Edit: Ly
Tô Thiều Hàm bị một bạt tai của Tô Băng Thanh đánh tỉnh.
Tâm cô ta đã lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch.
Quản gia cũng sửa lại xưng hô: "Tô nữ sĩ, mời."
Tô Băng Thanh lạnh lùng nhìn quản gia, quản gia cụp mi rũ mắt, không hề gợn sóng, Tô Băng Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không hề nhìn Cố Chấn Hoa, bà ta vẫn giống khi tiến vào, thẳng lưng rời đi.
Tô Thiều Hàm do dự một chút, cũng theo sau đi ra ngoài.
Sau khi đưa bọn họ ra cửa, quản gia không hề đi tiếp nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người.
Kéo cửa xe.
Tô Băng Thanh bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía lầu hai.
Tô Thiều Hàm cũng theo ánh mắt bà ta xoay người lại nhìn.
Trên ban công lầu hai.
Cố Miên đứng đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khuôn mặt lạnh băng, khóe miệng hàm chứa ý cười châm chọc.
Phảng phất như trở về ngày đầu tiên bọn họ vào Cố gia.
Bọn họ bước xuống từ trên xe Cố Chấn Hoa, ngẩng đầu lên nhìn "Cố Miên" cũng đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn họ.
Nhưng mà, cảnh tượng tương đồng, tình huống của bọn họ đã từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Trong lòng Tô Băng Thanh ẩn ẩn phát lạnh.
Bà ta không thể nào ngờ tới, Cố Miên sẽ có tâm kế như vậy!
Chỉ sợ bọn họ từng bước từng bước đi đến hoàn cảnh hôm nay không thoát được quan hệ với cô.
Cố Miên chỉ đứng đó, lạnh lùng lại chăm chú nhìn chiếc xe lái nhanh như bay biến mất khỏi cổng lớn Cố gia.
Cố Chấn Hoa lần nữa ngồi lên sô pha, muốn châm điếu thuốc, nhưng tay lại run tới lợi hại, ông cảm thấy đột nhiên đầu óc trống rỗng, trước mắt tối sầm, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Chờ khi ông lại tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi.
Ông không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, vừa cúi đầu, ông nhìn thấy Cố Miên đang ghé vào giường bệnh ngủ thiếp đi.
Ông nâng tay lên, muốn xoa đầu Cố Miên, lại phát hiện mu bàn tay mình còn cắm ống truyền.
Lúc này Cố Thiếu Đường đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
"Chú tỉnh rồi ạ."
Cố Miên cũng bừng tỉnh, cô nhìn thấy Cố Chấn Hoa đã tỉnh, lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Ba, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi."
"Ta đây là......" Cố Chấn Hoa mở miệng nói chuyện mới phát hiện mình đã yếu thế nào, ông ngừng lại một chút mới hỏi: "Ta làm sao vậy?"
Cố Thiếu Đường nói: "Bác sĩ nói do cảm xúc của chú quá mức kích động khiến huyết áp lên cao."
Cố Chấn Hoa buồn buồn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy quan tâm của Cố Miên, áy náy dâng lên tựa như nhấn chìm cả người ông: "Miên Miên, ba ba xin lỗi, ba ba xin lỗi con..."
Là ông không biết nhìn người, là ông dẫn sói vào nhà.
Là ông chỉ trích vứt bỏ con gái ngoan của mình, chẳng sợ cô nhiều lần nhắc nhở hai mẹ con kia tâm tư không tốt.
Là ông bị người ta che mắt, chưa từng tin cô, ngược lại nhiều lần trách cứ cô.
Tới giờ nhớ lại, ông cảm thấy vô cùng hối hận.
Con gái ông đã uất ức thế nào chứ?
Nghĩ như vậy, ông không cầm được ướt hốc mắt.
Cố Miên biết, tiếng xin lỗi này của dành cho "Cố Miên".
Nước mắt cũng là vì "Cố Miên" mà rơi.
