Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đến lúc đó, ai trong số các ngươi có thể đảm bảo cạnh tranh được với Lôi thị?" Cố Phiên Nhiên lạnh giọng hỏi.
"Chúng ta cần đoàn kết thống nhất đánh sập Lôi thị trước khi họ đi lên."
Lý lão bản buôn lương thực cười nói, "Lam công tử, chỉ bằng lời của ngươi thì rất khó làm người tin phục. Ngươi có chứng cứ gì chứng minh Lôi thị sẽ nhúng tay vào ngành của chúng ta không?"
"Đúng vậy, Lam công tử, ngươi nói suông chứ không có chứng cứ, rất khó khiến chúng ta tin phục."
"Chúng ta và Lôi thị không thù không oán, nếu mạo muội ra tay sẽ bị lên án. Ngươi cũng đã nói, địa vị của Lôi thị trong lòng bá tánh cao, nếu mạo muội ra tay, có thể sẽ bị chết chìm đấy."
"Lam công tử muốn chúng ta tin thì hãy lấy chứng cứ ra đi."
Cố Phiên Nhiên nhìn những người bên ngoài, quả là không ai dễ đối phó.
"Giờ họ bắt đầu đối phó với Thiên Hương Lâu chúng ta, đó là chứng cứ rõ ràng nhất. Trước đó là Cố thị, giờ là Thiên Hương Lâu. Chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh tất cả sao?" Cố Phiên Nhiên nói.
Giang viên ngoại phường dệt nói, "Đó chỉ là suy đoán của ngươi. Chúng ta không thể vì suy đoán của ngươi mà xuống tay với họ."
Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ các vị lão bản chưa từng nghe câu: Thà giết nhầm một vạn, không thể buông tha một ai. Một khi buông tha, không khác gì thả ra một con hổ. Để lại hậu hoạn."
Giang viên ngoại phường dệt đứng dậy, "Lam công tử, thứ ta không phụng bồi."
Nói rồi, Giang viên ngoại đứng dậy, rời khỏi phòng nghị sự.
Lão bản buôn lương thực cũng đứng dậy, "Chư vị, cáo từ."
Tú bà cũng uốn éo thân hình như rắn nước, cười tủm tỉm hành lễ với Cố Phiên Nhiên sau tấm mành, "Lam công tử, nhớ tới Vạn Hoa Lâu chúng ta chơi nhé. Các vị lão bản có rảnh cũng nhớ tới thường xuyên đấy."
Kế tiếp, mọi người lục tục rời đi.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại năm người.
Cố Phiên Nhiên nhìn năm người, cuối cùng vẫn có người thông minh.
"Các vị có muốn cùng nắm tay đối phó Lôi thị không?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Lam công tử, cáo từ." Một người đứng dậy.
Mấy người khác cũng đứng dậy theo.
Đến người cuối cùng đứng dậy, "Lam công tử, có một câu, không biết có nên nói hay không."
"Mời nói." Cố Phiên Nhiên đè nén lửa giận, cố giữ trấn định.
"Một người không dám lộ diện, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không cho đồng minh, sao có thể khiến người khác tin tưởng được. Ta đã hết lời rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Người nọ đi rồi, Cố Phiên Nhiên mới đi từ sau tấm mành ra.
Lời của người nọ như đề hồ quán đỉnh, tưới tỉnh ả.
(Đề hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂)Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Thì ra ngay từ đầu ả đã đi sai đường. Chẳng trách họ lại thờ ơ.
Những người đó vốn là những người cực kỳ khôn khéo, rất khó để thuyết phục, vậy mà ả lại mắc một sai lầm trí mạng.
"Chủ nhân đừng lo. Dù Lôi thị có mở tửu lầu thì đã sao. Tửu lầu đến cùng vẫn lấy thức ăn làm chủ, chỉ cần nghiền áp họ về đồ ăn thì không phải lo sợ gì cả." Chưởng quầy trấn an.
Ả đương nhiên hiểu đạo lý này.
Không có Mộc Chi Đào, ả hoàn toàn không lo lắng. Nhưng từ khi nàng xuất hiện, mọi việc đều không thông thuận, chỉ cần gặp nàng, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố.
Ả lo lắng, lo lắng nàng là người của thế giới kia.
Nếu đúng là vậy, nàng chắc chắn hiểu rõ đồ ăn trong tửu lầu của ả.
Nếu nàng mở tửu lầu, có nghĩa là nàng nắm chắc mười phần có thể tranh cao thấp với ả.
Nếu nàng không phải giống ả, vậy người sinh hoạt ở thời đại này hoàn toàn không khiến ả lo lắng. (Mi coi thường người khác thế?!!)
