Tác giả: Vân Phi Mặc
"Vũ Hiên." Cố Phiên Nhiên nhìn Tần Vũ Hiên bằng ánh mắt khó tin, "Chẳng lẽ ngươi thật sự tin hắn?"
Tần Vũ Hiên không để ý đến ả, nâng tay đánh Đường Cảnh Ngọc một chưởng khiến hắn văng ngoài. Lần này khác với lần trước, còn chưa rơi xuống, Đường Cảnh Ngọc đã phun ra một ngụm máu tươi.
"Phụt"...
Sắc mặt vốn chẳng hồng hào, lúc này càng trắng bệch.
Cố Phiên Nhiên bị dọa, đồng thời cũng có chút vui sướng.
Hắn tức giận, cũng có nghĩa trong lòng hắn có vị trí của ả.
Chỉ cần trong lòng có vị trí của ả, ả có thể khiến hắn yêu ả thêm một lần nữa.
Cố Phiên Nhiên rất tự tin, chỉ là quá trình sẽ khá phiền phức mà thôi. Trợ giúp hắn có thể mang tới cho ả vượt xa chút phiền toái nho nhỏ này.
Đường Cảnh Ngọc bị Tần Vũ Hiên đánh một chưởng, gian nan bò dậy, còn chưa đứng thẳng, hắn đã thấy người trước mắt đi tới trước mặt mình, nhấc cổ áo mình lên, xách ra ngoài.
"Ngươi định làm gì?" Đường Cảnh Ngọc giận dữ hét.
Tần Vũ Hiên không trả lời, xách hắn như xách gà, đi thẳng ra ngoài động.
Cố Phiên Nhiên lập tức đuổi kịp.
Thấy họ đi đến bờ huyền nhai, Đường Cảnh Ngọc nghĩ ra gì đó, sắc mặt đại biến.
"Ngươi định giết người diệt khẩu?" Đường Cảnh Ngọc luống cuống.
Khi đối mặt với sinh tử, không ai có thể thản nhiên.
"Tần Vũ Hiên, tốt xấu gì ngươi cũng là một thế hệ hiệp khách, thế mà lại giết người diệt khẩu vì một nữ nhân. Tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa của ngươi bị chó tha rồi à?" Đường Cảnh Ngọc giãy giụa, nhưng dù giãy giụa thế nào thì cũng không thoát được khống chế.
Cố Phiên Nhiên bị hành động này dọa sợ, theo sát sau họ tới bờ huyền nhai.
Tần Vũ Hiên thả người xuống, một tay điểm trúng huyệt đạo của Đường Cảnh Ngọc, để hắn đứng bên bờ huyền nhai, không thể nhúc nhích.
"Tần Vũ Hiên, tốt xấu gì ngươi cũng là hào kiệt võ lâm, ngươi không..."
"Câm miệng." "Tần Vũ Hiên" quát lạnh.
Đường Cảnh Ngọc sợ quá, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vũ Hiên." Cố Phiên Nhiên tiến lên, "Ngươi làm sao vậy?"
"Tần Vũ Hiên" lạnh lùng hỏi, "Ngươi thật sự không có chút quan hệ nào với hắn?"
"Thật." Cố Phiên Nhiên đáp ngay, "Hắn vẫn luôn hâm mộ ta, ta không đồng ý. Vì tránh né hắn, ta mới rời khỏi nhà."
"Ngươi có hận hắn không?" "Tần Vũ Hiên" hỏi tiếp.
"Hận."
"Vậy được, cho ngươi một cơ hội. Giết hắn." "Tần Vũ Hiên" lạnh lùng nói, có lẽ do gió ở vách núi khá to, giọng hắn tựa như từ nơi xa thẳm truyền tới.
Lúc này, Bắc Vũ Đường tránh ở chỗ tối mấp máy môi, âm thanh nàng phát ra rõ ràng chính là giọng Tần Vũ Hiên.
Cố Phiên Nhiên và Đường Cảnh Ngọc quá kinh ngạc, hoàn toàn không phát hiện âm thanh này có gì khác biệt, dù có thì sẽ chỉ nghĩ là gió núi quá to thôi.
