
Giây phút đó, bàng hoàng giấu sâu trong nội tâm tan thành mây khói.
Giây phút đó,......
Hai người cứ ôm nhau như vậy, hồi lâu sau mới tách ra.
Bắc Vũ Đường nhìn người trước mặt, đến giờ vẫn thấy khó tin, y lại ở đây.
"Ta, ta đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp được chàng nữa."
"Đồ ngốc."
Bắc Vũ Đường kinh hỉ và khiếp sợ xong, cuối cùng phát hiện trong xe hình như thiếu gì đó.
"Mặc Nhi và Đại Hương đâu?"
Phong Ly Ngân bình tĩnh trả lời, "Mặc Nhi muốn làm nam tử hán, tự yêu cầu bản thân sau này cưỡi ngựa, không bao giờ ngồi xe ngựa nữa."
"Nó còn nhỏ." Bắc Vũ Đường cau mày, không ủng hộ cách làm của y.
Phong Ly Ngân tiếp tục mặt dày vô sỉ, "Mặc Nhi không phải một hài tử tầm thường, hắn hiểu mình muốn làm gì. Để hắn thử một chút, chờ mệt rồi sẽ tự về, nàng đừng lo lắng."
"Vậy Đại Hương đâu?"
"Nàng ấy cảm thấy ngồi trong xe buồn quá, muốn ngồi bên ngoài."
Lúc nói chuyện, trong đầu Tiểu Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi đều bị người nào đó cấy vào đoạn nội dung này.
Bắc Vũ Đường nghi ngờ nhìn y, "Thật thế hả?"
Vì sao nàng cứ cảm thấy không thể tin?
Phong Ly Ngân mặt không đổi sắc đáp, "Đương nhiên. Lát nàng có thể đi hỏi họ."
Bắc Vũ Đường tạm tin lời y.