Cố Phiên Nhiên nghĩ tới một người, có lẽ người đó có thể cho ả đáp án.
Người ngồi nóc nhà xem diễn thấy người bên dưới đi hết rồi, vẫn ở lại ngồi ngắm trăng.
Lôi Ngự Đình hơi thất vọng, "Vô dụng ghê."
Bắc Vũ Đường nghe được câu nói tràn trề thất vọng đó, "Ngươi rất muốn bị đánh hội đồng ha?"
"Có à?"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu nhỏ, "Có."
"Lôi công tử, nếu muốn thử bị đánh hội đồng, các ngươi có phải nên giúp hắn không?" Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm.
Lôi Ngự Đình trợn to mắt, cảnh giác nhìn Phong Ly Ngân và Ám Dạ.
"Các ngươi đừng tới đây, ta nói cho các ngươi biết. Các ngươi mà làm vậy thì sẽ mất đi ta đấy!"
"A!!!!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên trên nóc nhà.
Mười lăm phút sau, người nào đó đáng thương ngồi xổm trong góc, u oán nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lập tức giơ hai tay, "Ta đâu có chạm vào ngươi."
Lôi Ngự Đình nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi không chạm, nhưng so với người đánh hắn thì còn đáng hận hơn.
Đầu sỏ!
"Ám Dạ, giám sát nàng ta. Xem nàng ta định đi đâu." Bắc Vũ Đường nói.
Đùa giỡn xong thì phải làm chính sự.
Ám Dạ ừ một tiếng, trực tiếp rời đi.
Lôi Ngự Đình phe phẩy quạt, "Ngươi nghi ngờ nàng ta có chiêu sau?"
"Không phải nghi ngờ, là chắc chắn."
Với sự hiểu biết của nàng về Cố Phiên Nhiên, sao ả có thể dừng tay dễ dàng như vậy, chắc chắn ả sẽ lại ấp ủ âm mưu khác. Chỉ có nắm chắc hướng ả đi, nàng mới có thể đánh ả không kịp trở tay.
Hôm sau, Cố Phiên Nhiên ngồi xe ngựa rời khỏi thành, tới thẳng chùa Đại Chiêu. Ám Dạ một đường đi theo xe ngựa, mãi đến khi thấy họ đến chùa Đại Chiêu.
"Sư phụ, chúng ta cầu kiến đại sư Vô Trần." Xuân Liễu nói.
Vị hòa thượng kia chắp tay thi lễ, "Hai vị thí chủ, đại sư Vô Trần đã rời đi từ mười ngày trước rồi."
Cố Phiên Nhiên có chút ảm đạm, đã muộn một bước rồi.
"Tuy nhiên, đại sư Vô Trần đã nói với tiểu tăng. Mười ngày sau, người đầu tiên tới tìm ngài, nói với người nọ một câu." Tiểu hòa thượng chậm rãi nói.
"Nói gì?" Cố Phiên Nhiên vui mừng.
Đại sư Vô Trần đã tính được ả sẽ đến, rốt cuộc ngài sẽ để lại câu gì cho ả?
Xuân Liễu cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ lại, đối phương là đại sư Vô Trần trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết thì cũng hiểu.
Tiểu hòa thượng nói với hai người, "Mời đi theo tiểu tăng."
Chủ tớ hai người theo tiểu hòa thượng tới quảng trường,mãi đến khi tới nơi, đó là nơi đại sư Vô Trần giảng kinh thuyết pháp lúc trước.
Cố Phiên Nhiên không đoán ra dụng ý của đại sư Vô Trần.
Xuân Liễu vội hỏi, "Tiểu sư phụ, đại sư Vô Trần rốt cuộc đã để lại lời gì cho tiểu thư nhà ta?"
Tiểu hòa thượng chỉ nói, "Đại sư Vô Trần không nói gì cả, chỉ bảo tiểu tăng dẫn thí chủ tới đây."
"Cái gì?" Xuân Liễu kinh ngạc, "Có phải ngươi nhớ lầm không?"
"Không. Đại sư Vô Trần đã dặn, tiểu tăng sao dám quên."
"Xin lỗi, là tỳ nữ của ta không lựa lời. Cám ơn tiểu sư phụ." Cố Phiên Nhiên nho nhã lễ độ nói cảm tạ.
Tiểu hòa thượng chắp tay với hai người, "Hai vị thí chủ, tiểu tăng đi trước."
Cố Phiên Nhiên nhìn quảng trường trống rỗng, đại sư Vô Trần rốt cuộc muốn nói gì với ta?
