Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường chẳng cãi cọ với Tam Nương làm gì.
"Ám Dạ, ra tay. Nhớ chỉ cần cắt một vết nhỏ để máu chảy là được."
"Được."
Đôi mắt Tam Nương bị che, không nhìn được tình huống bên ngoài, nhưng thân thể nàng ta cảm giác được đau đớn nhè nhẹ từ đầu ngón tay truyền đến. Nàng ta biết, họ đã cắt đầu ngón tay mình rồi.
Xung quanh rất yên lặng, nàng ta nghe rõ được tiếng nhỏ tí tách bên tai.
Đó là tiếng máu nàng ta nhỏ giọt.
Nơi xa, đoàn người Bắc Vũ Đường nhìn người trong rừng cây.
Lôi Ngự Đình hỏi: "Cứ để vậy hả? Như vậy là ép nàng ta nói được hả?"
"Đúng."
Đây mới chỉ là bước đầu thôi, nếu thành công thì tốt, đỡ nàng phải đi bước hai.
Nàng chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc.
Lôi Ngự Đình hoàn toàn không tin, không đau không ngứa như thế mà người ta nói ấy hả, đùa à. Nếu mà thành công thì cái đống đồ chơi trong Hình Pháp Đường để làm gì!
Lôi Ngự Đình còn muốn nói chuyện, Bắc Vũ Đường lại lên tiếng trước hắn.
"Im."
Ba người Tiểu Mặc Nhi nhất trí quét qua, khiến khóe môi Lôi Ngự Đình giật giật, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nửa canh giờ trôi qua, không có gì xảy ra cả.
Nhưng, họ lại nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt dần tái nhợt đi của Tam Nương, nàng ta đã kề cận cái chết.
Lôi Ngự Đình rất khó hiểu, rõ ràng máu ở đầu ngón tay nàng ta đã ngừng nhỏ rồi, bên tai chỉ là tiếng nước nhỏ giọt thôi, nhưng vì sao trông nàng ta lại thế kia?
Qua nửa canh giờ, trạng thái của nàng ta còn kém hơn trước.
"Vô dụng, vô dụng, ta sẽ không khuất phục!" Tam Nương gào lớn.
Tuy miệng nói thế, nhưng ai cũng nhìn ra, nàng ta đã sắp tan vỡ.
Nàng ta rống lên đã chứng minh điều đó.
Nếu trong lòng không sợ hãi, sao lại thất thố rít gào.
Lôi Ngự Đình muốn hỏi gì đó lại bị Bắc Vũ Đường chắn cái gậy trước mặt.
Hắn nuốt hết lời định nói về.
Thời gian dần trôi, người bị trói không ngừng lặp lại một câu.
"Ta không sợ, ta không sợ chết!"
"Mẫu thân, trời sắp sáng rồi. Chúng ta có thể khiến nàng ta nói ra trước hừng đông không?" Tiểu Mặc Nhi giòn tan hỏi.
Lôi Ngự Đình nghe giọng Tiểu Mặc Nhi, bĩu môi nghĩ thầm: Thật bất công!
Cậu có thể nói chuyện, vì sao hắn lại không?!
"Có thể."
Một chén trà nhỏ sau, Bắc Vũ Đường nhảy từ ngọn cây xuống.
"Sắp đến lúc rồi."
Lại qua một lúc nữa, nàng ta sẽ tự hù chết chính mình.
Tam Nương nghe được tiếng bước chân, rất kích động, nhưng thân thể nàng ta lại suy yếu, giọng nói cũng khàn khàn vì trước đó đã kêu to.
"Nghĩ thông suốt chưa?" Bắc Vũ Đường dịu dàng hỏi.
"Ta, ta..."
"Nếu còn chưa thông suốt, ta còn có hình pháp tốt hơn cái này, rất sạch sẽ, không để lại vết sẹo nào trên người ngươi đâu. Ngươi có muốn thử không?" Bắc Vũ Đường dịu dàng hỏi tiếp.
"Ngươi là ma quỷ sao?"
"Chẳng lẽ ta giống tiên nữ à?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược.
Tam Nương thật sự phục nàng, "Ta có thể nói cho các ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho ta, hoặc giúp ta thoát khỏi họ, chỉ như vậy, ta mới dám nói." Tam Nương suy yếu nói.
"Được."
"Vậy được, ta nói cho các ngươi."
"Nói đi, mục đích ngươi tới bên chúng ta? Cùng với mục đích của kẻ đằng sau."
"Tổ chức chúng ta là... A!"