"Cái gì?!" Cố Phiên Nhiên kinh hô, sững sờ.
"Ngươi không dám? Hay quan hệ của ngươi và hắn đúng như những gì hắn nói?" "Tần Vũ Hiên" ép sát từng bước.
"Ta, ta..." Cố Phiên Nhiên giãy giụa, nhất thời không biết phải làm gì.
"Tần Vũ Hiên" nói tiếp: "Đẩy hắn xuống từ đây, ta sẽ tin lời ngươi. Ngươi và hắn có quan hệ gì không?"
Sắc mặt Đường Cảnh Ngọc lúc xanh lúc trắng, khi phải đối mặt với sinh tử, hắn không màng gì nữa.
"Tần Vũ Hiên, lời ta nói đều là thật. Không chỉ ta có quan hệ với nàng, ngay cả Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi cũng có quan hệ vô cùng thân mật với nàng. Nếu ngươi thu nàng, chẳng khác gì nhặt giày rách từng bị hai chúng ta chơi rồi thôi."
Cố Phiên Nhiên nghe được lời Đường Cảnh Ngọc, tức đến mức thất khiếu bốc khói.
Hai người đã từng yêu nhau, giờ đứng bên bờ huyền nhai, tức giận nhìn nhau, vạch mặt lẫn nhau, có xu thế cắn xé nhau đến chết.
"Đường Cảnh Ngọc, ngươi khinh người quá đáng!"
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên hiện lên nét tàn nhẫn.
Ả vốn không đành lòng, nhưng đây là do Đường Cảnh Ngọc ép ả!
Nếu ngươi đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa.
"Tần Vũ Hiên" nói: "Phiên Nhiên, dù hắn nói gì, ta cũng sẽ không để ý. Dù hai người họ đã từng có gì với ngươi, ta cũng không để bụng. Ta thích ngươi, không phải thân thể ngươi. Đừng tức giận."
Cố Phiên Nhiên trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Vậy vì sao vừa rồi...
Hắn tựa như nhìn ra nghi hoặc của ả, giải thích: "Vừa rồi ta chỉ muốn xem, địa vị của ta trong lòng ngươi là gì. Ngươi để ý hắn, hay là ta."
Trái tim của Cố Phiên Nhiên an ổn lại.
Thì ra là thế.
"Vậy phải làm gì với hắn đây?" Cố Phiên Nhiên trấn định lại.
"Ta không thích có ai đoạt đồ với ta. Ta và hắn, ngươi chọn một."
Cố Phiên Nhiên lập tức tỏ thái độ, chỉ là vừa mở miệng, còn chưa nói được chữ nào, đã bị "Tần Vũ Hiên" giành trước.
"Nếu ngươi chọn ta, vậy đẩy hắn từ đây xuống. Nếu ngươi chọn hắn, ta thành toàn các ngươi, thả các ngươi rời đi. Từ nay về sau, ta và ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì. Quyền lựa chọn trong tay ngươi, là hắn hay ta, ngươi tự chọn."
Đường Cảnh Ngọc không ngờ hắn lại nói như vậy.
Ả đã sớm có câu trả lời rồi.
Chỉ là, ả không thể quá dứt khoát, như vậy thì trông ả sẽ rất vô tình.
Cố Phiên Nhiên cắn chặt môi dưới, do dự, giãy giụa, không biết phải làm thế nào.
"Chọn đi." Tần Vũ Hiên thúc giục.
Cố Phiên Nhiên nâng tay, hướng về phía Đường Cảnh Ngọc.
Sắc mặt Đường Cảnh Ngọc đại biến, vì vừa rồi Tần Vũ Hiên thờ ơ trước những lời hắn nói, hắn chỉ có thể nhìn về phía Cố Phiên Nhiên, bất chấp tất cả, cầu xin ả.
"Phiên Nhiên, nàng thật sự muốn giết ta sao?"