Nơi này không có gì cả!
Rốt cuộc đại sư Vô Trần muốn nói gì?!
Xuân Liễu cũng suy tư, nhưng vì cảnh giới quá cao thâm, nàng ta hoàn toàn không thể nào hiểu nổi ý của đại sư Vô Trần.
"Tiểu thư." Xuân Liễu nhỏ giọng gọi, thấy ả vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng thì ngậm miệng lại, không quấy rầy.
Cố Phiên Nhiên nhìn bốn phía, ngẩng nhìn trời, cúi nhìn đất, lại ngó đài cao. Trong đầu có quá nhiều thứ phức tạp khiến ả không đoán ra, cũng không nhìn thấu.
Trong đầu ả dần hiện ra hình ảnh đại sư Vô Trần giảng kinh hôm đó, nghĩ tới lúc đại sư Vô Trần chọn ả, và nữ nhân kia.
Nghĩ đến đây, Cố Phiên Nhiên tựa như bị đánh thức.
Khi đó, nàng nói gì với đại sư Vô Trần?
Rốt cuộc đã nói gì?
Cố Phiên Nhiên lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình đã quên mất rồi.
"Xuân Liễu, hôm đó nữ nhân kia đã nói gì với đại sư Vô Trần? Đại sư Vô Trần nói gì với nàng ta?" Cố Phiên Nhiên vội vàng hỏi.
Xuân Liễu bị bộ dáng vội vàng của ả dọa.
"Ngươi nói mau."
Xuân Liễu bị ả hét lập tức tỉnh táo lại, "Khi đó nàng ta biện kinh với đại sư Vô Trần, cuối cùng khi đại sư Vô Trần bấm đốt ngón tay tính toán, nói không thể đoán được mệnh của nàng ta."
"Không thể đoán?!" Cố Phiên Nhiên nhấm nháp kỹ mấy chữ này.
Ả là người xuyên không mà đại sư Vô Trần còn có thể tính được. Vậy rốt cuộc mệnh cách của nàng là gì, khiến cả đại sư Vô Trần cũng không thể đoán ra?
Càng như vậy, Cố Phiên Nhiên càng bất an.
Từ sau khi nàng xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
Rốt cuộc địa vị của nàng là gì?
Cố Vân đã đi điều tra quá khứ của nàng, đến giờ còn chưa về.
Xem ra chỉ khi tìm được quá khứ của nàng, mới có thể tìm được dấu vết để lại.
Ả không tin, ả còn không đối phó được nàng.
"Đi thôi."
Hai người xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, một hàng nữ tử bạch y nâng cỗ kiệu đạp không tới trước cửa chùa Đại Chiêu. Tiểu hoà thượng thấy người tới thì dừng động tác trong tay lại.
Một trận gió thoảng qua, một thân ảnh như gió bay tới.
U Minh đứng trước cửa, nữ tử bên người nói với tiểu hòa thượng, "Tiểu sư phụ, giáo chủ của chúng ta cầu kiến đại sư Vô Trần."
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, nói với đoàn người, "A di đà Phật. Các vị thí chủ tới chậm. Đại sư Vô Trần đã rời đi từ mười ngày trước."
"Có biết đi đâu không?"
"Tiểu tăng không biết."
"Vậy trụ trì của các ngươi có biết không?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu, "Đại sư tùy tâm đi khắp bốn bể, tất nhiên không thể biết ngài đi đâu."
Nữ tử hỏi xong nhìn về phía U Minh, "Giáo chủ, chúng ta có nên truy tìm không?"
"Tìm." Một chữ tràn ra từ đôi môi mỏng của U Minh.
Bên kia, Cố Phiên Nhiên mang theo thị nữ chuẩn bị xuống núi, một tiểu hòa thượng vội chạy tới.
"Thí chủ, sau núi có một vị cố nhân muốn gặp thí chủ."
"Cố nhân?" Cố Phiên Nhiên khẽ cau mày.
Xuân Liễu hỏi, "Là nam hay nữ?"
"Thí chủ đi sẽ biết."
"Tiểu sư phụ dẫn đường đi." Cố Phiên Nhiên nói.
Chủ tớ hai người theo tiểu hòa thượng tới sau núi chùa Đại Chiêu, nơi này rất hiếm khi có người tới, người tới đa phần là du ngoạn hoặc đang lên núi.
Thấy sắp tới đỉnh núi, Xuân Liễu hỏi, "Tiểu sư phụ, người nọ ở đâu?"
Tiểu hòa thượng chậm rì rì nói, "Ở đình hóng gió phía trước.