Nhưng vì sao, trong mắt cô lại bỗng nhiên có nước mắt chảy xuống?
Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình, đầu ngón tay ướt át.
Cô nhìn đầu nước mắt trên tay hơi giật mình, là nước mắt của "Cố Miên" sao?
Cố Chấn Hoa bệnh nặng một trận.
Ông ở bệnh viện chừng nửa tháng mới xuất viện.
Cũng trong nửa tháng này, Cố Thiếu Đường còn tra được chứng cứ Tô Băng Thanh di dời tài sản của Cố Chấn Hoa .
Trước khi Cố Chấn Hoa và Tô Băng Thanh kết hôn, vì muốn có được sự tín nhiệm của Cố Chấn Hoa, Tô Băng Thanh chủ động muốn ký hiệp nghị trước hôn nhân, điều này cũng làm Cố Chấn Hoa không có nỗi lo rồi kết hôn với bà ta.
Ai biết một năm này, Tô Băng Thanh vẫn luôn lén di dời tài sản, tính đến trước mắt thôi cũng đã di dời được ra ngoài hơn trăm triệu.
Người đàn ông trẻ tuổi ngoại tình với Tô Băng Thanh cũng tham dự trong đó.
Gã chính là giám đốc của một sân gôn trước kia Cố Chấn Hoa thường đi.
Tất cả thông tin của Cố Chấn Hoa đều là gã cung cấp cho Tô Băng Thanh, không chỉ Cố Chấn Hoa, trong tay gã còn có rất nhiều tư liệu về hội viên của sân gôn, Cố Chấn Hoa chỉ là một mục tiêu của Tô Băng Thanh mà thôi.
Có cả việc Tô Thiều Hàm sai A Sơ đi tiếp cận Cố Miên.
Cố Thiếu Đường giao tất cả chứng cứ cho Cố Chấn Hoa.
Cố Chấn Hoa tức đến thiếu chút nữa lần nữa vào bệnh viện.
Cũng chặt đứt một tia lưu luyến cuối cùng ông dành cho Tô Băng Thanh.
Cố Chấn Hoa khởi tố ly hôn, lấy tội lừa dối khởi tố Tô Băng Thanh và người đàn ông kia, tiền tài và tài sản lúc trước đã tặng bà ta cũng được yêu cầu thu hồi.
Đoàn luật sư của công ty dựa vào manh mối Cố Thiếu Đường cung cấp đào ra không ít chứng cứ.
Đặc biệt là sau khi việc tình nhân của Tô Băng Thanh thu thập kỹ càng tỉ mỉ tư liệu của những hội viên tới sân gôn bị phơi bày ra ánh sáng đã tạo nên phong ba không nhỏ trong giới thượng lưu.
Sân gôn kia cũng gặp phiền toái không nhỏ.
Lúc đầu Cố Chấn Hoa còn ngại mất mặt, muốn xử lý trong im lặng, ai biết càng nháo càng lớn, trong lúc nhất thời ai cũng biết ông bị "Lừa hôn", sau đó càng ngày càng thái quá, thậm chí truyền ra tin đồn tai nạn xe cộ lúc trước của Cố Miên cũng là mẹ con Tô gia sai sử.
Cố Chấn Hoa cũng vì vậy tinh thần sa sút một trận.
Các phu nhân tiểu thư thân thiết với mẹ con Tô Băng Thanh Tô Thiều Hàm trong giới cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời yên lặng không ít.
Cố Miên và Cố Thiếu Đường thân ở trung tâm gió lốc lại như cũ mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, phảng phất không chịu ảnh hưởng chút nào.
Chung Huyền Dư đến thăm cô một lần.
Thuận tiện tỏ cái tình.
Giọng Chung Huyền Dư nghe như tùy tiện, không đầu không đuôi nói một câu:
"Hình như tôi có chút thích cô."
