Tác giả: Vân Phi Mặc
Những thân thể này cuối cùng cũng lại được thấy ánh mặt trời.
Có người đã xa cách một năm, có người đã ba năm, có người còn lâu hơn.
Cả huyệt động tràn đầy mùi thối, Tiểu Mặc Nhi vẫn đứng đó không nhúc nhích, cậu yên lặng nhìn những người đang khóc thút thít, những người đã sớm không còn cảm xúc, những người đã chết lặng.
Mẫu thân từng nói, trên thế giới này có rất nhiều kẻ giống ác ma, những ác ma đó sẽ cắn nuốt những sinh mệnh tươi đẹp, vậy nên, khi gặp ác ma như vậy, tuyệt đối không thể mềm lòng vì thấy bề ngoài giả nhân giả nghĩa của hắn, vì thấy hắn đáng thương, vì thấy hắn xin tha.
Có lẽ, trước lúc này, cậu còn không thể hiểu ý tứ thực sự. Nhưng hôm nay, khi thấy một đám người bị chăn nuôi như giòi bọ, cậu đã hiểu.
Bởi vì họ đã lâu không dùng hai chân, hai chân đã thoái hóa, đặc biệt là người ở trong ung càng lâu, chân họ đã mất khả năng đi lại.
"Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm người, mang các ngươi đi."
"Chờ đã." Nữ hài vừa kêu cứu mạng nôn nóng gọi.
Tiểu Mặc Nhi dừng bước.
"Ngươi thật sự sẽ trở lại mang chúng ta đi, đúng không?"
"Đúng." Tiểu Mặc Nhi trịnh trọng hứa hẹn.
Cậu vội vàng ra khỏi sơn động, lòng cầu nguyện mẫu thân mau chóng tìm được mình.
Khi cậu vừa rời khỏi sơn động, thân thể lập tức cảnh giác hơn, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía đoàn người cách đó không xa.
Những người đó mặc áo trắng, cổ tay áo thêu đồ án màu đỏ.
Cậu biết những người này, cậu đã từng thấy các nàng nâng một cỗ quan tài, đi qua đường núi đen nhánh.
Lần này họ không nâng quan tài mà nâng một cỗ kiệu xa hoa, bốn phía kiệu là màn che màu đỏ, bị gió núi thổi qua, mơ hồ thấy được bên trong.
Lúc này, các hài tử đều ngoan ngoãn đứng thành hàng, biểu cảm hoảng sợ.
Tiểu Niếp Niếp thấy Tiểu Mặc Nhi thì hô, "Ca ca chạy mau."
Tiểu Mặc Nhi nhìn họ, xoay người đi ngay.
Cậu quả quyết rời đi, vẻ mặt không chút do dự. Nam tử trong kiệu hơi nhướng mày, đôi mắt sắc bén chú ý tới bước chân cậu, môi hơi cong lên.
"Ngăn hắn lại."
Toàn bộ nữ tử bạch y đều tiến lên, chặn đường Tiểu Mặc Nhi.
Tiểu Mặc Nhi âm thầm cân nhắc thực lực hai bên, tỷ lệ thắng của cậu cực nhỏ. Nếu không thắng được, vậy che giấu thực lực sẽ có lợi nhất.
Tiểu Mặc Nhi giãy giụa, phản kháng một chút, rồi ngoan ngoãn để nữ tử bạch y bắt lấy.
"Thành thật đi."
Các hài tử đều xếp hàng.
Nữ tử bạch y bắt đầu lựa chọn người trong số họ. Ai bị chọn đều bị xách ra. Tiểu Niếp Niếp bị xách ra, chỉ một lát sau, Tiểu Mặc Nhi cũng bị xách ra.
Có tất cả bảy người được chọn, ba nam, bốn nữ.
"Sau này các ngươi đi theo Giáo chủ chúng ta, có y phục đẹp để mặc, có thịt để ăn."
"Thật sự có thịt ăn sao?" Đứa nhỏ ngây thơ hỏi.
"Đương nhiên. Các ngươi còn có giường ngủ rất thoải mái. Sau này sẽ không bao giờ phải chịu đói." Nữ tử bạch y dụ dỗ.
Hài tử được chọn nở nụ cười, chỉ có hai người banh mặt.
Nữ tử bạch y nhìn về phía Tiểu Niếp Niếp và Tiểu Mặc Nhi, "Các ngươi không vui sao?"
Tiểu Niếp Niếp giòn tan hỏi, "Các ngươi có thể giúp ta tìm cha và nương không? Ta nhớ cha và nương lắm."
Nữ tử bạch y ôn nhu nói, "Được, đương nhiên là được."
