Nghe được Tần Lam nói, khóe môi Bạc Tình vẫn là nhịn không được mỉm cười, sau đó tiến lên đem Tần Lam cả người xanh xanh tím tím ôm lên, đi nhanh đến hướng phòng nghỉ.
Thấy thể, Tần Lam lập tức vươn canh tay suy yếu ôm cổ Bạc Tình, buông xuống đôi mắt, lại hiện lên một tia tinh quang.
Mà Mộ Vân Ca biết được giá trình tình yêu Bạc Tình đối với Tần Lam thật vất vẻ mới giảm xuống, hiện tại lại tăng trở lại một bộ phận, tức khắc cười lạnh lên.
"Xem ra Bạc Tình đối với Tần Lam quả nhiên là chân ái nha." Mộ Vân Ca nói với hệ thống.
Nghe được Mộ Vân Ca nói, hệ thống lập tức nói: "Chủ nhân đừng lo lắng, chỉ cần cái cuốc đào sâu, không có góc tường nào mà không ngã, Bạc Tình đã biết đến chỗ tốt của ngài, chúng ta lại nổ lực một phen, chúng ta nhất định có thể xử lí được Tần Lam."
Mộ Vân Ca nghe được hệ thống nói, trong lòng không khỏi mỉm cười.
"Ta đương nhiên là không lo lắng, điểm giá trị tình yêu liền tính hoàn trở về, cũng chỉ có điểm."
Ở trong nguyên tác, giá trị tình yêu của Bạc Tình đối với Tần Lam cũng chỉ có điểm, mà cô chính là tồn tại một cái siêu cấp pháo hôi, chính là không ngừng tìm đường chết, làm Bạc Tình càng ngày càng yêu Tần Lam, làm Tần Lam càng ngày càng không thể rời khỏi Bạc Tình.
Nhưng hiện tại, cô muốn một chút lại một chút đem giá trị tình yêu của hai người hao mòn hết!
Vì thế, Mộ Vân Ca lập tức lấy di động ra, điện thoại cho Bạc Tình.
Bạc Tình cản ngày đều đang đợi điệnn thoại của Mộ Vân Ca, cho nên khi điện thoại vang lên một tiếng, sau đó nói với Tần Lam đang ngồi trong bồn tắm: "Anh đi nghe điện thoại."
Nghe được Bạc Tình nói, Tần Lam tức khắc săn sóc gật đầu.
"Anh mau đi đi, em có thể tự mình làm."
Bạc Tình gật gật đầu, sau đó bước nhanh trở về văn phòng.
Thấy là điện thoại của Tưởng Uyển, ánh mắt Bạc Tình hơi hơi sáng ngời, sau đó lập tức tiếp điện thoại.
"Bạc Tình, anh là kẻ đại lừa đảo! Anh không phải nói chỉ cần bồi anh một đêm anh liền cùng tôi ly hôn sao?" Thanh âm tức giận của Mộ Vân Ca bên tai Bạc Tình vang lên.
Nghe được lời này, Bạc Tình lập tức nghĩ đến sự tình chứng nhận ly hôn.
Xem ra, Nghiêm Thù còn chưa nói cho Tưởng Uyển biết?
Nghĩ đến đây, Bạc Tình không khỏi vui vẻ, sau đó câu môi cười nói: "Uyển Nhi, chúng ta kết hôn năm, cô nợ tôi nhiều đêm tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ không nên đền bù cho tôi sao?"
Dứt lời, Bạc Tình liền không khỏi hồi tưởng lại tư vị tiêu hồn thực cốt tối hôm qua, cái kia so với trên người Tần Lam mới vừa rồi, hương vị thật tốt hơn quá nhiều.
Nghĩ đến hình ảnh Tưởng Uyển ở dưới thân mình khóc thút thít xin tha, Bạc Tìnhd đột nhiên cảm thấy bản thân mình vừa mới phát tiết qua liền lần nữa cảm thấy khô nóng.
"Bạc Tình, anh thật là vô sỉ! Lúc trước cho anh thì anh không cần, hiện tại lại đối xử với tôi như vậy, anh rốt cuộc có ý gì?" Giọng điệu của Mộ Vân Ca phá lệ phẫn nộ, làm bộ không biết chứng nhận ly hôn đã được Nghiêm Thù xử lí.
Bạc Tình nghe được âm thanh tức giận của Mộ Vân Ca, trong đầu liền không tự chủ phác họa hình ảnh cô trừng mắt nhìn mình.
Chỉ một thoáng, ngay cản âm thanh tức giận của Mộ Vân Ca, hắn nghe đều có vẻ hoạt bát lên.
Thật kì quái, trước kia hắn như thế nào không phát hiện Tưởng UYển có một mặt đáng yên như vậy?
Nhưng mà thật nhanh, Bạc Tình đã nghĩ thông suốt nguyên nhân.
Hắn chưa bao giờ chú ý đến Tưởng Uyển, làm sao biết được cô là dạng người như thế nào đâu?
Càng muốn trong lòng càng hối hận, Bạc Tình hiện tại chỉ hy vọng Tưởng Uyển không cần biết đến chứng nhận ly hôn đã làm xong rồi.
Nhưng hắn không biết chính là, đúng lúc này, Mộ Vân Ca mặt không biểu tình đột nhiên đem điện thoại đưa cho Nghiêm Thù, "Anh nên lên sân khấu diễn rồi."
