Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 561: thế giới hiện thực (76)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường nở nụ cười, "Ngươi thật hài hước."

Nói xong, Bắc Vũ Đường rời đi thẳng.

Phong Ly Ngân nhìn theo bóng nàng, rõ ràng phong cách làm việc của nàng rất giống "nàng". Nhưng, không biết vì sao, trong lòng lại luôn có âm thanh nói với y, nàng không phải người y muốn tìm.

Y vẫn luôn muốn gạt âm thanh kia đi, nhưng nó luôn vang lên, liên tục nhắc nhở y. (Má, quy tắc thế giới!!!)

Khi Phong Ly Ngân rối rắm, Bắc Vũ Đường cũng đang kinh hãi vô cùng.

Nàng có thể chắc chắn câu "không phải" của y không phải đang thử, mà là chắc chắn.

Y nhất định đã điều tra thân phận của nàng, bằng không, tuyệt đối không thể khẳng định như thế.

Y và nàng chỉ giao thoa mỗi lần đó, không còn gì khác.

Chẳng lẽ lần đó lừa bịp tống tiền của y quá nhiều nên y đi điều tra thân phận của họ à?

Suy nghĩ này lập tức bị nàng phủ quyết.

Tuy không quen thân với y, nhưng nàng cảm giác được, y không phải người như vậy.

Bắc Vũ Đường không nghĩ ra lý do y điều tra họ, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi tới đây, trộm trốn ở góc tối quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Dù là nguyên nhân gì, chỉ cần y không quấy rầy kế hoạch của nàng, làm vướng tay vướng chân nàng, nàng cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con.

Nếu y muốn cản nàng, dù y không dễ chọc, nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách giải quyết y.

Khi Bắc Vũ Đường gặp lại Phong Ly Ngân, bên cạnh y có thêm một người.

Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm, "Để ta giới thiệu với các ngươi một chút. Đây là huynh đệ tốt của ta – Phong Ly Ngân. Vị này là Mộc phu nhân đạ idanh đỉnh đỉnh – Mộc Chi Đào."

"Đã lâu không gặp." Phong Ly Ngân vươn tay.

Bắc Vũ Đường nhìn bàn tay duỗi tới trước mặt, duỗi bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng nắm lấy.

"Các ngươi làm gì thế?" Lôi Ngự Đình kinh ngạc nhìn họ nắm chặt tay nhau, đôi mắt trừng to thiệt là to.

Này này này, các ngươi không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hả?!!!

"Lễ nghi." Phong Ly Ngân nhàn nhạt nói.

"Lễ nghi gì?"

"Cái này phải hỏi Mộc phu nhân."

Bắc Vũ Đường không muốn tiếp tục đề tài này, nàng có cảm giác y có mục đích gì đó. Không biết y muốn tìm kiếm gì từ nàng.

"Lôi công tử, thật sự vất vả cho ngươi."

Hôm nay Bắc Vũ Đường đến để chào từ biệt hắn, dù sao thì bệnh đậu mùa ở đây đã xử lý xong rồi. Giờ nàng còn có việc quan trọng hơn phải đi làm.

"Đôi bên cùng có lợi. Qua chuyện lần này, Cố thị không thể duỗi tay đến các vùng Duyện Châu, Kinh Châu, Du Châu,... Họ đều chỉ ủng hộ Lôi thị chúng ta." Lôi Ngự Đình cười nói.

Hắn là người thông minh, đã nhìn ra được. Mục đích của nàng lần này, không chỉ vì sinh ý, mà còn vì rất nhiều thứ khác. Những thứ đó, chỉ hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời.

Trong lòng hiểu rõ, lại không nói ra.

Mỗi người đều có bí mật riêng, tôn trọng bí mật của người khác là lễ nghi cơ bản nhất.

"Hôm nay chúng ta sẽ khởi hành rời đi." Bắc Vũ Đường nói.