Đối mặt với cái chết, Đường Cảnh Ngọc từ bỏ cốt khí, cúi đầu trước ả.
Cố Phiên Nhiên không nói gì.
Im lặng đại biểu cho quyết tâm của ả.
"Chẳng lẽ nàng đã quên những ký ức tốt đẹp giữa chúng ta rồi sao? Ta vì nàng, từ bỏ Bắc Vũ Đường, từ bỏ thế lực của Bắc gia. Ta vì nàng, vứt bỏ cả Vương vị."
Đường Cảnh Ngọc thấy ả dừng lại, nghĩ là có hiệu quả, nói tiếp, "Từ khi biết tin có thể nàng đã chết, ta không buồn ăn uống. Khi ta thấy nàng ở đây, nàng không biết ta vui đến mức nào đâu."
"Phiên Nhiên, ta không muốn chết."
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn hèn mọn xin tha, chẳng những không động dung mà còn cực kỳ chán ghét hắn lúc này.
Hắn lúc này, nào còn phong lưu phóng khoáng, khí phách hăng hái như lúc ả mới gặp nữa.
Hắn như vậy, khiến ả buồn nôn.
Cố Phiên Nhiên nói với Tần Vũ Hiên, "Vũ Hiên, ta có lời muốn nói riêng với hắn."
Tần Vũ Hiên rất tự giác rời đi, lùi sang một bên.
Ở vách núi chỉ còn hai người, hai người đứng đối diện.
Không còn Tần Vũ Hiên, bộ dáng nhu nhược động lòng người của ả biến mất, thay bằng lạnh nhạt vô tình.
"Đường Cảnh Ngọc, ta vốn định rời đi cùng ngươi, sau đó quăng ngươi ngang đường. Không ngờ, hôm nay ngươi lại dám hãm hại ta như thế. Vậy đừng trách ta không nể tình xưa."
"Việc hôm nay không phải do ta làm."
Cố Phiên Nhiên cười lạnh, "Ngươi nghĩ ta sẽ tin à? Ngươi coi ta là hài đồng ba tuổi chắc?"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của ả, Đường Cảnh Ngọc biết mình có nói gì cũng chẳng có tác dụng nữa.
"Phiên Nhiên, nàng thật sự muốn giết ta sao?" Đường Cảnh Ngọc trầm giọng hỏi.
"Do ngươi ép ta."
Đôi mắt Đường Cảnh Ngọc thoáng hiện lên nét oán độc, chỉ là không lộ ra ngoài, "Phiên Nhiên, nàng thật sự từng yêu ta sao?"
"Đương, đương nhiên." Cố Phiên Nhiên đột nhiên ghé sát lại gần hắn, "Chưa từng."
Đôi mắt Đường Cảnh Ngọc trợn to.
Cố Phiên Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy, thân thể hắn như diều đứt dây, rơi xuống dưới.
Ả nhìn chằm chằm vực sâu không đáy.
Đừng trách ta, có trách thì trách ngươi tự tìm chết, cố ý hãm hại ta.
Khi Đường Cảnh Ngọc rơi xuống, một bóng đen lao nhanh xuống vực sâu, mau chóng đuổi theo người đang không ngừng rơi.
Khi Đường Cảnh Ngọc sắp rơi xuống đất, một dải lụa dài quấn lấy thân thể Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc vốn tưởng mình hẳn phải chết, khi cảm nhận được có gì đó kéo hông mình, tốc độ rơi cũng chậm lại, hắn tưởng mình được cứu lên, nào ngờ dải lụa kia lại bị rút về.
Đường Cảnh Ngọc cả kinh, sau đó thân thể rơi thẳng xuống, theo tiếng cây gãy là tiếng vang thật lớn.
Bắc Vũ Đường bắt lấy dây thừng, thả người nhảy đạp lên cây, rơi xuống đất.
Sau khi chạm đất, Bắc Vũ Đường lấy ra cây đuốc trong không gian, châm lửa lên, đi về phía Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc rơi từ trên cao xuống, nhưng nhờ có dải lụa lôi kéo nên tốc độ rơi chậm lại, hơn nữa còn có cây cối giảm xóc nên không ngã chết.
