Cánh cửa mở ra.
Cố Thiếu Đường đẩy cửa tiến vào, sau đó dừng bước, nhìn tình hình trong phòng, trái tim anh chợt trầm xuống.
Cố Miên ngồi trên giường, váy ngủ kéo đến trên đùi, lộ ra bắp chân trắng nõn, mà Chung Huyền Dư đứng ở cạnh giường, cúi người, một bàn tay nắm bàn chân Cố Miên, tay kia nắm bắp chân cô, màu da bàn tay anh tương phản rõ ràng với bắp chân tuyết trắng của Cố Miên, anh nhìn thoáng qua bên này, liền cúi đầu tiếp tục mát xa.
Cố Miên nhìn Cố Thiếu Đường còn mặc tây trang đứng kinh ngạc nói: "Anh Thiếu Đường, hôm nay anh về sớm thế?"
Cố Thiếu Đường còn đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm, dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, anh cảm thấy một màn trước mắt cực kỳ chói mắt, anh như người dư thừa, anh hẳn là nên chào hỏi, sau đó xoay người rời đi, để lại không gian cho bọn họ.
Nhưng anh cuối cùng vẫn là buông ra tay nắm cửa, bình tĩnh đi vào, ít nhất vẻ mặt là bình tĩnh: "Hôm nay công việc không nhiều lắm."
Anh lại nhìn bàn tay đáng ghét trên bắp chân thon thả của cô lần nữa, ngữ điệu không chút phập phồng: "Đang làm gì vậy?"
Chung Huyền Dư phớt lờ anh, lại đổi chân khác tiếp tục ấn.
Ấn đường Cố Thiếu Đường giật giật, trên mặt xuất hiện lãnh ý.
Cố Miên giải thích: "Bác sĩ Chung nói em khôi phục rất tốt, chân đã bắt đầu có tri giác, nên anh giúp em mát xa một chút bắp chân, nói có lợi với việc khôi phục."
"Thật không." Cố Thiếu Đường ngữ khí như trước lãnh đạm, lẳng lặng đứng ở đầu giường trong chốc lát, đột nhiên một vén tay áo sơ mi, đi đến cuối giường, nhàn nhạt nói: "Bác sĩ Chung không ngại dạy ta mát xa thế nào, về sau liền không phiền anh nữa."
Anh nói như vậy, không chờ Chung Huyền Dư cự tuyệt đã cầm một chân khác Cố Miên, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Chung Huyền Dư.
Cố Miên ngồi trên giường, nhìn hai nam nhân mỗi người nắm một chân cô, quỷ dị không tiếng động đối diện nhau.
Chung Huyền Dư dừng lại, nhìn Cố Thiếu Đường: "Đây là chức trách của ta, không cần Cố tiên sinh giúp đỡ."
Cố Thiếu Đường không chút nhượng bộ: "Nếu bác sĩ Chung lo lắng ta học không được thì có thể yên tâm, ta học cái gì cũng nhanh. Hơn nữa.." Anh dừng một chút, nhìn cái tay Chung Huyền Dư nắm Cố Miên bắp chân Cố Miên: "Thủ pháp bác sĩ Chung nhìn như cũng không khó học."
Chung Huyền Dư híp mắt: "Cố tiên sinh công việc bận rộn, chỉ sợ không có thời gian."
Con ngươi Cố Thiếu Đường nặng nề mà nhìn Chung Huyền Dư, bất động thanh sắc đánh trả: "Mỗi ngày buổi tối Miên Miên đều sẽ ở phòng đọc sách chờ ta về. Bác sĩ
Chung không cần lo lắng chỉ cần nói cho ta biết nên làm thế nào là được."
Chung Huyền Dư sắc mặt đen sì.
Cố Miên mắt thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng mạnh, nhịn không được ra mặt điều giải: "Bác sĩ Chung không sao đâu mà, ngươi dạy anh Thiếu Đường đi, anh Thiếu Đường rất thông minh, rất nhanh sẽ học được."
Bác sĩ Chung.
Anh Thiếu Đường.
Ai gần ai xa lập tức có thể nghe ra.
Chung Huyền Dư rất không thoải mái, trong ngực trong dâng lên từng đợt chua xót, đương nhiên, chính anh cũng không ý thức được mình đang ghen.
Anh ngữ khí đông cứng nói: "Nếu Cố tiên sinh nghĩ giúp ta giảm bớt lượng công việc, ta hẳn nên cảm ơn mới phải."
Cố Thiếu Đường nhàn nhạt tiếp một câu: "Không khách khí."
Chung Huyền Dư nghiến răng.
Khóa học mát xa rất nhanh kết thúc.
Chung Huyền Dư mặt lạnh xách hòm thuốc rời đi.
Ngày xưa Cố Thiếu Đường luôn đưa Chung Huyền Dư xuống lầu hôm nay cũng không có kế hoạch này, chỉ đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Bác sĩ Chung đi thong thả."
Chung Huyền Dư xách hòm thuốc đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Cố Miên.
Cố Miên mỉm cười: "Ngày mai gặp, bác sĩ Chung."
Chung Huyền Dư đột nhiên chán ghét cái xưng hô Bác sĩ Chung này, đặc biệt là khi nàng nói ra.
Anh không nói một lời xách hòm thuốc đi.
Cố Thiếu Đường đi qua, đóng cửa lại, trở về, khom lưng đem váy Cố Miên kéo xuống đầu gối, sau đó ngồi xuống mép giường, vươn tay nắm chặt bắp chân cô, như vừa rồi mát xa.
Làn da cô thật trắng, giống như sữa.