Tam Nương đột nhiên đau khổ hét thảm, trói buộc trên người khiến nàng ta không thể tránh thoát, nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn vì đau của nàng ta.
"Chuyện gì thế này?!" Lôi Ngự Đình kinh hãi.
Bắc Vũ Đường cũng sửng sốt, không kịp suy nghĩ cẩn thận tình huống này là sao.
Phong Ly Ngân và Ám Dạ cùng tiến lên, mỗi người một tay, cùng vận nội lực, đưa vào thân thể Tam Nương,
"Phụt!" Tam Nương phun ra một ngụm máu đen.
"Trúng độc?"
Bắc Vũ Đường híp mắt.
Độc giấu trong người nàng ta đã bị họ lấy đi, sao nàng ta còn trúng độc được?
Phong Ly Ngân và Ám Dạ cùng di chuyển dòng nội lực trong người nàng ta, cuối cùng tìm được thứ kia.
Cả hai cùng dùng lực.
Nếu thứ kia chui vào đầu, Tam Nương xong đời chắc, đại la thần tiên cũng không cứu được.
Tiểu Mặc Nhi mắt sắc phát hiện dường như ở cổ nàng ta có gì đó cử động.
"Mẫu thân, thân thể nàng hình như có gì đó."
Bắc Vũ Đường và Lôi Ngự Đình đều chú ý, đồ vật kia đang nhanh chóng chui lên mặt nàng ta. Tam Nương đau đớn run rẩy, con sâu kia sắp chui lên đầu nàng ta.
Phong Ly Ngân bắt được nó, dùng nội lực ép nó ra ngoài cơ thể.
Một con sâu trắng nhỏ rơi trên đất, sau khi rơi xuống vẫn không ngừng uốn éo, dường như muốn chui vào cơ thể người xung quanh.
Bắc Vũ Đường đánh một chưởng, gió lạnh vụt qua, đóng băng nó lại, sau đó, nó nứt vỡ tan.
Lôi Ngự Đình thấy chiêu kia, đôi mắt trợn tròn, "Công pháp của ngươi là gì thế?"
Sao còn chơi đóng băng được luôn vậy!
Bắc Vũ Đường lúc này không có tâm trạng nói nhiều với hắn, cầm một tay Tam Nương trong tay Ám Dạ, bắt mạch cho nàng ta.
"Không còn đáng ngại."
Tam Nương lộ ra nụ cười, "Không ngờ ta bị họ..."
"Phụt"
Một ngụm máu đen lại phun ra.
Bắc Vũ Đường giật mình, nghĩ tới gì đó, "Trong người nàng ta còn con cổ khác!"
Phong Ly Ngân lập tức đi tìm, tiếc là đã chậm.
Tam Nương liên tục nôn ra mấy ngụm máu đen, nàng ta mở miệng muốn nói chuyện, "Tiểu, tiểu..."
"Tiểu cái gì?"
Lôi Ngự Đình nhíu mày, nhìn Tam Nương đã chết, "Loại cổ này rất quý, không ngờ lại thấy trên người một sát thủ nhỏ bé. Tổ chức có loại cổ độc này cũng không có mấy. Muốn biết ai là kẻ đứng sau Tam Nương, không phải không tra được, chỉ là tương đối rườm rà."
"Có tổ chức như vậy?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Chúng trăm phương nghìn kế tiến vào đội ngũ của họ, mục đích không rõ ràng, cảm giác giống như có một con dã thú đang nhìn chằm chằm họ, có thể mở miệng cắn bất kỳ lúc nào.
"Cổ Thần Giáo của Thục Quốc, Nhật Nguyệt Giáo của Nam Cương, Vô Ảnh Tông của Tây Lăng và Thiên Ma Giáo. Bốn giáo phái này đều am hiểu cổ độc, đặc biệt là Cổ Thần Giáo, có thể nói nó là đệ nhất thiên hạ. Chỉ là, giáo phái này rất thần bí, người trong giáo rất ít khi xuất hiện trong giang hồ. Ba giáo phái khác thì Thiên Ma Giáo là hoạt động nhiều nhất, cũng là lớn nhất."
(Note nhẹ: trong convert giới thiệu U Minh là giáo chủ Thiên Ma Giáo, sau đó các phần tiếp theo lại liên tục nói U Minh là Giáo chủ U Minh Giáo, để tránh tình trạng lúc nào cũng réo tên U Minh, tui sửa hết U Minh Giáo thành Thiên Ma Giáo đó nhé:)
"Sau khi Thiên Ma Giáo có giáo chủ mới, Thiên Ma Giáo hoạt động càng ngày càng thường xuyên trên giang hồ."