Nghiêm Thù thấy thế, đã sớm không kìm nén được một tay đem điện thoại tiếp nhận tới, sau đó trào phúng nói với Bạc Tình: "Bạc tổng, chứng nhận ly hôn cậu đã nhận được chưa? Còn tưởng lấy sự tình ly hôn lừa gạt Uyển Nhi, cậu cũng đủ bỉ ổi. Cậu nghe cho kĩ đây, từ hôm nay trở đi, Tưởng Uyển chính là người phụ nữ của Nghiêm Thù tôi, Bạc Tình cậu còn dám chạm vào một sợi lông của cô ấy, tôi liền băm ngón tay của Tần Lam! Không tin, cậu cứ thử xem!"
Dứt lời, Nghiêm Thù trực tiếp cắt đứt điện thoại, sau đó nhìn về phía Mộ Vân Ca, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Mộ Vân Ca không khỏi câu môi cười, sau đó trên má của hắn hôn một cái, "Làm không tệ."
Nghiêm Thù nghe xong tức khắc tâm tình vô cùng vui vẻ, lập tức hỏi tiếp: "Bảo bối, chúng ta trước đăng kí kết hôn?" Nghiêm Thfu vẻ mặt chừo mong nhìn Mộ Vân Ca.
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca hơi hơi chớp mắt, sau đó ở trước mặt Nghiêm Thù đang ra vẻ bình tĩnh nói: "Được."
Mộ Vân Ca nói xong, Nghiêm Thù ngược lại ngẩn người.
Nhưng thật nhanh, hắn liền đem Mộ Vân Ca bế lên xoay tới xoay lui vài vòng, sau đó đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức đem Mộ Vân Ca buông ra, sau đó từ trong túi tây trang móc ra một cái hộp.
Vốn dĩ hắn tính toán hôm nay khi Tưởng Uyển tỉnh lại lập tức cầu hônn, nhưng sợ cô cảm thấy quá nhanh sẽ cự tuyệt mình, cho nên hắn vừa rồi mới thăm dò.
Không nghĩ đến bảo bối đáp ứng hắn thống khoái như vậy, một ngụm liền đáp ứng rồi!
Quỳ một gối trước mặt Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù mở ra hộp nhẫn, lấy ra một chiếc nhẫn được khảm viên kim cương màu hồng.
Nhẹ nhàng khấp khởi cầm tay phải của Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù ở trên tay cô thành kính thả một nụ hôn, sau đó đeo chiếc nhẫn lên tay cô, một bên nói: "Bảo bối, thời điểm nhìn thấy chiếc nhẫn này, anh liền biết rằng, ngoài em ra, không có người nào có thể xứng với nó. Anh đã từng cho rằng mình sẽ cô độc cả đời, nhưng từ khi gặp được em, anh mới hiểu được cái gì là mệnh trung chú định, cảm ơn trời cao đã cho anh gặp em, anh yêu em, đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh sinh vĩnh thế, lấy luân hồi thề!"
Nghe được Nghiêm Thù nói, tâm Mộ Vân Ca không khỏi run rẩy một chút.
Nghiêm Thù không biết, nhưng cô biết, nơi này chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi.
Nghiêm Thù có lẽ có luân hồi, nhưng cô là Mộ Vân Ca.. là tuyệt đối không có luân hồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Vân Ca không khỏi sinh ra một tia thương cảm hiếm thấy.
Nhưng thực nhanh, cô liền điều chỉnh tâm thái của chính mình, sau đó hướng Nghiêm Thù nở nụ cười.
Thấy thế, Nghiêm Thù lập tức đứng lên đem Mộ Vânn Ca ôm lấy, sau đó hướng môi của cô hôn xuống.
Mà một bên là người chứng kiến Lôi Bân, lúc này theo bản năng tránh mặt đi.
Làm sao bây giờ? Nhìn đến lúc này boss đang lâm vào bể tình, một bộ dáng 'ngu ngốc', hắn cũng muốn yêu đương!
Theo sau, Nghiêm Thù gấp khônng chờ nổi mang theo Mộ Vân Ca đi đến Cục Dân Chính để lãnh chứng.
Mà Bạc Tình sau khi nghe được Nghiêm Thù cắt điện thoại, khí thế hung hăng đá vào sofa.
Tần Lam mới vừa tắm rửa xong, nhìn thấy chính là một dáng vẻ thô bạo của Bạc Tình.
"A Tình, anh làm sao vậy?" Tần Lam sợ hãi nhìn hắn.
Nghe được Tần Lam nói, Bạc Tình đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tần Lam, hai mắt đỏ ngầu.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Nghiêm Thù, trong lòng Bạc Tình đột nhiên sinh ra oán khí với Tần Lam, đều tại Tần Lam, nếu không phải tại vì cô, hắn làm sao sẽ mất đi Tưởng Uyển?
"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính - điểm, hiện tại giá trị tình yêu là ." Tại thời điểm Nghiêm Thù cầu hôn, Tiểu Hắc báo cáo lại giá tình tình yêu có biến hóa.
Tần Lam bị biểu tình của Bạc Tình dọa sợ, không tự chủ được lui về phía sau một bước, "A Tình, anh sao lại nhìn em như vậy?" Chẳng lẽ đã xãy ra sự tình gì?