"Nhanh vậy!" Lôi Ngự Đình kinh ngạc nhìn nàng, "Sao lại đột nhiên như thế?"

Tin này quá bất ngờ.

"Chuyện bên này đã xong xuôi, tất nhiên phải về. Hôm nay tới đây để chào từ biệt ngươi."

Lôi Ngự Đình còn có thể nói gì, chỉ có thể chúc nàng thuận buồm xuôi gió.

Phong Ly Ngân nhìn bóng nàng rời đi, quay đầu nói với Lôi Ngự Đình, "Hôm nay chúng ta cũng đi, đi cùng họ."

Lôi Ngự Đình nhìn y bằng ánh mắt kinh dị, "Ly Ngân, có phải huynh coi trọng người ta rồi không?"

Một ngân châm nhỏ bắn thẳng về phía huyệt đạo của hắn, Lôi Ngự Đình muốn né, nhưng vì đối phương quá nhanh nên hắn trúng chiêu, bị định tại chỗ.

Đậu má, hắn chắc chắn nói trúng tim đen của tên này nên y mới thẹn quá thành giận đây mà!

"Huynh định trụ ta như thế thì chúng ta đi cùng họ kiểu gì."

"Được rồi, ta không bao giờ nói lung tung nữa." Lôi Ngự Đình đành đảm bảo.

Phong Ly Ngân thu lại ngân châm, Lôi Ngự Đình lúc này mới tự do hoạt động lại.

Sau khi Bắc Vũ Đường từ biệt Phương tri phủ, tin nàng phải đi nhanh chóng lan truyền từ phủ nha ra. Lúc xe ngựa của nàng đang đi trên đường, bá tánh xung quanh đã đứng đầy trên phố.

Bọn họ nhìn theo xe ngựa của Bắc Vũ Đường, vẫy tay đưa tiễn nàng.

Bắc Vũ Đường xốc màn xe, nhìn những khuôn mặt bình phàm chan chứa ý cười, vẫy tay với họ.

"Mộc phu nhân, ngài nhất định phải quay lại Duyện Châu chúng ta đấy!"

Không biết ai hô lên một câu, dần dần, tất cả mọi người đều nói với nàng như vậy.

"Nhất định phải quay lại!"

"Nhất định phải quay lại!"

......

Âm thanh kia truyền từ đầu đường tới cuối phố, âm vang mãi không thôi.

Phương tri phủ nhìn bá tánh phía sau, lại nhìn chiếc xe ngựa đi xa, bên môi nở một nụ cười.

Trên đời có mấy ai có thể khiến bá tánh như vậy.

Tiểu Mặc Nhi ghé vào cửa sổ, nhìn Duyện Châu càng lúc càng xa, giọng nói mềm mụp, "Mẫu thân, con thích Duyện Châu."

"Có thời gian chúng ta sẽ trở về." Bắc Vũ Đường xoa đầu nhỏ của cậu.

Giữa trưa, đoàn người tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, trên quan đạo có tiếng vó ngựa từ xa tới gần, Lôi Ngự Đình cùng Phong Ly Ngân và hai tùy tùng xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Lôi Ngự Đình vừa thấy họ thì như gặp được người thân.

"Ôi, cuối cùng cũng đuổi kịp các ngươi rồi."

Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, ánh mắt lướt qua Lôi Ngự Đình, nhìn về phía Phong Ly Ngân đằng sau hắn.

Cậu đứng lên, nhiệt tình chạy qua.

Lôi Ngự Đình thấy tiểu gia hỏa nhiệt tình như vậy, cười nói, "Không ngờ Tiểu Mặc Nhi lại..."

Tiểu Mặc Nhi như một cơn gió chạy qua người hắn, tới bên cạnh Phong Ly Ngân.

"Phong lão sư."

Lôi Ngự Đình nhìn cánh tay đang duỗi ra của mình, u oán nhìn Tiểu Mặc Nhi.

"Sao các ngươi lại tới đây?"