"Cổ độc trên người Tam Nương hẳn là Phệ Tâm Cổ cực kỳ quý giá trong truyền thuyết."
"Phệ Tâm Cổ bình thường sẽ không ảnh hưởng gì tới cơ thể, chỉ khi người trúng cổ muốn tiết lộ chuyện cơ mật thì cổ trùng mới kích hoạt, lập tức sống lại, cắn nuốt người trúng cổ."
"Loại Phệ Tâm Cổ này rất quý giá, Tam Nương bị hạ loại cổ này, chứng tỏ địa vị của nàng ta trong giáo rất cao, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ cơ mật." Lôi Ngự Đình chậm rãi phân tích, sau đó tiếc nuối cảm thán: "Aizz! Đều do chúng ta sơ ý."
Bắc Vũ Đường lại rơi vào trầm tư.
Trong bốn môn phái này, trừ Thiên Ma Giáo miễn cưỡng có quan hệ với họ, ba giáo phái còn lại thì chẳng chút liên quan.
Giờ Cố Phiên Nhiên và người Thiên Ma Giáo ở bên nhau, chẳng lẽ ả đã chinh phục được U Minh, để hắn phái người tới đuổi giết họ rồi?
Không, không đúng!
Kiếp trước Cố Phiên Nhiên cũng không chinh phục được U Minh dễ dàng như thế.
Giờ mới qua một thời gian, hẳn là không nhanh đến vậy.
Một vấn đề quan trọng khác đó là Cố Phiên Nhiên cũng không biết họ đã rời thành Trường An, dù có phái người đuổi giết cũng phải tới thành Trường An trước, một đi một về cũng không nhanh đến vậy.
Tam Nương này hiển nhiên có chuẩn bị trước mới đến, bày sẵn bẫy trên đường.
Có thể thấy, không phải người Thiên Ma Giáo.
Nếu không phải người Thiên Ma Giáo, vậy người họ nhắm vào không phải mẫu tử nàng, mà là Lôi Ngự Đình, Phong Ly Ngân hoặc Ám Dạ.
Thân phận ba người này đều không đơn giản, có người muốn nhằm vào họ cũng là thường tình.
Khi mới quen biết Phong Ly Ngân, y còn đang bị đuổi giết đấy.
Còn Ám Dạ, hình như lần nào gặp hắn cũng là lúc hắn đang bị trọng thương, đuổi giết.
Bắc Vũ Đường phân tích xong, ánh mắt lạnh buốt liếc qua ba người, "Hố của kẻ nào?"
Lôi Ngự Đình lập tức nhấc tay, "Không phải ta. Ta lương thiện thế này, chắc chắn không phải vì ta!"
Phong Ly Ngân và Ám Dạ đều yên lặng.
Có thể thấy, hai người này đều chột dạ, hoặc không ai mặt dày như Lôi Ngự Đình.
Trời sáng, khói bếp đã nổi lên ở thôn xóm cách đó không xa.
Bắc Vũ Đường nhìn thi thể Tam Nương, "Nhờ các vị an táng nàng ta nhé."
Ba người xử lý xong, đoàn người mới về thôn.
Tiểu Đại Hương và Tiết Thiên tối ngủ say, chẳng hề biết chuyện xảy ra bên ngoài.
"Mộc tỷ tỷ, mọi người đi đâu thế? Sáng sớm không thấy mọi người, làm ta giật cả mình." Tiểu Đại Hương chu môi.
"Chúng ta đi chạy bộ buổi sáng." Bắc Vũ Đường mặt không đổi sắc.
"À. Cơm sáng xong rồi, mau tới ăn đi." Tiểu Đại Hương đón mọi người vào ăn cơm.
Nàng ấy nhìn quanh, không thấy Tam Nương, "Mộc tỷ tỷ, Tam Nương đâu?"
"Lát nữa nói cho muội."
Tiểu Đại Hương thông minh không hỏi lại.
Đoàn người ăn sáng xong, lập tức khởi hành. Mới ra khỏi thôn đã nghe được tiếng kinh hô của Đại Hương trong xe ngựa.
"Trời ạ, sâu trong cơ thể, thật đáng sợ!"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu tán đồng.
Một canh giờ trước, Tiểu Mặc Nhi còn không biết cái gì gọi là cổ độc. Giờ cậu đã rõ, thì ra còn có loại độc như vậy.
"Tam Nương không phải người trong thôn đó, vậy có phải người trong thôn Trí Hiếu đều do người của giáo phái Tam Nương sắm vai không?" Tiểu Đại Hương hỏi.