Cố Miên lại không quá kinh ngạc, lần đó đi ăn ở nhà hàng anh ta biểu hiện rõ ràng như vậy, cô không thể không phát hiện ra, chỉ là không ngờ anh ta sẽ nói ra.
Cô cũng thản nhiên tỏ vẻ mình là hoa đã có chủ.
Chung Huyền Dư cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên là trong dự kiến.
"Cố Thiếu Đường?"
Cố Miên gật đầu.
"Năm nay cô mới tuổi đó." Chung Huyền Dư đầy triết lý nói: "Lòng người dễ đổi, nhân sinh còn rất dài."
Cố Miên chỉ cười.
Cô cảm thấy, cô sợ là đợi không được anh ấy thay lòng đổi dạ.
Cố Miên nhận được không ít thư mời.
Cô đều lấy lí do bận học từ chối.
Đích thật cô rất bận.
Tuy cô không biết khi nào mình sẽ rời đi.
Nhưng vô luận cô làm gì cũng muốn làm tốt nhất có thể.
Giống như liều mình thực hiện ước mơ vậy.
Cô như một học sinh cấp chân chính, mỗi ngày vội vàng học tập.
Cố Thiếu Đường vẫn như cũ sẽ dành thời gian học bổ túc với cô.
Kỳ kiểm tra cuối kỳ cuối cùng cũng tới.
Cố Miên đã có sẵn nền tảng, người lại thông minh, hơn nữa cô cũng khắc khổ nỗ lực, tự nhiên là thi được số điểm cao xưa nay chưa từng có.
Top hai mươi toàn khối.
Dọa sợ cả Cố Chấn Hoa, ông cao hứng tới muốn ra ngoài bày tiệc rượu.
Cố Thiếu Đường khẽ xoa đầu cô, rồi lại cho cô một gáo nước lạnh: "Còn cần nỗ lực, lúc trước anh thi đều đứng nhất."
Cố Miên: "......"
Sau khi Cố Miên được nghỉ, Cố Thiếu Đường công khai đưa Cố Miên tới công ty, ngồi trong văn phòng anh làm bài tập hè, anh rảnh rỗi sẽ thuận tiện giúp cô học bổ túc.
Ngay từ đầu, ai cũng nghĩ cô là em gái Cố Thiếu Đường.
Tiểu sư đệ vừa mới tốt nghiệp đã bị Vương Kiếm vớt tới công ty tò mò hỏi: "Đàn anh, em gái anh đáng yêu thật đấy, cô ấy có bạn trai chưa ạ?"
Cố Thiếu Đường nâng mắt nhìn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu đáp lời: "À. Đó là bạn gái tôi."
Tiểu sư đệ:...... Cảm nhận được sát khí.
Vì thế tin tức cô gái nhỏ mỗi ngày Cố tổng mang đi làm không phải em gái Cố tổng mà là bạn gái anh ấy nhanh chóng truyền khắp công ty đã mở rộng quy mô đến hơn người.
Ngay từ đầu ai cũng không tin.
Đến khi Vương tổng chứng thực mới không thể không tin.
Mấy nữ nhân viên chưa lập gia đình mới tới công ty trong tối ngoài sáng chờ đợi cơ hội tức khắc tan nát cõi lòng.
Một ngày trước năm mới, thành phố A rơi một trận đại tuyết.
Đây là lần đầu tiên Cố Miên thấy tuyết.
Sáng sớm, cô một mình chạy đến trong viện si ngốc ngắm tuyết, khi Cố Thiếu Đường phát hiện ra, hai tay cô đã đông cứng lạnh lẽo, Cố Miên bị cưỡng bách bọc vào phòng.
Cố Thiếu Đường ôm Cố Miên vào phòng, cau mày xoa xoa đôi tay đã bị lạnh đến đỏ lên trong tay mình: "Lớn rồi mà cứ như trẻ con thế hả?"
Tới buổi tối, anh lại ấn Cố Miên lớn mà lại nhỏ trên tường hôn hôn.
