Các vị quan khách xung quanh một bên xã giao, một bên đánh giá cả hai người, họ xì xào bàn tán.
" Đó là cậu con trai út của Nhiếp lão gia tử đúng không?"
"Nghe nói hơn 30 rồi mà vẫn chưa có cô gái nào bên cạnh.
Chắc hẳn là gay rồi."
" Tôi thấy bọn họ rất đẹp đôi."
"Nghe đâu hai người họ là chú cháu cơ mà."
"Bậy bạ, bọn họ làm gì có quan hệ huyết thống, năm đó nhận nuôi Bạch Hoài cũng là vì nợ ân tình của Bạch gia thôi."
"Tuy không phải con cháu thật sự của Nhiếp gia, nhưng cô ta cũng được cưng chiều lắm.
Tôi còn thấy ông cụ Nhiếp dắt cô ta ra mắt với lão hữu của ông ấy cơ."
"Mà trông họ xứng thật, nhìn xem, xứng đôi vừa lứa thế này."
"Khiếp, Nhiếp gia quyền thế ngập trời, chịu để con trai mình cưới một đứa trẻ mồ côi sao? Tôi khinh!"
Khi Nhiếp Vân Tranh dùng hai tay giữ lấy eo Bạch Hoài, nhấc bổng cô lên cao, cô mới hoảng hốt hồi thần, biết bản thân đang nghĩ đến cái gì, Bạch Hoài đỏ ửng cả mặt, nhìn xuống thì lại thấy Nhiếp Vân Tranh đang kề sát mặt vào ngực cô, Bạch Hoài càng hoảng loạn.
Tâm lý bất ổn khiến các động tác sau đó của Bạch Hoài hỗn loạn, trong lúc bấng loạn ấy, Bạch Hoài dẫm phải váy, cả cơ thể nghiêng về phía trước, nhào vào lòng Nhiếp Vân Tranh.
Ngay lập tức, Nhiếp Vân Tranh hơi ngả người về phía sau, hai chân trụ vững đón lấy cơ thể mềm mại của cô gái.
Bụp!
Ngực Bạch Hoài đập thẳng vào lồ ng ngực rắn chắc của Nhiếp Vân Tranh, phát ra một tiếng rõ đau.
Nhưng thứ khiến Bạch Hoài bất ngờ đến trợn tròn 2 mắt chính là cú ngã bất chợt này khiến môi hai người họ chạm thẳng vào nhau!
Bạch Hoài giật bắn mình, đẩy mạnh Nhiếp Vân Tranh, tự mình đứng vững.
Nhạc vừa hay cũng ngừng lại, báo hiệu cho việc kết thúc một bản giao hưởng, nhưng chẳng mấy chốc, phím đàn lại rung lên từng hồi, bắt đầu một bài nhạc mới, những bản nhạc luân phiên xuất hiện dường như đã nói lên tình yêu vĩnh hằng đầy lãng mạn.
Cô lúng túng cười mỉa, chẳng dám nhìn vào mắt Nhiếp Vân Tranh, vội vàng cúi gập người rồi chuồn mất dạng.
Aaaaaa, quê quá.
Ai cứu cô đi!
Bạch Hoài thở hổn hển dựa lưng vào tường, mặt đỏ như trái cà chua, tim đập liên hồi cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó khủng hoảng cực kỳ.
" Hệ thống, tôi lỡ hôn chú Vân Tranh rồi." Bạch Hoài lấy hai tay che mặt, ngồi thụp xuống đất.
Giọng nói ủ rũ, sầu lo.
Hệ thống:[ Ừ.
Có cảm giác gì không?]
"??" Ý cậu là sao?
Hệ thống:[ Hôn thì cũng hôn rồi, vậy có cảm giác gì không?]
"Cảm..cảm giác gì?" Bạch Hoài ấp úng hỏi ngược lại.
[ Tay chân cô có lúng túng không biết để đâu, cô có ngại ngùng xoắn xít muốn đào hố chôn mình, hay tim cô có đập thình thịnh mỗi khi Nhiếp Vân Tranh đến gần?]
Bạch Hoài kinh hoảng:" Sao...!Sao cậu biết! Cậu lén đọc suy nghĩ của tôi có đúng không?!"
Hệ thống:[....] Ai thèm đọc suy nghĩ của bà.
[ Nếu tất cả đều có, vậy thì chắc hẳn là cô đã thích Nhiếp Vân Tranh rồi.]
"Sao có thể! Nhiếp Vân Tranh là chú tôi mà"
[ Có huyết thống đâu mà phải lo.]
Bạch Hoài vẫn ngập ngừng do dự, cô không dám toàn tâm toàn ý yêu một ai đó, trao cả tinh thần và thể xác cho họ.
Nếu có một ngày, người kia phản bội lại cô....
Bạch Hoài mím môi, rối rắm.
Hệ thống hạ thấp tông giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo:[ Chúng ta không hoàn toàn thuộc về thế giới này, Bạch Hoài, nếu Nhiếp Vân Tranh phản bội cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể đưa cô rời đi và xoá ký ức của cô.
]
"Thật sao?"
[ Thật, cô không tin tôi à? Đừng quên chúng ta đã ký khế ước, nếu cô có chuyện, tôi cũng chết chắc.] Khế ước đó có rất nhiều lợi ích cho kế ước giả, nhưng lại tồn tại không biết bao nhiêu thiệt thòi cho hệ thống.
Hệ thống không thể có ý đồ xấu với ký chủ, không thể tự chủ diệt trừ ký chú, nhưng ký chủ có thể.
Bạch Hoài ngây ngốc nhìn xuống dưới sàn nhà, trong đầu không ngừng lặp lại những cảnh Nhiếp Vân Tranh đối xử tốt với ăn cho cô, chở cô đi học và đón cô về nếu rảnh.
Cô phá phách, gây rối cũng không mang thù.
Nhưng nếu Nhiếp Vân Tranh cũng không hề thích cô thì phải làm sao?
[ Nếu cô lo sợ, cô có thể để ý thử xem Nhiếp Vân Tranh có khả năng thích cô không.
Được chứ?]
Hai mắt Bạch Hoài sáng rực rỡ, vui mừng hứng khởi gật đầu" Ừm!"
" Mà sao ngươi thúc đẩy ta có người yêu thế?"
Hệ thống cứng đờ, đột nhiên không biết nên nói làm sao.
Làm vậy để coi xem hai người có phải là bọn họ không á?
No no, Bạch Hoài mà biết được, cô ta bỏ gánh không làm liền đấy.
[ À ừ thì tránh trường hợp giống như các vị tiền bối của cô ấy mà.
Làm nhiệm vụ quá nhiều không nghỉ ngơi, họ điên hết rồi.]
Bạch Hoài hồ nghi nhìn thây hình béo tròn xù xù như cục bông đang hơi run run, không thành thật là bay qua bay lại.
Chắc có lẽ chính nó cũng không biết, khi nói dối, nó sẽ có biểu hiện như thế nào.
Thân hình run run, bay lượn lung tung, hai mắt liếc ngang liếc dọc.
Thôi vậy, nếu hệ thống đã không muốn nói, cô cũng không ép nó phải trả lời..