Lạc Lạc bị vị kí chủ nhà mình làm tức điên, nhất thời mất bình tĩnh mà thực hiện lệnh cưỡng chế di dời, và sau đó vấn đề xuất hiện.
Vạn Kì ưu nhã nâng chén trà, lẳng lặng ngồi bên bàn gỗ, trước mặt cô là cuốn sách dày cộp. Lúc này, thiếu nữ đang lặng lẽ thưởng trà đọc sách, khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ đến động nhân căng chặt thể hiện rõ thái độ không chịu phối hợp của chủ nhân.
[ Chị nhỏ?] Lạc Lạc cẩn thận gọi một tiếng.
Vạn Kì không đáp, lảng lặng nhấp một ngụm trà.
[ Tình hình lúc đó thực sự rất nguy cấp, em không thể không làm vậy...]
" tôi không cần em bảo vệ tôi, quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức đó." Vạn Kì lật sách, ngữ khí không nhẹ không nặng.
Cả hai nhất thời lâm vào trầm mặc.
Lạc Lạc biết, nó và Vạn Kì quan hệ thậm chí còn chẳng bằng Vạn Kì đối với Vũ Đồng, cái hệ thống đầu tiên của cô. Bởi ít nhất giữa họ còn có một sợi dây liên kết sinh tử, mà giữa nó và Vạn Kì, chẳng có gì.
" Vạn Kì, có chuyện gì vậy?" Âm thanh tinh tế mà nhu hòa len lỏi bên tai Vạn Kì.
Đặt tách trà xuống bàn, đế sứ va chạm với mặt kính tạo ra âm thanh leng keng vui tai. Vạn Kì nâng tay vuốt ve hai gò má trắng nõn của mình, bình thản đáp:" ta muốn trở về thế giới Thánh nữ đó, ta còn chưa tìm được Hồi."
Hình bóng người giám hộ mờ mờ ảo ảo hiện lên bên cạnh Vạn Kì.
" Được thôi, nhưng thứ gì cũng có cái giá của nó."
" Cho nên?" Vạn Kì tiếp lời.
" Ta muốn con từ bỏ nhiệm vụ mạt thế, nhận nhiệm vụ toàn phương vị." Người giám hộ mỉm cười yêu cầu.
" Được." Vạn Kì không chút do dự đồng ý.
...
Đợi Vạn Kì lần nữa tỉnh lại, cô đã không còn là Mộc Châu Châu.
Vạn Kì là Vạn Kì, dung mạo so với Mộc Châu Châu chỉ có hơn chứ không có kém.
Lúc này cô đang nằm trong một hang động, bốn phía âm âm u u, hàn khí từng đợt tiến vào trong thân thể khiến Vạn Kì cảm vô cùng lạnh.
Mẹ nó, sao lại lạnh như vậy? Đây là nơi quỷ quái nào? Dịch Hồi đâu?
Chi sau vài giây, trong đầu Vạn Kì đã bị một đống câu hỏi lấp kín.
Người giám hộ lần lượt trả lời từng câu hỏi của cô:
[ Đây là sơn động, còn là ban đêm, trong mùa đông, dĩ nhiên lạnh.]
[ Nơi quỷ quái này nằm trong Ám quật, nằm phía dưới động phủ của Ám quật chi vương, nơi hắn bế quan.]
[ Dịch Hồi ở đâu, ta không biết.]
Vạn Kì có chút cạn lời. Ngươi không biết ai biết a?
Nhưng ngẫm lại Ám quật chi vương đang ở trên đầu cô, Vạn Kì vẫn quyết định một quyền đánh đi lên. Kiên quyết không thể để người khác đè đầu cưỡi cổ!
Nếu là "Mộc Châu Châu" khả năng là không thể một quyền đánh đi lên, đáng tiếc hiện tại Vạn Kì chính là Vạn Kì, một quyền đánh nát trần, hiên ngang lẫm liệt đi lên hoàn toàn không phải vấn đề.
Vì thế khi Ám quật chi vương đang ung dung thanh thản chậm rãi tu luyện, mặt đất dưới mông đột nhiên chấn động.
Động đất à?
Ám quật chi vương Ám Phụng vì bản thân thiết lập một cái kết giới bảo hộ.
Không biết hắn ở trong động phủ bao lâu rồi a? Đến mức động phủ cũ tới mức sụp đổ luôn? Hay do có kẻ cắt xén nguyên liệu? Ám Phụng lắc đầu đánh bay những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Chuyên tâm tu luyện!
Đáng tiếc, ông trời chính là muốn đi ngược lại với mong muốn của Ám Phụng.
Năm phút đồng hồ sau, kết giới vững chắc do Ám quật chi vương dựng nên vỡ nát, Ám Phụng ngồi đối diện Vạn Kì, thần tình vô cùng phức tạp.
" Ngươi là ai?" Ám Phụng tự nói với bản thân, cần phải bình tĩnh, đây là một nhân tài, nhân tài, không thể đánh chết.
" Người."
[ Kì thực hiện tại ngươi là Ám tinh linh.] Người giám hộ đúng lúc nhắc nhở.
Vạn Kì lập tức sửa miệng:" Ám tinh linh."
Ám Phụng: " ... "
Người này... Tinh linh này thật kì lạ.
" Ta cảm thấy ngươi cốt cách thanh kì, thiên phú dị bẩm, thích hợp tu luyện công pháp của ta, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?" Ám Phụng bày ra phong tư thế ngoại cao nhân, cố gắng làm bản thân trở nên hòa ái một chút, đẩy mạnh tiêu thụ.
Tinh linh này thiên phú tốt, cần thiết trở thành đệ tử của hắn!
" Không." Ta chỉ muốn tìm chồng mà thôi, ngươi đừng bán hàng đa cấp.
" ... "
Hai bên lâm vào quỷ dị trầm mặc.
" Ta là Ám quật chi vương, Ám Phụng." Ta là đệ nhất thiên tài của Tinh Linh tộc đấy! Ngươi mau nhận lời! Mau sùng bái!
Đáng tiếc, Vạn Kì chỉ là vô cảm chớp mắt.
Ta biết a.
Ngươi mong chờ cái gì? Còn muốn ta vỗ tay khen ngươi?
Không có cửa đâu.
Vạn Kì cảm thấy không nói gì hình như cũng không tốt lắm, tốt xấu gì cô cũng vừa đấm thủng sàn nhà của người ta, ngay sau đó lại làm nhục người ta thì có hơi quá đáng...
Tự hỏi hồi lâu, Vạn Kì quyết định đáp lại:" Cửu ngưỡng đại danh."
Ám Phụng: "..." Là kịch bản của ta sai hay do ngươi đọc lời kịch không đúng?
Vì sao mọi chuyện trở nên khó xử như vậy?
Ta không biết giới trẻ hiện nay là như thế này a!
Ai đó tới cữu vớt lão tử đi!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào mọi người nha ~
Lâu ngày không gặp, mọi người vẫn xinh đẹp như xưa ~
Tạm biệt mọi người ~
...
A phải rồi, các vị thích tổng tài Vạn Kì à? Vậy Dịch Hồi sẽ đóng vai trò gì đây? Tiểu bạch thỏ?
Mong mọi người vẫn tiếp tục đón đọc phần truyện này.
Chứ ta dạo này bệnh lười tái phát, thực lười...