Dù không ngã chết, rơi từ nơi cao như vậy, hắn cũng phải chịu đủ.
Lúc này, Đường Cảnh Ngọc tê liệt cả người, xương cốt vỡ vụn, cả người không thể nhúc nhích, lại vẫn giữ một tia tỉnh táo.
Hắn có hận không?
Hận, sao lại không hận!
Từ lúc mới gặp đến nay, trong lòng hắn chỉ có ả. Vì ả, hắn mất đi tất cả.
Nhưng ả lại năm lần bảy lượt phản bội hắn, thậm chí còn không hề lưu tình đẩy hắn xuống huyền nhai.
Đường Cảnh Ngọc hối hận, cực kỳ hối hận, những ký ức liên tục xuất hiện trong đầu cũng không phải ấm áp và ngọt ngào nữa, nó như một loại thuốc độc khiến hắn tan vỡ.
Tiếng bước chân lọt vào tai hắn, một chùm sáng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Điều này khiến Đường Cảnh Ngọc cảm thấy có hy vọng.
Có người tới!
"Cứu, mạng!" Đường Cảnh Ngọc gian nan nói ra hai chữ này.
Khi nàng tới gần, hắn cuối cùng cũng thấy rõ người tới là ai, đôi mắt trợn tròn.
"Là ngươi!"
Đường Cảnh Ngọc nhớ tới dải lụa đột nhiên quấn quanh hông lúc hắn rơi xuống, nhất định là từ tay nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn từ trên cao xuống. Xương cốt hắn đã vỡ vụn, xương đùi còn chọc thủng da thịt, đâm ra ngoài, lộ ra xương trắng, trên người hắn còn có vô số miệng vết thương lớn nhỏ đang chảy máu ròng ròng.
"Thấy ta thì không cần phải quá ngạc nhiên đâu." Bắc Vũ Đường lãnh đạm nói.
"Chuyện hôm nay là bố cục ngươi bày ra đúng không?" Đường Cảnh Ngọc gian nan nói, trong giọng nói mang theo một tia oán độc.
"Đúng, là do ta. Nhưng kết cục không phải ta có thể khống chế. Nếu ả để ý ngươi, hoặc đã từng yêu ngươi, sẽ không đẩy ngươi xuống dưới, ngươi cũng sẽ không rơi vào kết cục này."
Sắc mặt Đường Cảnh Ngọc trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy đau khổ và hận thù.
Nàng nói không sai, nếu ả có một chút xíu tình cảm, hắn cũng sẽ không như thế này.
"Đây là nữ tử ôn nhu khả nhân, thiện giải nhân ý trong mắt các ngươi đấy. Tấn Vương cảm thấy thế nào?"
Đường Cảnh Ngọc sao có thể không hiểu ý nàng? Nàng đang châm chọc họ có mắt không tròng.
Hắn thầm cười khổ, họ thật sự có mắt không tròng.
"Rất dịu dàng, đúng không? Cực kỳ thiện lương, đúng không?" Bắc Vũ Đường tiếp tục trào phúng, hoàn toàn không sợ hắn tức chết tươi luôn.
"Nếu đây là sự trả thù của ngươi với ta, vậy ngươi đã làm được. Ta có thể xin lỗi vì chuyện ta từng làm, thậm chí bồi thường cho ngươi."
Đường Cảnh Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, hắn có thể cảm nhận được hận ý dày đặc của nàng với mình.
"Bồi thường?"
"Đúng, bồi thường. Ta có thể chuyển giao lại toàn bộ đồng ruộng, cửa hàng trên danh nghĩa của ta cho ngươi để chuộc lại lỗi lầm lúc trước, chỉ là, ta hy vọng ngươi cứu ta một mạng." Đường Cảnh Ngọc nhìn nàng bằng ánh mắt khẩn cầu.
Ở đây chỉ có nàng mới cứu được hắn.
Hắn muốn sống, hắn còn chưa muốn chết.
