" ôm."
Tiểu Chung: "....." Ôm là cái quỷ gì?!
Dưới dâm uy của Vạn Kì, tiểu Chung cúi người.
Đang lúc Vạn Kì muốn leo lên thì một bàn tay thon dài chắn trước mặt cô.
" Tôi ôm em." Thanh âm quen thuộc mà lại xa lạ vang lên bên tai Vạn Kì.
Vạn Kì ngoái đầu.
Ánh vào mắt cô là một gương mặt đẹp đến làm người nghẹt thở, yêu dã mà mị hoặc.
" ngươi là ai a?" Vạn Kì chớp mắt nhìn nam nhân một thân trang phục đỏ rực như liệt diễm kia, nhàn nhạt hỏi.
Nam nhân: "......" Tôi thật vất vả tìm được em, em lại đối xử với tôi như vậy sao?
Thương tâm.
Dịch Hồi bày ra tư thế Tây Thi phủng tâm mà đối diện với Vạn Kì.
" Ôm." Vạn Kì quay người, dang tay với Dịch Hồi.
Tư thế mà trước kia cô đã làm vô số lần với cùng một người, lúc này vừa quen vừa lạ.
Dịch Hồi sủng nịch mỉm cười cúi xuồng ôm ngang cô lên, dịu dàng hôn lên trán Vạn Kì:" Tức phụ nhi, tôi rất nhớ em."
Vạn Kì gật đầu, ừ thì nhớ.
Nhìn Dịch Hồi ôm Vạn Kì làm ra một loạt hành vi thân mật đến không được, tiểu Chung cũng bày ra tư thế dang tay, nhìn về phía tinh linh tóc ngắn:" Bảo bối, ôm ôm ~"
Tinh linh tóc ngắn tiếc hắn, hừ lạnh xoay người muốn đi.
" Ai ai ai, anh sai rồi, bảo bối chờ anh!" Tiểu Chung vội vàng chạy tới ôm ngang tinh linh tóc ngắn lên, thấp giọng dỗ dành.
Vạn Kì căn bản không đặt bọn họ vào mắt, kéo tay áo Dịch Hồi:" đi thôi."
" Tức phụ muốn đi đâu?" Dịch Hồi ái muội cắn nhẹ lên vành tai cô, dùng thanh tuyến trầm khàn gợi cảm của bản thân để trêu chọc Vạn Kì.
Vạn Kì xoa nhẹ vành tai nhọn nhọn của Dịch Hồi, bình thản đáp:" tìm Tửu Ly."
Dịch Hồ nhướn mày. Tìm Tửu Ly làm gì?
Tuy lòng ôm nghi vấn nhưng hắn không hỏi, khóe miệng vẫn giữ độ cung kiêu ngạo mà ngang ngược của bản thân ôm Vạn Kì chậm rãi bước.
Đang đi, đột nhiên Vạn Kì lại hỏi:" anh biết đường không?"
Dịch Hồi: "....." Nhục.
Vạn Kì đưa tay xoa xoa đầu hắn như trước đây cô vẫn thường làm, liếc mắt ra hiệu cho tiểu Chung dẫn đường.
Tiểu Chung ôm tinh linh tóc ngắn, tung ta tung tăng tiến lên phía trước.
Có người ôm con rùa già Vạn Kì, tốc độ của cả nhóm tăng nhanh hơn hẳn, thực mau đã tới Ám quật.
Ám quật xuất hiện với một cánh cổng đá bị rất nhiều dây leo hắc sắc quấn lấy, trên cổng đề hai chữ "Ám quật" rất lớn tỏa ra khí thế bàng bạc.
Nhưng vấn đề là, cánh cổng màu trắng nha.
Ám quật theo lý nên là máu đen, thiên hướng hắc ám mới phải chứ? Sao lại đề trên cánh cổng màu trắng thế này?
Vạn Kì tỏ vẻ không có hứng thú muốn biết.