"Không còn việc gì nên về thôi." Lôi Ngự Đình rất tùy ý, hoàn toàn không dám nói mình bị người nào đó ép đi.

"À."

Nàng nhìn về phía Phong Ly Ngân, đây là định chuyển từ âm thầm quan sát thành quang minh chính đại quan sát hả.

Dọc đường, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân duy trì khoảng cách, người này cho nàng cảm giác rất nguy hiểm.

Tiểu Mặc Nhi là hài tử thông minh, tối đến lặng lẽ tránh mọi người.

"Mẫu thân, người âm thầm giám sát chúng ta lúc trước là người đó sao?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mặc Nhi trầm xuống, "Đây là định đi theo chúng ta mà."

"Hẳn là vậy."

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Mặc Nhi xoay chuyển, "Hay là, chúng ta hạ dược y, khiến y không thể đi theo chúng ta?"

"Ý hay." Bắc Vũ Đường cảm thấy không tệ, "Nếu con định như thế, phải trộm làm."

Tiểu Mặc Nhi gật đầu, mắt lấp lánh.

Hôm sau, Tiểu Mặc Nhi ân cần bưng đồ ăn đã nấu chín đến trước mặt Phong Ly Ngân.

"Phong lão sư, đây là cháo thịt nạc ta cố ý làm cho người, người nếm thử." Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt to sáng, khiến người ta không đành lòng từ chối ý tốt của cậu.

Phong Ly Ngân tiếp nhận, "Sau này không cần phải như vậy."

"Mẫu thân dạy phải kính già yêu trẻ." Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói.

Lôi Ngự Đình ở bên nghe lén, không phúc hậu cười phụt ra.

"Hahaha, mẫu thân ngươi nói không sai. Đúng là phải kính già yêu trẻ." Lôi Ngự Đình không sợ chết, tiếp tục cười nhạo.

Phong Ly Ngân híp mắt, nhìn hắn chằm chằm.

Lôi Ngự Đình rén ngay, lảng sang chuyện khác, "Tiểu Mặc Nhi, sao chỉ có phần của huynh ấy mà không có của ta?"

"Phong lão sư là lão sư, thúc có phải đâu? Thúc cũng đâu có già."

Lôi Ngự Đình không nhịn được, lại cười sặc, "Đúng không? Tiểu Mặc Nhi quả nhiên tinh mắt, nhìn ra ta còn trẻ hơn huynh ấy."

Tiểu Mặc Nhi không muốn Phong Ly Ngân nghi ngờ, nói với Lôi Ngự Đình, "Lôi thúc thúc, thúc thật sự còn trẻ. Nếu Phong lão sư không phải lão sư, ta sẽ gọi là ca ca."

Nháy mắt, Lôi Ngự Đình cảm giác mình vừa chịu mười vạn điểm tổn thương.

"Mặc Nhi, ngươi, ngươi..."

Phong Ly Ngân thì lại vừa lòng.

Tiểu Mặc Nhi tha thiết thúc giục, "Phong lão sư, cháo cần ăn lúc còn nóng, lạnh thì không thể ăn nữa."

"Được. Ta thấy trong túi ngươi có thịt khô, có thể cho ta chút thịt khô không?" Phong Ly Ngân hỏi.

"Được. Ta đi lấy cho người." Tiểu Mặc Nhi xoắn thân thể nhỏ bụ bẫm, rầm rì bò lên xe ngựa tìm thịt khô.

Phong Ly Ngân thấy cậu đi rồi, ngó qua Lôi Ngự Đình đang nhìn chằm chằm bát cháo trong tay mình, "Ăn đi."

Lôi Ngự Đình nghi ngờ nhìn y, gia hỏa này lại tốt bụng cho hắn ăn cơ à?

Phong Ly Ngân thấy hắn không nhận, thu tay lại.

Y vừa thu được nửa đường, Lôi Ngự Đình đã túm tay y, cười tủm tỉm nhận bát, vui vẻ ăn.