"Ngươi nghĩ ta quan tâm tí tiền đó của ngươi à? Cửa hàng, đồng ruộng của ngươi, nếu ta muốn, ta sẽ tự mình lấy, cần gì ngươi cho. Thứ ngươi cho quá bẩn, ta không thích."
Đường Cảnh Ngọc cứng lại, hoàn toàn không nghi ngờ gì lời nàng nói.
"Thù hận giữa ngươi và ta đều là vì Cố Phiên Nhiên, nếu ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi đối phó nàng ta." Đường Cảnh Ngọc sợ nàng bỏ lại mình, vội vàng nói.
Bộ dáng hèn mọn đó của hắn khiến Bắc Vũ Đường nở nụ cười lạnh.
"Chậc chậc, một đôi tình lữ từng vô cùng ân ái, giờ lại vì sống sót mà không hề do dự bán đứng đối phương. Tấn Vương gia, ngươi có phải cực kỳ thích xuống tay sau lưng nữ nhân của mình không?"
Đường Cảnh Ngọc không nghĩ nhiều, biện giải: "Là nàng ta phản bội ta trước, nàng ta bất nhân, sao có thể trách ta bất nghĩa."
"Vậy sao? Lúc trước Bắc tiểu thư cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với ngươi, vì sao ngươi lại muốn hạ độc thủ?"
Đồng tử Đường Cảnh Ngọc co rụt, nhìn nàng bằng ánh mắt buốt giá, "Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là sau đây ngươi sẽ đối mặt với cái gì." Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Trong núi sâu có rất nhiều dã thú, chẳng hạn như đàn sói. Chúng ngửi được mùi máu tươi của ngươi, sẽ kéo tới đây sớm thôi. Hàm răng sắc bén của chúng sẽ xé rách xác thịt của ngươi, khi đó, ngươi sẽ chưa chết ngay đâu."
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?" Đường Cảnh Ngọc nhìn nàng đầy kinh sợ, "Ngươi là người Bắc gia? Có phải Bắc Lâm bảo ngươi làm vậy không?"
Bất chợt, Bắc Vũ Đường đạp mạnh lên ngực Đường Cảnh Ngọc khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi không có tư cách nhắc tới tên hắn." Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
Bắc Vũ Đường thấy hắn muốn chết, thu chân về, lấy một viên thuốc trong túi ra, nhét vào miệng hắn, "Đừng mong chết. Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu."
"Ngươi giết ta đi." Đường Cảnh Ngọc biết nàng sẽ không để hắn sống, nhưng so với bị dã thú cắn xé đến chết, chẳng bằng giờ một đao giết hắn luôn đi.
"Như ngươi mong muốn."
Đường Cảnh Ngọc nhắm mắt, chờ đợi cái chết tới, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy gì.
Đang lúc hắn nghi hoặc, bên tai có tiếng sàn sạt, đôi mắt sáng xanh lập lòe trong đêm tối, hắn nghe được những tiếng bước chân hỗn độn.
Hắn nhìn về phía nguồn âm, thấy được một con sói đi ra từ bụi cỏ, vây xung quanh hắn.
Đường Cảnh Ngọc sợ hãi trợn to mắt.
"Cút, cút ngay!"
Một con sói thử tiến lại gần, nhanh chóng xé một miếng thịt lớn trên cánh tay hắn.
"Aaaaa!"
Đường Cảnh Ngọc đau đớn hét thảm.
Sói đầu đàn thấy hắn không nhúc nhích, càng không biết công kích, hú với bần sói một tiếng, toàn bộ sói ùa lên.
Nháy mắt, Đường Cảnh Ngọc bị bao vây, thân thể bắt đầu bị xé rách.
Sói đầu đàn cắt đứt cổ hắn, máu tươi phun trào.
Lúc sắp chết, Đường Cảnh Ngọc đột nhiên nhớ đến người bị hắn vứt ở nơi hoang vu.
Thì ra đây là cảm giác bị xé xác đến chết.