Hai người ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng người cao cao, lờ mờ có vẻ anh đĩnh đứng trong đình hóng gió.
Cố Phiên Nhiên nhìn người trong đình hóng gió, đôi mắt nghi hoặc.
Tìm tòi ký ức hồi lâu nhưng vẫn không có ai trùng với bóng dáng kia cả.
Người này rốt cuộc là ai?
"Tiểu sư phụ, ngươi chắc chắn người đó tìm ta sao?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Thí chủ là Cố tiểu thư – Cố Phiên Nhiên?"
"Đúng vậy."
"Vậy sẽ không sai. Vị thí chủ kia tìm ngươi." Tiểu hòa thượng chắc chắn.
Chẳng lẽ người này quen biết nguyên chủ?!
Ả chỉ nhớ rõ một số việc vụn vặt trong ký ức của nguyên chủ, cũng không tiếp thu toàn bộ ký ức. Xem ra người nọ hẳn là quen biết nguyên chủ.
Ba người tới đình hóng gió, tiểu hòa thượng nói với mấy người, "Tiểu tăng cáo từ."
Cố Phiên Nhiên nhìn bóng dáng người nọ, đến lúc này, hắn vẫn chưa xoay người qua.
"Vị công tử này, không biết ngươi là?" Cố Phiên Nhiên lên tiếng.
Người nọ chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt bình phàm, so với bóng lưng anh đĩnh, khuôn mặt này thật quá bình thường.
Cố Phiên Nhiên có chút thất vọng, vốn tưởng là một công tử nhẹ nhàng, không ngờ lại là một người bình thường.
"Ngươi là?" Cố Phiên Nhiên nhìn đối phương.
Xuân Liễu lắc đầu với Cố Phiên Nhiên, tỏ vẻ nàng ta không quen biết.
Có rất nhiều người Cố Phiên Nhiên không biết, nhưng nha hoàn bên cạnh ả lại biết.
Nam tử mỉm cười với ả, "Cố tiểu thư không biết tại hạ, nhưng tại hạ biết ngươi."
"Không biết tìm ta có việc gì?"
Nam tử cười nói, "Cố tiểu thư cảm thấy phong cảnh nơi này thế nào?"
Cố Phiên Nhiên tuy không kiên nhẫn, nhưng vì duy trì phong phạm tiểu thư khuê các của mình, nhẫn nhịn trả lời, "Không tệ. Phong cảnh tú lệ."
"Xem ra Cố tiểu thư rất vừa lòng với nơi này."
"Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Nếu không có việc gì, ta..."
"Đừng vội." Nam tử trực tiếp ngắt ngang, "Cố tiểu thư nhất định rất tò mò lý do ta tìm ngươi. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là ta được người ta nhờ vả, muốn tiễn Cố tiểu thư về chầu trời thôi."
Xuân Liễu và Cố Phiên Nhiên trợn to mắt.
Xuân Liễu chắn trước mặt Cố Phiên Nhiên, mà Cố Phiên Nhiên thì theo bản năng lùi ra sau.
Nam tử dường như không thấy hành động của hai người, biểu cảm đạm nhiên như thể cả hai chỉ là con kiến có thể bóp chết bất kỳ lúc nào.
"Ngươi được ai nhờ vả?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Vừa ổn định đối phương, vừa kéo dài thời gian, nghĩ cách chạy trốn.
"Chuyện này ngươi không cần biết."
"Dù có chết, ngươi cũng nên cho ta chết minh bạch chứ." Cố Phiên Nhiên tiếp tục nói.
Nam tử trầm ngâm một giây, "Thấy Cố tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta sẽ để ngươi làm quỷ cũng biết rõ lý do. Người nọ là người trong cung, thân phận tôn quý. Mấy trò nhỏ ngươi dùng, lừa người khác thì được, nhưng lại không lừa được pháp nhãn của ngài ấy đâu."
"Ngài ấy đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc, Cố tiểu thư vì quyền lợi, cứ thích chạm vào điểm mấu chốt của quý nhân. Ngươi cũng biết kết cục khi chạm vào điểm mấu chốt của quý nhân là gì, đúng chứ?"
"Chính là kết quả của ngươi bây giờ đấy. Vậy nên, Cố tiểu thư à, kiếp sau nhớ thức thời nhé, đừng lãng phí sinh mệnh."
Là bà ta!
Tiêu quý phi đúng là tàn nhẫn.
Cố Phiên Nhiên đại hận, lần này thoát được, ả nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.
"Nơi này là nơi ta cố ý chọn cho Cố tiểu thư, ngươi cũng vừa lòng với nơi này, vậy..." Nam tử từng bước tới gần họ.