Đây là lần đầu tiên y hào phóng cho hắn đồ ăn đấy, sao có thể bỏ lỡ được.

Vì để y biết mình đã bỏ lỡ mỹ thực, Lôi Ngự Đình còn cố ý vừa ăn vừa khen bát cháo này ngon thế nào.

Phong Ly Ngân liếc qua phía Tiểu Mặc Nhi, lại nhìn người đang vừa ăn vừa khoe khoang.

"Còn dong dài thì đừng có ăn."

Lôi Ngự Đình lập tức tắt tiếng, ăn hết sạch cháo, sau đó nhét bát không về tay y.

Tiểu Mặc Nhi tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được thịt khô ở đáy hòm, kích động trở về. Vừa về đã thấy bát trong tay y trống trơn, đôi mắt đen bóng lập tức sáng ngời.

"Lão sư, người ăn hết rồi?"

"Ừ. Ngon lắm."

Tiểu Mặc Nhi vui rạo rực lấy bát không về, khẽ khàng đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, thấp giọng nói, "Mẫu thân, y ăn hết rồi. Chắc chắn y không đi cùng được đâu."

"Vậy à?" Bắc Vũ Đường cười hỏi.

Tiểu Mặc Nhi liên tục gật đầu.

Ăn sáng xong, đoàn người xuất phát, chỉ là, họ mới đi được vài dặm, Lôi Ngự Đình đột nhiên ôm bụng, hô cả đội dừng lại.

"Dừng dừng dừng."

Cả đội dừng lại, Lôi Ngự Đình chạy vèo vào trong bụi cỏ.

Một chén trà nhỏ xong, Lôi Ngự Đình đi ra, cười với mọi người, "Ngại quá, chúng ta đi tiếp thôi."

Chỉ là, hắn vừa nói xong, đã lại một lần nữa chạy vụt đi mất.

Đại Hương kinh nghi: "Có phải hắn ăn hỏng bụng rồi không?"

Sau đó, mọi người thấy Lôi Ngự Đình liên tục chạy qua chạy lại giữa bụi cỏ và đoàn xe.

Tiểu Mặc Nhi cau mày, khẽ nhìn thoáng qua phía Phong Ly Ngân.

Bát cháo kia chắc chắn đã vào bụng Lôi Ngự Đình.

Tiểu Mặc Nhi tiến đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, có phải nương đã sớm biết rồi không?"

Bắc Vũ Đường mỉm cười với cậu, "Con đoán xem?"

Không cần đoán, chắc chắn là vậy!

Bắc Vũ Đường nhìn nhóc con thua, vươn tay sờ đầu cậu. Cậu quá thông minh, rất ít khi bị thiệt. Như vậy cũng không có lợi cho cậu trưởng thành.

Giờ gặp phải một người thông minh, để cậu thiệt tí cũng tốt, để cậu hiểu đạo lý núi cao còn có núi khác cao hơn.

"Còn muốn tiếp tục không?"

"Muốn!" Tiểu Mặc Nhi hừng hừng lửa nhiệt huyết chiến đấu.

Cậu nhất định phải thành công!

Phong Ly Ngân liếc qua Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường, lỗ tai khẽ rung động.

Một giờ sau, Lôi Ngự Đình rã rời.

Nếu không phải cuối cùng Tiểu Mặc Nhi ra tay cho hắn uống thuốc, chỉ sợ giờ hắn vẫn còn đang ngồi xổm trong bụi cỏ chưa ra.

Hắn không thể ngồi ngựa được... Thế là hắn chen lên xe ngựa của Bắc Vũ Đường, nể mặt hắn là người bệnh, Bắc Vũ Đường dịch ra nhường chỗ cho hắn nghỉ ngơi.

Lôi Ngự Đình nằm, miệng lẩm bẩm, "Sáng ta có ăn gì đâu mà vô duyên vô cớ tiêu chảy được chứ!"

Đột nhiên, hắn nghĩ ra gì đó.