"Không. Họ là thôn dân thôn Trí Hiếu, chỉ là Tam Nương này đã sớm không phải Tam Nương lúc trước. Nàng ta hẳn đã giết Tam Nương thật sự, sau đó giả trang thành Tam Nương, dùng thân phận đó tiếp cận chúng ta."
Tiểu Đại Hương vẻ mặt tiếc nuối.
"Muội nhìn có vẻ rất muốn người trong thôn đó đều là giả, vì sao vậy?" Bắc Vũ Đường khá tò mò.
"Nếu người trong thôn đó đều do người khác giả trang, vậy chẳng phải chuyện xảy ra trong thôn cũng là giả sao." Tiểu Đại Hương lẩm bẩm.
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, không ngờ nàng ấy lại nghĩ vậy.
Nàng duỗi tay sờ đầu Đại Hương, "Mỗi người đều có số của mình. Có lẽ đây chính là mệnh số."
Tiểu Đại Hương gật đầu.
"Mẫu thân có biết cách luyện cổ không?" Tiểu Mặc Nhi cân nhắc một lát, vẫn không nhịn được tò mò.
Cảnh xảy ra đêm qua khiến Tiểu Mặc Nhi rất chấn động, cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của cậu.
"Con muốn luyện cổ?"
"Không ạ. Con chỉ tò mò cổ độc được luyện thế nào thôi." Tiểu Mặc Nhi nói.
"Mẫu thân thật ra cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ta nghe người ta nói, luyện cổ là mang các loại độc trùng thả vào một cái bình, sau đó để chúng nó tàn sát, cắn nuốt lẫn nhau, con sống cuối cùng là cổ trùng."
Bắc Vũ Đường nói không ít chuyện về cổ trùng, có chuyện là nghe được, có chuyện là đọc được, nhưng đều chỉ là phiến diện, không hoàn toàn đầy đủ.
Tiểu Mặc Nhi nghe rất nghiêm túc, yên lặng ghi nhớ.
Sau khi Bắc Vũ Đường nói xong, Tiểu Mặc Nhi suy từ một ra ba, "Mẫu thân, vậy người cũng có thể như vậy đúng không? Đặt mọi người ở cùng một chỗ, để họ chém giết lẫn nhau, người sống sót cuối cùng là người mạnh nhất."
Trời ơi!!!!
Bắc Vũ Đường gõ mạnh một cái lên đầu Tiểu Mặc Nhi.
Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen to nhìn nàng, "Mẫu thân."
"Sao con lại có suy nghĩ như vậy?"
Tiểu Mặc Nhi bẹp miệng, "Con, con chỉ nghĩ như vậy."
"Thật ra, rất nhiều tổ chức bồi dưỡng sát thủ bằng cách đó. Ám Dạ thúc thúc của con cũng xuất thân từ tổ chức như vậy. Các tổ chức như thế sẽ đi khắp nơi thu cô nhi, khất cái về tổ chức, sau đó huấn luyện họ. Chúng kiểm tra bằng cách để họ chém giết nhau, chỉ khi giết sạch kẻ khác mới có thể tiếp tục tồn tại."
"Cơ bản là ngàn người chỉ còn một người, con không thể tưởng tượng ra được sự tàn khốc đó đâu."
Khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi nói chuyện, Ám Dạ đang cưỡi ngựa cũng nghe được, ánh mắt tối đi.
"Mặc Nhi, mẫu thân cảnh cáo con, sau này dù muốn bồi dưỡng thế lực và ám vệ của mình thì cũng tuyệt đối không được dùng thủ đoạn như vậy, biết chưa?" Bắc Vũ Đường trịnh trọng cảnh cáo.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu liên tục, "Không, con sẽ không làm vậy đâu ạ."
Tiểu Đại Hương nói đỡ Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi thiếu gia lương thiện như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế được."
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
"Con muốn bồi dưỡng sát thủ cũng được, ám vệ thân tín cũng thế. Mẫu thân có một cách tốt hơn, để họ còn xuất sắc hơn sát thủ bồi dưỡng bằng cách kia."
Nàng vừa dứt lời không bao lâu, giọng Lôi Ngự Đình truyền từ ngoài cửa sổ vào.
"Mộc phu nhân, cách gì thế, nói cho chúng ta nữa."
Ba người cưỡi ngựa vẫn luôn nghe hai người đối thoại, khi nghe Bắc Vũ Đường có cách tốt hơn, đều động tâm. Cách họ đang dùng lúc này là cách nàng vừa nói, tàn nhẫn, máu me.