"Vậy ta đi cùng các ngươi." Tiểu Niếp Niếp gật đầu nhỏ.
Nữ tử bạch y nhìn về phía Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi thì sao?"
"Ngươi thả ta đi, ta sẽ vui. Chẳng lẽ tỷ tỷ thích bị người ta bắt lại, nhốt trong phòng sao?" Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen to tròn, hỏi ngược lại.
"Ngươi, ngươi đúng thật là..." Nữ tử bạch y bị nói đến mức không tiếp được lời.
Người trong kiệu rất hứng thú nhìn cậu chăm chú, "Dẫn hắn tới đây."
Nữ tử bạch y xách theo Tiểu Mặc Nhi, tới trước mặt nam tử trong kiệu.
"Ngươi từng học võ?" U Minh nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo như có thể xuyên thấu lòng người.
Tiểu Mặc Nhi hiểu rằng cậu không giấu được việc mình từng học võ trước mặt hắn. Từng học không có nghĩa là lợi hại, từng học không có nghĩa là có thể khiến họ nhìn thấu thực lực thật sự của cậu.
"Từng học. Ta có thể đánh người xấu." Tiểu Mặc Nhi nói.
"Người trong viện lúc trước đều do ngươi đánh?" U Minh hỏi.
"Đúng vậy."
U Minh cho nữ tử bạch y một ánh mắt, nữ tử bạch y lao thẳng về phía Tiểu Mặc Nhi. Hai người bắt đầu đánh nhau, Tiểu Mặc Nhi không dám dùng Cửu Tiêu Bảo Điển, chỉ dùng Hàn Băng Chưởng tầng thứ nhất.
Uy lực của Hàn Băng Chưởng tầng thứ nhất chỉ có thể so mấy chiêu với nữ tử bạch y.
"Bộp", thân hình nhỏ bé bị đánh bay, rơi mạnh xuống đất.
Đôi mắt Tiểu Mặc Nhi đỏ hồng, trừng nữ tử bạch y, "Các ngươi bắt nạt tiểu hài tử, các ngươi không phải anh hùng hảo hán!"
Nghe Tiểu Mặc Nhi nói lời này, đám người U Minh không tự giác bớt cảnh giác cậu hơn.
"Dẫn qua đây."
Nữ tử bạch y xách cổ áo Tiểu Mặc Nhi như xách gà tới trước mặt U Minh. U Minh vươn tay, sờ người cậu một lượt.
Là một hạt giống luyện võ tốt, chẳng trách còn nhỏ đã có bản lĩnh như vậy.
Đột nhiên, một nữ tử mặc phấn y xuất hiện trước mặt họ, đi thẳng đến trước cỗ kiệu, cung kính hành lễ.
"Giáo chủ, đã tìm được ả ta."
"Ở đâu?"
"Cửu Hoa Sơn."
Đôi mắt U Minh lạnh đi, "Cửu Hoa Sơn? Ả tìm được chỗ tốt đấy."
Nữ nhân giảo hoạt kia nghĩ đi Cửu Hoa Sơn thì hắn không dám tới hả? Dưới bầu trời này, có chỗ nào mà U Minh hắn không dám đi.
"Giáo chủ, ả đi theo bên cạnh Tần Vũ Hiên."
"Tên tiểu tử kia." U Minh cười lạnh, "Đúng là tự tìm phiền toái."
Tiểu Mặc Nhi nghe họ nói, nhìn thoáng qua dưới chân núi, mãi không thấy mẫu thân tới đây. Xem ra lần này phải đi cùng họ. May mà đích đến của họ cũng là Cửu Hoa Sơn.
"Đi Cửu Hoa Sơn."
"Giáo chủ, nơi đó là..." Nữ tử phấn y nói được một nửa thì bỗng im bặt, yên lặng cúi đầu.
U Minh thu hồi ánh mắt, "Mang cả tiểu gia hỏa này theo. Người còn lại thì đưa về."
Tiểu Niếp Niếp và hài tử khác bị nữ tử bạch y dẫn đi, Tiểu Mặc Nhi thì đi theo đoàn người U Minh tới Cửu Hoa Sơn.
Khi họ rời đi không lâu, đoàn người Bắc Vũ Đường tìm dọc theo dấu vết tới chân núi. Họ đẩy cửa viện ra thì thấy người trong viện đều đã chết.
Trên cổ mỗi người đều có một vết cắt.
"Đều một đao mất mạng." Lôi Ngự Đình xem vết thương của họ xong rồi kết luận.
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, xem xét thương thế của họ.
Vết thương trên người họ là do Tiểu Mặc Nhi, họ còn bị hạ dược, cũng là do Tiểu Mặc Nhi.