"Phong Ly Ngân đáng chết! Nhất định là y hạ dược bản công tử!" Lôi Ngự Đình chắc chắn.

Vì sao hắn không nghi ngờ Tiểu Mặc Nhi? Vì cậu quá ngoan, cũng chẳng có lý do gì hạ dược hắn cả, như vậy suy ra, Tiểu Mặc Nhi không thể là thủ phạm!

Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường nhìn Lôi Ngự Đình đấm ngực dậm chân quở trách Phong Ly Ngân, sa mạc lời, đều nghẹn không cười.

"Tiểu Mặc Nhi, Lôi ca ca nói với ngươi này, ngươi đừng nhận y làm lão sư. Y phúc hắc lắm, một bụng đen sì, toàn ý xấu thôi. Ngươi mà ở cạnh y thì nhất định sẽ bị y dạy hư. Ngươi đi theo ca ca đi, ca ca dạy ngươi nhiều tri thức." Lôi Ngự Đình bắt đầu đào tường.

"Lôi thúc thúc, thúc thường xuyên ở cùng Phong lão sư, thúc đen không?"

(⊙o⊙)...

Khóe môi Lôi Ngự Đình run rẩy.

Hài tử bây giờ đều khó chơi vậy ư?!!!

Những ngày sau đó, Tiểu Mặc Nhi âm thầm hạ dược Phong Ly Ngân, nhưng không biết vì sao, lần nào người trúng chiêu cũng là Lôi Ngự Đình.

Lôi Ngự Đình đáng thương, một đường không phải bị tiêu chảy thì là cả người ngứa ngáy, hoặc không thì đột nhiên tắt tiếng.

Lôi Ngự Đình không ngốc, dù có ngốc đi nữa thì cũng nhận ra, Phong Ly Ngân âm thầm đấu với người ta, mà người cuối cùng bị thương luôn là hắn!

Đây là loại thù oán gì cơ chứ!!!

Một đường lăn lộn, nửa cái mạng của hắn bay mất rồi đấy!

Đi đi dừng dừng, cuối cùng cả đoàn đến thành Trường An vào buổi chiều ngày thứ năm.

Bắc Vũ Đường về nhà, hàng xóm láng giềng xung quanh nghe được, đều tới cửa hỏi thăm, chúc mừng.

Giờ Bắc Vũ Đường không phải người bình thường mà là Hương quân rồi đấy.

Hai ngày liên tục, cả phủ có rất nhiều khách tới chơi, mãi đến ngày thứ ba mới dám đóng cửa từ chối tiếp khách.

Đã lâu không gặp bằng hữu cũ, không biết họ sống sao rồi nhỉ.

Bắc Vũ Đường nhàn rỗi, lẳng lặng lẻn vào Đường phủ trong đêm khuya, cả Đường phủ rộng lớn không thấy thủ vệ, cũng không thấy nha hoàn và nô tài.

Nàng vừa đến nóc chủ viện, một thân ảnh khác cũng lặng lẽ dừng bên cạnh nàng.

Bắc Vũ Đường nhìn người tới, đuôi mày nhếch lên, ánh mắt cảnh cáo.

Người tới an tĩnh đứng một bên.

Thấy y thức thời như thế, Bắc Vũ Đường không để ý đến y nữa.

Nàng xốc mái ngói lên, khung cảnh trong phòng đều hiện lên trong mắt. Lúc này, không khí trong phòng cũng không tốt, Cố Phiên Nhiên đang mắng Đường Cảnh Ngọc.

"Nếu ngươi cảm thấy ta và hắn có gì, vậy ta sẽ rời đi ngay bây giờ."

Đường Cảnh Ngọc không nói gì, đáy mắt xanh đen rất đậm, có thể thấy thời gian này hắn sống không tốt.

"Ta không có ý đó." Đường Cảnh Ngọc cứng đờ nói.

Tuy ngoài miệng hắn nói thế, nhưng ngữ khí thì lại trái ngược.