Bắc Vũ Đường đứng trên cây, mặt không cảm xúc nhìn một màn này. Khi bầy sói kéo thi thể hắn rời đi, Bắc Vũ Đường cũng xoay người rời đi.
Bên kia, Tần Vũ Hiên ở vách núi không còn bị khống chế, dần tỉnh táo lại thì thấy Cố Phiên Nhiên dính trên người mình.
Tần Vũ Hiên thấy dược hiệu trên người ả dường như đã tan, rút cánh tay của mình ra.
Hành động này của hắn khiến Cố Phiên Nhiên rất tổn thương.
Tần Vũ Hiên thấy xung quanh không còn Đường Cảnh Ngọc, cho là Đường Cảnh Ngọc đã tự rời đi. Nhưng, hắn lại thấy kỳ lạ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà hắn lại đứng ở đây?
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.
Tần Vũ Hiên đi về phía nơi tiếng đàn phát ra lúc trước, nơi đó không có bất kỳ thứ gì.
Khi sau núi có kịch, trong Cửu Hoa Sơn Trang cũng có kịch.
U Minh vẫn luôn nỗ lực giữ tỉnh táo, đã không còn sức phun tào Lôi Ngự Đình lại tới kính rượu nữa. Hắn muốn từ chối, nhưng tên kia lại có thể nói ra một tràng dài thiên thu vạn dặm ép hắn không thể không uống.
Một gia đinh vội vàng tới bên cạnh U Minh, thấp giọng nói, "Giáo chủ U Minh, Cố tiểu thư mời ngươi tới Phong Lâm Viên một chuyến."
U Minh còn đang lo nên kiếm cớ gì để chuồn, vừa lúc cái cớ dâng đến tận cửa, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nói với Lôi Ngự Đình vô cùng hiếu khách một tiếng, hắn lập tức đi theo gia đinh tới Phong Lâm Viên.
"Giáo chủ U Minh, Cố tiểu thư ở trong phòng."
Gia đinh thấy hắn vào rồi, lập tức rời đi.
U Minh tiến vào phòng, nhìn thấy bàn đồ ăn và rượu, nở nụ cười lạnh.
Nữ nhân kia định xin tha à?
U Minh thấy chính sảnh không có ai, đi về phía phòng trong, mới đi vài bước đã cảm thấy tầm mắt dần mơ hồ.
Đáng chết, sao rượu này tác động chậm lại còn mạnh như thế?
U Minh ngồi trên giường, dựa vào mép giường, trong tầm mắt mơ hồ không có một bóng người.
Cùng lúc đó, Nam Cung Băng Vũ bị một nha hoàn dẫn qua đây.
Nàng ta vừa vào phòng đã thấy bàn đồ ăn, cười hô, "Cố tỷ tỷ, ta tới rồi."
Hô một tiếng, không thấy ai đáp lại.
Nàng ta cảm thấy kỳ lạ, đi về phía phòng trong.
"Cố tỷ tỷ, tỷ ở trong đó sao?"
Nam Cung Băng Vũ tiến vào trong thì thấy một người ngồi trên giường, trong phòng lại không thấy Cố Phiên Nhiên.
"Sao ngươi lại ở đây?" Nam Cung Băng Vũ cảnh giác và kinh ngạc nhìn người đang ngồi.
U Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe được âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu.
"Ngươi đến rồi." U Minh nói.
Nghe hắn dùng giọng quen thuộc như vậy, Nam Cung Băng Vũ không vui, "Ta và ngươi không quen không biết, đừng nhận loạn quan hệ."
"To gan hơn rồi. Không biết lúc trước ai luôn hao tổn tâm cơ câu dẫn ta nhỉ?" U Minh đứng dậy.
Nam Cung Băng Vũ nhận ra không ổn, lùi ra sau hai bước. U Minh thấy hành động của nàng ta, nghĩ nàng ta muốn trốn, lắc mình túm lấy nàng ta.
"Buông ta ra!"
Nam Cung Băng Vũ giận dữ.
Nàng ta càng giãy giụa, U Minh càng hưng phấn, thân thể như có gì đó trào ra.