Nhưng, vết cắt trên cổ họ rõ ràng là kiếm sắc cắt đứt yết hầu, rất nhanh nhẹn dứt khoát, hơn nữa còn cả lực đạo kia, rõ ràng không phải do Tiểu Mặc Nhi.
Như vậy xem ra Mặc Nhi giải quyết họ trước, sau đó có một nhóm người khác tới, giết toàn bộ người trong viện.
"Trong phòng này có người." Một nha dịch hô.
Mọi người đi vào phòng, thấy được Tiết Thiên Thiên mất tích.
"Đó hình như là Tiết tiểu thư – Tiết Thiên Thiên." Tri phủ đại nhân nói.
"Nàng chính là Tiết Thiên Thiên ư?"
Nha dịch bên dưới tò mò nhìn Tiết Thiên Thiên.
Bắc Vũ Đường tiến lên bắt mạch cho nàng ta.
"Mộc phu nhân, nàng làm sao vậy?" Tri phủ đại nhân hỏi.
"Không có gì, chỉ là hít phải ít mê dược, lát nữa sẽ tỉnh."
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi ra khỏi phòng.
"Trong viện còn ai không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nha dịch lắc đầu, "Không. Trong viện trừ những thi thể này thì chỉ có Tiết tiểu thư."
"Trong viện có hầm ngầm không?"
"Không."
Bắc Vũ Đường đi ra sân, nhìn quanh một lượt.
Họ sẽ đi đâu?
Phong Ly Ngân hô với Bắc Vũ Đường, "Nơi này có dấu chân."
Mọi người tiến lên thì thấy có rất nhiều dấu chân nhỏ trên đất phía sân sau.
Xem ra họ đã lên sau núi.
"Đi."
Đoàn người đi về phía sau núi, còn chưa tới nơi đã nghe được tiếng ríu rít.
"Giờ chúng ta phải làm sao?"
Những hài tử không được chọn đều bị ném lại đây. Không có thủ lĩnh là Tiểu Mặc Nhi, tất cả đều mê mang.
"Chúng ta đi trốn đi."
"Đúng đấy. Những người xấu kia mà tỉnh lại thì chắc chắn sẽ bắt chúng ta về."
"Nhưng mà trốn đi đâu giờ?"
Mấy hài tử lớn tuổi bàn luận, hài tử nhỏ hơn thì yên lặng nghe, khuôn mặt ngây thơ mờ mịt.
"Trốn ở đâu cũng được, dù sao chỉ cần trốn được là được."
"Có ai muốn đi theo ta không?"
Đúng lúc này, các tiểu hài tử nghe được động tĩnh phía sau truyền đến, đoàn người Bắc Vũ Đường cũng xuất hiện trong mắt chúng.
"Các, các ngươi là ai?"
Bắc Vũ Đường nhìn họ, "Tất cả đều ở đây sao?"
Nơi này không có Mặc Nhi, cậu sẽ đi đâu?
Nàng nhìn về phía sơn động phía sau.
"Đúng vậy." Hài tử lớn tuổi nhất gật đầu, nhìn họ bằng ánh mắt cảnh giác.
"Đừng sợ. Chúng ta tới cứu các ngươi. Các ngươi xem, họ là quan gia, họ sẽ đưa các ngươi về nhà." Bắc Vũ Đường chỉ về phía Tri phủ đại nhân và hai nha dịch đứng sau.
Thấy họ mặc quan phục, đám nhỏ mới thả lỏng.
"Chi Đào, nơi này có dấu vết đánh nhau." Phong Ly Ngân nói.
Bắc Vũ Đường đi lên, nhìn dấu vết dưới đất.
Ai lại đánh nhau ở đây?
Bọn buôn người đều chết ở dưới, Mặc Nhi không thấy đâu, lại có một nhóm người thần bí. Dấu vết này chắc chắn là do Mặc Nhi đánh nhau với đối phương lưu lại.
Bắc Vũ Đường nhìn những hài tử, "Vừa rồi có phải có một tiểu nam hài đánh nhau với người khác ở đây không?"
"Đúng vậy. Hắn thua, bị tỷ tỷ bạch y đánh ngã. Họ mang hắn đi, còn mang cả những người khác." Hài tử lớn tuổi nói.
"Biết họ đi đâu không?"
Hài tử lắc đầu.
Có một hài tử khoảng bốn tuổi lại sợ hãi nói: "Ta, ta biết. Họ, họ đi Hoa Sơn."
"Hoa Sơn?" Bắc Vũ Đường kinh ngạc hỏi.