Anh uống chút rượu, Cố Miên cũng có uống.
Máy sưởi trong phòng ấm áp .
Khi Cố Miên đang cởi nút áo sơ mi của Cố Thiếu Đường thì bị một bàn tay đè lại.
Cố Thiếu Đường hơi thở dốc, đôi mắt đen kịt nhìn cô, giọng anh ám ách: "Em vẫn còn nhỏ."
Cố Miên kề sát vào, nhẹ cắn môi anh, đôi mắt như mèo con quyến rũ nhìn anh, bên trong đong đưa ánh sáng nhỏ vụn: "Anh không sợ em lớn rồi sẽ chạy theo người khác hả?"
Hầu kết Cố Thiếu Đường khẽ lên xuống, con ngươi đen tuyền bùng lên một ngọn lửa u ám, thanh âm kiềm chế ẩn ẩn áp lực: "Anh sẽ không cho em cơ hội này."
Anh cúi người hôn cô, ngăn cô lại nói ra lời gì đó để kích thích anh.
Cả người Cố Miên bay lên trên không, cô bị Cố Thiếu Đường bế lên đi vài bước đưa tới trên giường, thân hình anh cũng theo sau phủ lên người cô, anh lại hôn cô, từ miệng nhỏ đến cằm, vành tai...... hô hấp Cố Miên hỗn loạn.
Cố Thiếu Đường vừa hôn cô, vừa hơi ngồi dậy bắt đầu bình tĩnh cởi quần áo trên người mình.
Cố Miên lén nhìn trộm, cô cảm thấy mặt mình nóng cực kỳ.
Cởi xong của mình, anh lại tới lột da Cố Miên, Cố Thiếu Đường chưa từng hưởng qua tư vị tình dục vẫn mang theo cảm giác thong dong, nhưng khuôn mặt ửng hồng cùng vàng tai đỏ sắp nhỏ ra máu của anh đã tiết lộ lúc này anh cũng không trấn định như anh biểu hiện.
Quần áo bị ném xuống mặt đất.
Dưới ánh đèn, tóc dài đen nhánh của Cố Miên bung xõa, ánh sáng càng thêm động lòng người chiếu lên làn da trắng nõn ngon miệng, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng động lòng người, đẹp đến hít thở không thông.
Cố Thiếu Đường hô hấp dồn dập, trái tim trong lồng ngực nhảy vừa nhanh vừa mạnh, đôi môi ướt át dán lên môi cô, đầu lưỡi hữu lực không ngừng triền miên.
Anh dịu dàng lại mạnh mẽ, một tấc một tấc đem cô ăn sạch.
Rạng sáng.
Cố Thiếu Đường chôn mặt vừa bên gáy cô, thở hổn hển hôn lên làn da cô: "Khi nào em định nói cho chú?"
Cố Miên há miệng thở dốc.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên "Bùm" một tiếng, ngay sau đó bầu trời sáng lên.
Từng bông pháo hoa thật lớn lần lượt nổ tung trên không chung.
Cố Miên xoay người nhìn lại, có chút ngây người, đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn pháo hoa năm mới ở cự li gần đến vậy.
Cũng là lần đầu tiên phát hiện, hóa rea pháo hoa lại đẹp đến như vậy.
Phảng phất như một giấc mơ.
Cố Thiếu Đường không đình chỉ động tác, anh xoay lại khuôn mặt nhỏ của Cố Miên mềm mại vô lực dưới thân, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, không chút nào che giấu ngọn lửa trong mắt, môi ôn nhu dán lên người cô, thanh âm như nỉ non thở dài: "Anh yêu em, năm mới vui vẻ."
Cố Miên nhìn nửa gương mặt Cố Thiếu Đường được pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng, và đôi mắt tràn ngập tình dục, hai cánh tay câu lấy cổ anh, đưa lên môi thơm:
"Năm mới vui vẻ."