Đáng tiếc tiểu Chung không nghe thấy tiếng lòng của cô, há miệng liền bắt đầu kể chuyện xưa, kể truyền thuyết cái gì mà vì bị Tinh Linh tộc Tinh Linh vương phong ấn lại nên mới hóa thành bạch sắc, cái gì mà vì làm quá nhiều việc ác bị thiên phạt nên mới có dây leo hắc sắc quấn lấy, sau đó lại bùm bùm bùm bày tỏ thái độ không đồng tình của bản thân, nói nhiều đến mức Vạn Kì cảm thấy lỗ tai đều sắp chảy máu.
Đau đầu.
" Câm miệng." Dịch Hồi liếc tiểu Chung, một bên che hai lỗ tai Vạn Kì lại, một bên quát tên ngớ ngẩn tiểu Chung.
Tiểu Chung lập tức che miệng, làm bộ giơ tay đầu hàng.
" Châu Châu!" Thanh âm của Vãn Chiêu vang lên từ phía sau.
Vạn Kì: "......" Không phải ta đều làm bộ mất tích để lại cho các ngươi không gian riêng tư rồi sao? Mắc mớ gì cứ phải quấn lấy ta?
Dịch Hồi: "......" Mới một thời gian không gặp, tức phụ nhi đã sắp bị người ta thông đồng chạy rồi.
Dịch Hồi tỏ vẻ có tức phụ nhi quá hấp dẫn không tốt chút nào.
Vạn Kì lẳng lặng nằm, mắt không chớp nhìn Vãn Chiêu.
" hắn là ai?!" Nhìn tư thế ỷ lại của Vạn Kì khi nằm trong ngực Dịch Hồi, Vãn Chiêu khó nén giận giữ trầm giọng hỏi.
Môi mỏng hé mở, Vạn Kì bình tĩnh vuốt ve lọn tóc rũ xuống trước ngực Dịch Hồi, dùng giọng nói trong trẻo của bản thân đáp:" của ta."
Nhất tiễn xuyên tâm.
Sét đánh ngang tai.
Cả hai người đàn ông (không tính hai bé tinh linh tự "đổ" chính vẻ đẹp của đối phương) có mặt tại hiện trường đồng thời sững người.
Chẳng qua Dịch Hồi là vui vẻ.
Hắn mím môi cười, trái tim tựa như có người gãi nhẹ, có chút ngứa, lại có chút bay bổng.
Mà Vãn Chiêu lại không hề có chút cảm xúc tích cự nào.
Nhìn hai kẻ đang ôm nhau kia chói mắt đến mức khiến anh chỉ muốn hủy diệt.
" nghe rồi chứ, tức phụ nói tôi là của em ấy." Dịch Hồi nhếch môi cười khẩy.
Tiểu Chung ôm tinh linh tóc ngắn lẳng lặng quan khán.
Vãn Chiêu cả người tản ra nùng liệt sát ý, cảm tưởng như xung quanh anh đều biến thành máu đen vậy, anh ta vung tay, ngay lập tức một quả cầu ánh sáng tùy theo mà đánh tới.
Dịch Hồi cười đến thiếu đánh, ôm Vạn Kì nhẹ nhàng tránh thoát.
" nhóc con, anh nghĩ anh có thể đánh bại tôi sao?" Dịch Hồi ngả ngớn cười, khiêu khích nói.
Vãn Chiêu vung tay, thêm hàng chục quả cầu nữa đánh tới.
Ngay khi Dịch Hồi muốn đại chiến một trận với Vãn Chiêu thì tiểu Chung thỏ thẻ nhắc nhở:" trời tối Ám quật sẽ đóng lại, một tuần sau mới tiếp tục mở ra."
Dịch Hồi mỉm cười phất tay với Vãn Chiêu, ôm Vạn Kì lách người nhẹ nhàng vượt qua cánh cổng của Ám quật. Tiểu Chung ôm bảo bối của hắn cũng nhanh chóng bám sát.
Vãn Chiêu nhìn cánh cổng tráng toát kia, tâm trọng trở nên vô cùng tồi tệ.
Anh không qua được!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Khôi phục quá trình đăng truyện ạ.
Đã nhận kết quả thi, các môn trên tám, xác định tạch tiếng anh.
Chúc mọi người Giáng sinh an lành nha, ta chúc có chút muộn, mong cả nhà thông cảm :
Yêu nhiều nà~