Hài tử kia vừa nói, những hài tử khác cũng nghĩ ra.
"Không đúng, ta nghe được là Cửu Hoa Sơn."
"Là Hoa Sơn."
"Là Cửu Hoa Sơn."
Hai củ cải nhỏ bắt đầu cãi nhau.
Bắc Vũ Đường ngăn hai đứa lại, "Được rồi, dì biết rồi. Cái này để khen các ngươi."
Nàng lấy mấy viên đường trong túi ra, đặt vào tay hai tiểu gia hỏa, cả hai đều rất vui vẻ.
Đại Hương nói, "Mộc tỷ tỷ, rốt cuộc họ mang Mặc Nhi thiếu gia đi Hoa Sơn hay là Cửu Hoa Sơn?"
"Cửu Hoa Sơn." Bắc Vũ Đường chắc chắn, "Họ hẳn cũng là người tham gia đại hội võ lâm."
"Chúng ta có cần đuổi theo họ không?"
"Không cần. Mục đích của chúng ta chính là Cửu Hoa Sơn."
Trong sơn động có âm thanh như ẩn như hiện truyền đến.
"Hình như trong sơn động có người." Lôi Ngự Đình nói.
"Vừa rồi tiểu ca ca lợi hại kia cũng đi vào." Một tiểu nữ hài nói.
Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, cho bé một cái kẹo.
Đoàn người cầm đuốc ở cửa, đi vào trong động.
"Mùi gì mà thối thế." Lôi Ngự Đình bóp mũi, chau mày.
"Thật khó ngửi." Đại Hương ôm mũi.
Tất cả mọi người đều nhíu mày vì mùi thối đậm đặc trong động, họ bóp chặt mũi, càng vào trong, mùi càng nồng.
Khi họ đi đến cuối, họ thấy được một đám trai gái dáng vẻ kỳ dị, tất cả đều quên mất mùi thối đang xộc vào mũi, mở to hai mắt nhìn những hài tử hình hài quỷ quái dơ bẩn trong động.
"Bọn khốn kia chết là quá hạnh phúc rồi!" Lôi Ngự Đình híp mắt, đôi mắt tràn đầy sát ý.
Bắc Vũ Đường nhìn những hài tử này, đôi mắt thanh lãnh tối đi, "Đúng. Chết là quá hạnh phúc. Hẳn phải khiến chúng nếm thử mùi vị này mới đúng."
"Các ngươi là người tiểu nam hài kia gọi tới cứu chúng ta sao?" Một người nhút nhát sợ sệt hỏi họ.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng vậy."
Bắc Vũ Đường quay đầu, nói với Tri phủ đại nhân theo sau, "Đại nhân, phiền ngài phái người tới mang họ đi."
Tri phủ đại nhân gật đầu, "Được."
Lúc chạng vạng, chuyện Tri phủ đại nhân bắt được tội phạm lừa bán nhi đồng hàng năm truyền khắp Ngô Châu. Mà thân phận nữ tử thần bí được chọn làm Hoa Tiên năm nay cũng lộ ra vì chuyện này.
"Các ngươi nghe gì chưa? Người được Hoa Thần lựa chọn năm nay là Mộc hương quân. Lần này Tri phủ đại nhân bắt được bọn buôn người cũng nhờ công lao của nàng."
"Ta đã thắc mắc rồi, năm nào cũng đi bắt mà có bắt được đâu, thế mà năm nay lại thành công. Thì ra là dựa vào Mộc hương quân."
"Mộc hương quân đúng là phúc tinh, đi đến đâu cũng đưa vận khí tới nơi đó."
"Đúng vậy đấy."
"Tiếc là chưa từng thấy nàng. Không biết Mộc hương quân có tham gia tế điện không."
"Hẳn là có."
......
Khi cả Ngô Châu nghị luận về Bắc Vũ Đường, đoàn người đã khởi hành đến Cửu Hoa Sơn.
Bắc Vũ Đường cũng đã thông qua miêu tả của đám trẻ biết được thân phận của đám người bắt Tiểu Mặc Nhi.
"Mộc tỷ tỷ, Thiên Ma Giáo kia có phải đều là người xấu không? Mặc Nhi thiếu gia bị họ bắt đi, thật sự sẽ không sao chứ?" Đại Hương rất lo lắng.
Lôi Ngự Đình nói, "Yên tâm. Với trí thông minh của Mặc Nhi thiếu gia nhà các ngươi, người nên lo lắng là đám Thiên Ma Giáo kìa."
Bắc Vũ Đường trừng Lôi Ngự Đình một cái, cho Đại Hương một ánh mắt ý bảo nàng ấy an tâm.