"Từ lúc ta về thành Trường An, ngươi vẫn luôn âm dương quái khí. Nếu hôm nay ngươi không nói ra, ta cũng không biết, thì ra ngươi nghĩ về ta như thế." Cố Phiên Nhiên xoay người, hai mắt đẫm lệ, mặt đầy ủy khuất.

"Ta..." Đường Cảnh Ngọc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của ả, tim như bị siết chặt.

Cố Phiên Nhiên hơi nức nở, nghẹn ngào nói, "Lúc trước ta đi Duyện Châu, là do ngươi vẫn luôn cực lực khuyên ta. Giờ ngươi lại nghe những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, nghĩ ta đi vì Tứ điện hạ, ngươi không làm ta thất vọng sao!"

"Ngươi đã từng du hồ cùng Lưu tiểu thư, nhưng ta có nghi ngờ ngươi không? Ta tin tưởng ngươi như thế, nhưng ngươi thì sao? Ngươi nghi ngờ ta!"

Cố Phiên Nhiên càng nói càng tức, nước mắt không ngừng lăn dài.

Nhìn ả khóc thút thít, Đường Cảnh Ngọc cũng không dễ chịu gì.

Hắn đi lên trước, ôm lấy Cố Phiên Nhiên, chịu thua, "Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ nàng. Thật sự là..."

"Người bên ngoài nói ta thế nào, ngươi cũng tin à?" Cố Phiên Nhiên vẫn rất tức giận, dù hắn đã chịu thua.

Ả giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

Đường Cảnh Ngọc sao có thể để ả thành công, ả càng giãy giụa, hắn ôm càng chặt, khiến ả không thể thoát được.

"Ngươi bỏ ta ra!"

"Ta sai rồi. Tha thứ cho ta lần này được không?" Đường Cảnh Ngọc gối bên vai, thì thầm bên tai ả, "Ta sẽ đuổi hết mấy nha hoàn khua môi múa mép nói lung tung đó đi."

Cố Phiên Nhiên vẫn không để ý tới hắn.

Đường Cảnh Ngọc ngửi mùi hương trên người ả, nhớ cách lúc trước thường dùng để dỗ ả, lập tức hành động.

Hắn khẽ cắn tai ả, đó là điểm mẫn cảm của Cố Phiên Nhiên, ả cảm giác như có một dòng điện xẹt qua cơ thể, khiến ả khẽ run lên.

Đường Cảnh Ngọc chú ý tới phản ứng của ả, ý cười hiện lên nơi đáy mắt, bắt đầu khiêu khích ả.

"Đừng, ngươi lại dùng chiêu này." Sao Cố Phiên Nhiên có thể không hiểu, nhưng thân thể lại dần nhũn ra dưới sự khiêu khích của hắn, cuối cùng bị hắn kéo tới mép giường.

Hai người càng hôn càng sâu, không khí trong phòng dần nóng lên.

Hai người bên dưới càng lúc càng nóng bỏng, hai người trên nóc nhà lại không có dấu hiệu sẽ rời đi.

Phong Ly Ngân nghiêng đầu nhìn nàng, trong phòng đã sắp tiến vào mục chính rồi, theo lẽ thường hẳn là phi lễ chớ nhìn, nhưng nàng lại bình tĩnh đứng đó xem. Biểu cảm trên mặt đạm nhiên, dường như không hề bị hình ảnh trong phòng ảnh hưởng.

Thậm chí, nàng còn nở nụ cười nghiền ngẫm mang theo trào phúng như có như không.

Dường như nàng đang chờ gì đó.

Phong Ly Ngân khá tò mò, không biết nàng đang chờ gì đây?

Y phục của Cố Phiên Nhiên đã bị Đường Cảnh Ngọc xé rách, lộ ra thân hình phập phồng, ả thở phì phò, chờ hắn tiến thêm một bước. Nhưng, chờ thật lâu vẫn không chờ được.

Ả nghi hoặc, hắn đang cố ý treo ả à?

Truyện Chữ Hay