Xuân Liễu nhào lên trước, ôm chặt nam tử kia, hô to với Cố Phiên Nhiên, "Tiểu thư, chạy mau."
Cố Phiên Nhiên nhìn Xuân Liễu một cái, vội vã chạy về phía chân núi.
Nam tử dùng sức muốn đá văng Xuân Liễu ra, nhưng nàng ta ôm quá chặt, hắn nhất thời không thể thoát được.
Hắn dùng khuỷu tay đấm lưng nàng ta, Xuân Liễu rất đau, nhưng vẫn ôm chặt không buông.
"Tiểu thư, chạy, chạy..."
Xuân Liễu nhìn tiểu thư xa dần, trong mắt tràn đầy ý cười,chỉ là hàm răng cắn chặt, chịu đựng những cú đấm mạnh từ nam tử. Mỗi lần tay hắn rơi xuống, nàng ta cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đau, nhưng nàng ta không thể buông tay.
Tiểu thư của nàng ta còn chưa đi xa, nàng ta nhất định phải kiên trì, kiên trì kéo dài thêm thời gian. (Thật ra đó cũng chẳng phải là tiểu thư của ngươi thật:(()
Nam tử thấy Cố Phiên Nhiên sắp chạy xa, mà mình vẫn bị người quấn lấy, dù đã đánh đến máu chảy, nha hoàn này vẫn cắn chặt răng. Hắn rút kiếm ra.
Vốn mục tiêu của hắn chỉ có Cố Phiên Nhiên, không muốn giết người khác. Nếu nàng ta không biết điều như vậy, đừng trách hắn máu lạnh.
Kiếm sắc đâm xuyên qua tim Xuân Liễu.
"Phụt"~~
Xuân Liễu phun ra một ngụm máu tươi, sức lực dần biến mất theo sinh mệnh trôi đi.
Nam tử đá văng nàng ta ra, đuổi về phía chân núi.
Xuân Liễu muốn bắt lấy hắn, nhưng nàng a đã không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử lao xuống núi.
"Chạy... Chạy mau..."
Chữ cuối cùng, cũng là hơi thở cuối cùng, đến chết, ánh mắt nàng ta vẫn nhìn về phương xa, nhìn về phía họ biến mất.
Cố Phiên Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này, liều mạng chạy xuống, thường thường nhìn phía sau. Khi thấy người từ trên núi xuống dưới, Cố Phiên Nhiên luống cuống, ánh mắt nhìn quanh, lại không thấy bất kỳ ai.
"Cứu mạng." Cố Phiên Nhiên hô về phía chân núi chùa Đại Chiêu, chờ đợi có người ở gần nghe được tiếng ả.
Xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập của ả, cùng tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau.
Nam tử nhìn khoảng cách càng lúc càng gần, "Đừng chạy, hôm nay ngươi không chạy thoát đâu."
Cố Phiên Nhiên không để ý đến hắn, tiếp tục chạy về phía trước.
Vừa chuyển hướng, ả lập tức thấy được những nữ tử bạch y, họ dường như đang chuẩn bị rời đi. Cố Phiên Nhiên thấy họ, tựa như thấy được cứu tinh.
"Cứu mạng, cứu mạng."
Những nữ tử bạch y đó làm lơ ả, lạnh nhạt quay đầu, không quan tâm.
"Cứu mạng." Cố Phiên Nhiên lại hô với các nàng.
Thấy các nàng sắp đi, mà người phía sau càng lúc càng gần, Cố Phiên Nhiên vội đỏ mắt, "Cứu mạng."
Nam tử cũng thấy được người, ánh mắt hung ác.
Không thể để tiểu tiện nhân này chạy mất!
Nam tử lao qua, kiếm trong tay hướng về phía ả. Cố Phiên Nhiên quay đầu lại, giật mình trợn tròn mắt.
Ả hô với các nữ tử bạch y, "Ta biết đại sư Vô Trần đi đâu."
Một tiếng hét kia, đã mang theo toàn bộ sức lực của ả.
Kiếm sắc sắp đâm xuyên tim ả, một tiếng "keng" vang lên. Cây ngân châm thật nhỏ chặn kiếm lại. Tay nam tử khẽ run, kiếm cũng suýt rơi xuống.
Nữ tử bạch y vốn thờ ơ lặng yên xuất hiện trước mặt ả, xách ả lên như xách một con gà.
Các nàng xách Cố Phiên Nhiên tới trước cỗ kiệu xa hoa, lớp lụa mỏng trước cỗ kiệu khẽ bay, mơ hồ thấy được người trong kiệu.