Edit: Lyl
Beta: Aki Re
Cố Miên lười biếng ghé vào ban công rồi nhìn xuống phía dưới tầng.
Một loạt các chậu hoa mới được đưa đến, xe dừng ở trước nhà, lúc này nhóm công nhân đang
bận rộn vận chuyển, Tô Thiều Hàm cũng ở trong đó, cô ta mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh lam, tóc tết bím, đang giúp đỡ vận chuyển chậu hoa, thỉnh thoảng cùng nhóm công nhân trò chuyện, ngọt ngào cười.
Tô Thiều Hàm đúng thật là nỗ lực. Rõ ràng so với bất cứ ai đều khinh thường những người ở tầng
chót của xã hội chỉ làm việc bằng tay chân, thế mà lại vì đắp nặn hình tượng ôn nhu mà không tiếc "hạ mình" để "hòa mình" cùng bọn họ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Sự trào phúng trong mắt Cố Miên nháy mắt biến mất, cô khe khẽ thở dài, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Làm sao vậy?" Thanh âm Cố Thiếu Đường vang lên, hắn đặt cốc nước ép dưa hấu lên tay Cố Miên, thuận theo ánh mắt cô nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh đang bận rộn phía dưới.
"Em cũng muốn giống chị xuống dưới giúp họ." Cố Miên suy sụp nói, ủy khuất cúi đầu rồi nhìn hai chân mình.
Cố Thiếu Đường thu hồi tầm mắt, nhìn Cố Miên cúi đầu suy sụp, trong lòng mềm nhũn, hắn nói: "Không sao, bác sĩ Chung đã nói chỉ cần không bỏ dở trị liệu thì chân em có hy vọng rất lớn có thể hồi phục."
Bác sĩ Chung vốn không phải nói như thế. Dù hai chân Cố Miên khôi phục tri giác thì cũng cần thời gian rất dài trị liệu mới có thể đi, hơn nữa có thể đi đã là cực hạn.
Cố Miên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Thật vậy không?"
Cố Thiếu Đường nói: "Thật."Cố Miên đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bụng hắn, nhẹ giọng nói:
"Thật hy vọng em có thể sớm đứng lên.."
Cố Thiếu Đường hơi kinh ngạc, Cố Miên chưa từng chủ động thân cận hắn, dù là sau khi mất trí
nhớ thì đây cũng là lần đầu tiên. Lúc hắn có chút cứng ngắc không biết nên làm gì để đáp lại thì nghe thấy Cố Miên nhỏ giọng nói: "Như vậy thì em sẽ không trở thành gánh nặng của anh nữa."
Cố Thiếu Đường sững sờ, nhìn xuống phía dưới thấy một cái đầu nhỏ, hắn không khống chế được mà nâng tay xoa xoa mặt cô, thanh âm đạm bạc lúc này cũng dị thường ôn nhu: "Em không phải gánh nặng của anh."
Cố Miên càng khẩn trương ôm lấy hắn, làm nũng nói: "Anh Thiếu Đường, anh đối với em thật
tốt."
Cố Thiếu Đường trầm mặc một lát rồi nói: "Anh đã đáp ứng với mẹ em, sẽ chiếu cố em tốt."
Ánh sáng trong mắt Cố Miên hơi lóe.
Điều cô muốn không chỉ có như thế.
Anh phải yêu em mới đúng.
Cô nhìn xuống ly nước dưa hấu Cố Thiếu Đường bưng tới, Tô Thiều Hàm đã cố gắng như vậy, cô cũng không thể cái gì cũng không làm được.
Cô buông Cố Thiếu Đường ra, ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lên sự ân cần: "Anh Thiếu Đường, thời tiết ngày càng nóng, nhóm công nhân đều rất vất vả, em không thể đi hỗ trợ, nhưng em vẫn muốn đưa dưa hấu cùng đồ uống cho bọn họ giải khát có được không?"
Quản gia trực tiếp cho người tìm một cái bàn lớn nâng đến cạnh cổng lớn, sau đó gọi nhóm công nhân đầu đầy mồ hôi lại ăn dưa hấu: "Mọi người đều vất vả, lại đây ăn chút dưa hấu uống chút đồ uống lạnh đi!"
Tuy đã gần tối, nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, hai nữ hầu lấy dao bổ hoa quả rồi bổ dưa hấu ra.Nhóm công nhân cả người đầy mồ hôi lập tức chen chúc lại mỗi người từ trên bàn lấy dưa hấu đi đến một bên ăn.