"Lôi công tử, nhớ bảo đại chưởng quầy bên Ngô Châu chú ý những hài tử đó. Đừng để bị người tâm thuật bất chính nhận đi, cũng cần chú ý xem những hài tử còn lại sẽ đi về đâu. Nếu không ai nhận, để người đưa họ tới thành Trường An an bài. Chuyện này không thể qua loa, ngươi lại nói với chưởng quầy bên đó một tiếng."
Bắc Vũ Đường không yên tâm, dặn dò lại một lần.
Lôi Ngự Đình xua tay, "Yên tâm. Chuyện ngươi dặn, hắn chắc chắn không dám chậm trễ."
- An Châu-
An Châu là một châu phủ nhỏ của Nam Đường Quốc, so với Kinh Châu, Duyện Châu thì chỉ có thể coi là một châu phủ xa xôi, lạc hậu. Nhưng, nơi này lại có một ngọn núi nổi danh khắp thiên hạ – Cửu Hoa Sơn.
Cửu Hoa Sơn chính là thánh địa mà mỗi người trong giang hồ đều hướng tới.
Từ An Châu đến Cửu Hoa Sơn chỉ mất một ngày, người tới Cửu Hoa Sơn đều sẽ đi qua An Châu. Ngày đại hội võ lâm cử hành, An Châu yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhiều người trong giang hồ như hiệp khách, đệ tử danh môn, cao thủ danh chấn thiên hạ,... Đều tụ tập về đây.
"Cố tiểu thư, nơi này là thành An Châu." Tần Vũ Hiên mỉm cười giới thiệu với nữ tử bên cạnh.
Cố Phiên Nhiên cười dịu dàng với hắn, "Nơi này thật náo nhiệt. Mùi gì thơm quá vậy."
Tần Vũ Hiên ngửi mùi hương trong không khí, cười giải thích: "Đi, dẫn ngươi đi ăn món ngon."
Hai người tới trước mtộ quầy hàng, chỉ thấy chủ quán đang rải nước sốt đỏ lên trên mì, mùi hương cũng từ đó truyền ra.
Cố Phiên Nhiên bừng tỉnh, "Mùi hương vừa ngửi được chính là mùi này."
Tần Vũ Hiên gật đầu, "Đúng vậy. Nó được gọi là bát diện, là món ăn vặt nổi danh ở An Châu. Vị không tệ."
Hai người vừa nói vừa ngồi xuống một bàn trống.
"Lão bản, cho hai chén bát diện."
"Được. Hai vị chờ lát."
Khi hai người ăn bát diện, một chiếc xe ngựa bình thường tiến vào trong thành.
"Lão gia, đã tới An Châu." Đường Khánh nhẹ giọng nói với nam nhân trong xe.
Trong xe vang lên tiếng ho khan, sau khi tiếng ho dứt, một âm thanh suy yếu truyền ra.
"Tìm một khách điếm đi."
"Vâng."
Xe ngừng trước cửa một khách điếm, nam tử sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy bước ra, người này chính là Đường Cảnh Ngọc từ thành Trường An tới.
"Đường Khánh, lát ngươi đi hỏi thăm xem có đệ tử nào khác của Tiết thần y tới tham gia đại hội võ lâm lần này không."
"Vâng, lão gia. Ngài hãy nghỉ ngơi đi."
"Được."
Sau khi cửa phòng đóng lại, Đường Cảnh Ngọc ho khan, cả người như ông lão tuổi xế chiều, không còn sinh khí.
Sau khi rời khỏi thành Trường An, hắn tới thẳng Cửu Hoa Sơn.
Lần này tới, chính là vì tìm kiếm các truyền nhân khác của Thần Y Cốc ngoài Tiết Thiên, mong họ trị liệu căn bệnh không thể trị của mình.
Đường gia, tuyệt đối không thể diệt trong tay Đường Cảnh Ngọc hắn.
Đường Cảnh Ngọc lấy một cái khăn tay trong lòng ra, nhẹ nhàng vuốt ve, trong đầu hiện lên dung nhan khiến người mê hồn kia.
Phiên Nhiên, ta biết nàng không chết.
Nàng còn sống, đúng không?
Lúc này, Đường Khánh vừa bốc thuốc ở hiệu thuốc ra thì thấy Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên đi qua trước cửa. Hắn hơi sửng sốt, chớp mắt vài cái, xác nhận mình không nhìn lầm, vội vàng đuổi theo.
Khi hắn đuổi theo ra đến nơi, trên đường phố nườm nượp người qua lại đã không còn thấy hai bóng dáng kia nữa.
Kỳ lạ, họ đi đâu rồi?!