Bắc Vũ Đường xốc màn xe lên, "Không được lợi thì không nói."
"Ngươi muốn cái gì?" Lôi Ngự Đình biết điều hỏi.
"Còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi thì nói cho ngươi."
"Nhớ đấy nhé." Lôi Ngự Đình vui rạo rực.
Tiếp xúc với nàng mấy tháng, Lôi Ngự Đình tuyệt đối không dám coi thường nàng, mà nàng cũng không phải loại người bắn tên không đích, nếu nàng nói có, vậy chắc chắn có.
"Mộc tỷ tỷ, giờ chúng ta còn đến Ngô Châu không?"
"Có chứ, vì sao không đi?"
Bọn họ đã thả mồi, không đi thì phí lắm.
Không câu con cá kia lên thì sao biết con cá này đến vì ai, có mục đích gì.
Nói thật, đến khi biết ai là kẻ kéo phiền toái đến, nàng nhất định phải đá ngay và luôn, đỡ phiền.
Mà cũng phải nói, giờ nàng muốn đá văng mấy chướng ngại vật này lắm rồi ấy.
Nhưng, nhớ đến việc mình còn cần đến đại hội võ lâm, họ còn có tác dụng, nên nàng mới nhịn thôi.
Đoàn người chạy hai ngày đường, cuối cùng tới Ngô Châu vào chạng vạng ngày thứ hai. Có lẽ do tiết Hoa Thần sắp tới nên người bốn phương tám hướng chen nhau đến Ngô Châu, khiến số lượng khách điếm còn phòng ở Ngô Châu sụt giảm nhanh chóng.
Cũng may mà Lôi thị nhiều sản nghiệp, đã sớm định phòng cho họ ở khách điếm tốt nhất Ngô Châu.
Bảy người vào ở khách điếm, mỗi người về phòng dọn hành lý, nghỉ ngơi xong thì xuống đại sảnh dùng bữa tối. Vì đang là giờ dùng bữa nên đại sảnh chật người.
Đoàn của họ tới muộn, chỉ có thể ngồi trong góc.
Lôi Ngự Đình thuần thục gọi thực đơn, nhìn có vẻ muốn ăn không ít, gọi xong còn làm bộ làm tịch cho họ gọi, sau đó nhận được một đợt dao nhỏ lạnh buốt.
Đại sảnh rất náo nhiệt, vì tiết Hoa Thần sắp tới, rất nhiều người đến vì nó, chuyện được nhắc đến đa phần cũng về nó.
Chẳng hạn như bàn của mấy thanh niên tài tuấn bên cạnh, từ diện mạo và trang phục đã biết là con nhà giàu.
"Mai bắt đầu chọn Hoa Tiên rồi, không biết Hoa Tiên năm nay sẽ rơi vào nhà ai."
"Dù hoa rơi nhà ai thì chúng ta đều có thể mở rộng tầm mắt." Một nam nhân tay cầm quạt lông, ra vẻ phong lưu nhẹ lay quạt.
"Ta nghe nói, đệ nhất mỹ nữ Giang Nam Tiết Thiên Thiên cũng tham gia. Theo ta thấy, Hoa Tiên lần này rất có thể là nàng ấy." Người nọ có vẻ chắc chắn.
"Nếu Bắc Vũ Đường có thể tham gia, nhất định là Hoa Tiên."
"Người đã chết lâu như vậy, ngươi còn nhắc đến làm gì!"
"Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc. Các ngươi chưa từng gặp Bắc Vũ Đường kia, nhưng ta may mắn từng gặp một lần. Chỉ gặp một lần từ rất xa, nhưng ta đã khó mà quên được. Nữ tử trên thế gian, khó mà tìm được ai có dung mạo hơn được nàng. Nếu nàng còn sống, tham gia tuyển chọn Hoa Tiên, vậy đảm bảo nàng sẽ là Hoa Tiên." Thanh niên tài tuấn kia cảm khái.
Đột nhiên, người nọ nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt Bắc Vũ Đường, ánh mắt hắn chợt sáng ngời, "Bắc tiểu thư!"
Tiếng kinh hô của người nọ khiến người xung quanh sôi nổi ghé mắt.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn hắn.
Nam tử thấy rõ chính diện, đôi mắt hiện lên vẻ mất mát.
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tại hạ nhìn nhầm, nhận sai người. Chỉ là sườn mặt và ý vị của phu nhân thật sự tương tự vị kia nên ta nhìn nhầm." Nam thanh niên thành khẩn xin lỗi.
Bắc Vũ Đường không để ý xua tay, "Không sao."