Cơ hồ cùng mu bàn tay anh là hai sắc thái khác nhau, một tối một sáng.
Cô đã một năm không sử dụng bắp chân, các cơ trên bắp chân đều thoái hóa, sờ vào mềm mại mà tinh tế, xúc cảm cực tốt. Nhưng vừa nghĩ đến bàn tay Chung Huyền Dư đã chạm vào làn da cô, Đôi mắt đen của Cố Thiếu Đường chìm xuống một chút, anh rũ mắt, như đang tập trung mát xa cho Cố Miên: "Đừng để bác sĩ Chung chạm vào em như thế nữa."
Cố Miên nhìn thấu nội tâm anh, lại giả vờ không biết. Ngây thơ hỏi: "Tại sao ạ?"
"Anh ta là nam nhân." Cố Thiếu Đường ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Cố Miên, nhưng trái tim anh lại không được bình tĩnh như vậy.
Anh đột nhiên phát hiện ra anh không cách nào chấp nhận được Cố Miên có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông khác ngoài anh.
Ngay cả anh đều chưa được sờ.. Sao Chung Huyền Dư có thể?
Cố Miên chớp chớp mắt, nhịn xuống ý cười trên khoé môi, nghi ngờ hỏi: "Nhưng anh Thiếu Đường, anh cũng là nam nhân mà." Lông mày Cố Thiếu Đường nhíu lại: "Anh khác." Sau một lúc, anh vội nói thêm như muốn che đậy gì đó: "Anh là anh trai em."
Nói xong, anh vô thức nhìn Cố Miên.
Cố miên không phản đối, gật đầu: "Phải, anh là anh trai em."
Cố Thiếu Đường không vì Cố Miên đã không phản bác mà cảm thấy một chút vui vẻ.
Ngược lại, trong lòng anh có một cảm xúc rất kỳ lạ, anh không thể nói rõ nó là gì, nó khiến anh rất khó chịu.
Cảm xúc kỳ lạ và khó chịu này làm anh trầm mặc, mát xa một lúc nữa, anh buông bắp chân Cố Miên ra rồi kéo chăn che lại.
"Anh Thiếu Đường, đến đây." Cố Miên gọi anh lại.
Cố Thiếu Đường lại gần: "Có chuyện gì không?"
Gu Mian vỗ vỗ mép giường, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Cố Thiếu Đường đẩy chăn ra, ngồi xuống.
Cố Miên vòng tay qua cổ anh và bất ngờ tiến lại gần.
Cố Thiếu Đường mất cảnh giác. Thấy khuôn mặt Cố Miên phóng to ra trước mắt, đồng tử anh khẽ co lại, trái tim anh đập nhanh hai nhịp, anh muốn rút lui, nhưng cơ thể lại đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển.
Cố Miên dừng lại cách chóp mũi anh hai xenti. Đôi mắt mèo tròn xoe như có nước. Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi môi đỏ cách anh rất gần, tiến về phía trước một chút nữa, môi hai người liền chạm nhau.
Trái tim Cố Thiếu Đường đập loạn xạ, mặt anh tê cứng, yết hầu lăn lộn.
Nhưng anh không thể ép bản thân đẩy ra hoặc thoát khỏi cô, chỉ đành ngồi yên như thế.
Cố Miên đột nhiên cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ anh, ngửi ngửi hai cái, rồi ngẩng đầu lên: "Hôm nay anh không uống rượu ạ?"
Cả người Cố Thiếu Đường cứng ngắc, phải mất một lúc mới trả lời cô: "Ừ."
Anh khó chịu nắm lấy bàn tay quấn quanh cổ anh: "Có khát không? Anh rót cho em cốc nước nhé."
Cố Miên không cho anh cơ hội này, cô tiến lại gần, ôm chặt cổ Cố Thiếu Đường, nhẹ nhàng xoa mặt anh, thản nhiên nói, giọng cô khe khẽ mà khêu gợi: "Đừng đi được không? Em nhớ anh lắm, anh trai."
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai Cố Thiếu Đường, khiến vành tai nhạy cảm như bị bỏng.
Cố Thiếu Đường có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người cô, cả người cô mềm mại, giống như một chiếc bánh ngọt ngào, dụ dỗ người ta cắn một miếng vào cái cổ trắng ngần mỏng manh.
Cố Miên có thể cảm nhận được trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực Cố Thiếu Đường.
Cô kéo khóe miệng, siết chặt cổ cứng anh, dường như tức giận lại dường như thích thú hỏi: "Anh ơi, anh có nhớ em không?"
Đại não Cố Thiếu Đường trống rỗng trong chớp mắt. Anh tự nhủ Cố Miên chỉ dựa vào anh như một đứa trẻ, không có ý gì khác, nhưng trái tim không chấp nhận sự kiểm soát của lí trí cứ đập mạnh vào ngực anh, anh nói, "Nhớ."
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, lòng ngực Cố Thiếu Đường tê dại và ngứa ngáy, những cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong lòng anh.
Cố Miên rất hài lòng với câu trả lời. Cô mím môi, hôn lên má anh một cái, rồi ngại ngùng nói: "Em cũng nhớ anh."
Sau đó, cô buông lỏng cánh tay, mỹ mãn mà nằm xuống. Cô kéo chăn lên, nói: "Hôm nay em hơi buồn ngủ, em ngủ trước, anh Thiếu Đường ngủ ngon."
Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Thật lâu sau đó
Một cái hôn ấm áp rơi xuống trán cô.
"Chúc ngủ ngon."
Tác giả có vài điều muốn nói:
Cố Miên: Em đi ngủ trước, anh cứ tự nhiên.