Tô Thiều Hàm từ nhà trồng hoa bên kia đi đến nhìn thấy nhóm công nhân đều không làm việc mà tụ cùng một chỗ ăn dưa hấu, còn có Cố Miên ngồi trên xe lăn mỉm cười."
Giờ tiểu thư thật tốt bụng, còn đặc biệt bảo quản gia chuẩn bị dưa hấu cùng đồ uống lạnh đưa cho nhóm công nhân."
"Đúng vậy. Sau khi tiểu thư mất trí nhớ dường như cả người đều thay đổi, lần trước còn cười với tôi nữa!"
Bên cạnh truyền đến tiếng nghị luận của nhóm người hầu.Tô Thiều Hàm cắn môi.
Cô ta không hiểu, chẳng lẽ vì mất trí nhớ nên những chuyện Cố Miên trước kia làm đều bị lãng quên sao? Cô ta làm nhiều việc như vậy, nỗ lực lâu như vậy mới làm cho người ta chấp nhận mình.
Mà Cố Miên rõ ràng đã bị mọi người chán ghét, vì sao mới chỉ có chút thời gian ngắn ngủi, bọn họ lại bắt đầu nói Cố Miên tốt rồi? Vậy nỗ lực trước giờ của cô ta tính là cái gì?
Tô Thiều Hàm nhìn Cố Thiếu Đường đang cúi đầu nói chuyện với Cố Miên, trong lòng càng khó nhịn nổi ghen tị.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Cố Miên cái gì cũng không cần làm mà vẫn có thể có được hết thảy?
Mà ngay cả Cố Thiếu Đường, cũng thân mật với cô hơn.
Chẳng lẽ chỉ là vì cô đầu thai đúng chỗ sao? Cô ta không cam lòng.
Vào lúc này, Cố Miên bỗng nhìn về phía bên này, từ xa mỉm cười với cô ta.
Tô Thiều Hàm nắm chặt lòng bàn tay, không biết có phải ảo giác của cô ta hay không mà cô ta cảm thấy Cố Miên cười như là đang khiêu khích.
"Chị, thời tiết nóng như vậy, ăn miếng dưa hấu đi." Cố Miên cầm một miếng dưa hấu, mỉm cười đưa cho cô ta.
"Cảm ơn." Tô Thiều Hàm nhận dưa hấu, tầm mắt dừng ở trên mặt Cố Miên, khuôn mặt cô hoàn mỹ đến không chê vào đâu được đang hồn nhiên mỉm cười.
Cô có phải đang giả vờ mất trí nhớ không? Có phải ngay cả nụ cười hiện tại cũng là giả?
Nhưng mà Tô Thiều Hàm lại theo bản năng nhanh chóng phủ định giả thiết này.
Cô ta hiểu rất rõ Cố Miên, Cố Miên là người kiêu ngạo khắc vào tận trong xương cốt, khinh thường giả thành như bây giờ, càng không có khả năng gọi cô là chị.
Tô Thiều Hàm bỗng sinh ra cảm giác vô lực sâu sắc. Thật giống như trò chơi đã qua một nửa, kết quả trong một đêm bị xóa rồi khởi động lại, tất cả nỗ lực cùng tâm huyết đều uổng phí.
Cố Miên lại mỉm cười thân thiện với cô ta. Tô Thiều Hàm trong lòng càng thêm khó chịu, miễn cưỡng nói vài câu, liền đi ra.
"Nóng quá, vào nhà đi." Cố Thiếu Đường nói với Cố Miên."Được." Cố Miên gật đầu, nói xong tầm mắt quét đến nơi nào đó, bỗng nhiên dừng lại: "Sao cô bé kia không lại đây?"
Cố Thiếu Đường thuận theo ánh mắt cô nhìn về phía một cô bé đang cúi đầu mặc áo phông màu xanh lục, tóc buộc đuôi ngựa, đứng xa xa ở đằng kia. Cô bé ngẩng đầu, thấy bọn họ nhìn cô lại lập tức cúi đầu xuống.
Người hầu phụ trách phát đồ uống bên cạnh nói: "Tiểu thư, đó là con gái của người làm vườn tên lão Đinh. Đầu óc cô ấy có chút vấn đề, cô không cần để ý đến cô ấy đâu."
Cố Miên nhìn cô bé trong chốc lát, trong trí nhớ của "Cố Miên" cũng không tìm được ấn tượng về
cô bé nhưng khi nhìn cô bé đó, Cố Miên lại nhớ tới một người bạn.
Cô cười cười, nói: "Đi gọi cô bé đến ăn dưa hấu đi."
Người hầu sửng sốt một chút.
Sau đó có người đi qua đưa cô bé tới.