Vạn Kì ưu nhã nhấc làn váy bước xuống bậc tam cấp, tiến về phía Vãn Chiêu.
" Châu Châu, hôm nay em thật đáng yêu." Vãn Chiêu không chút keo kiệt khen ngợi.
Vạn Kì liếc Vãn Chiêu.
Chiều cao của nguyên chủ khá là khiêm tốn, không chỉ thế cô ấy lại còn sở hữu gương mặt búp bê non choẹt không hợp tuổi nên Châu Châu vô cùng ghét những kẻ cao hơn mình.
Và cũng ghét kẻ khác khen bản thân đáng yêu.
Trước kia cô ấy chưa từng phản bác khi người khác khen mình đáng yêu đơn giản là vì phải giữ lại khí chất lạnh lùng của mình.
Thế nhưng Vạn Kì không phải cô ấy, Vạn Kì không cần thiết giữ cái hình tượng giả dối rằng bản thân lạnh lùng, cô chỉ cần biểu diễn ra bản tính của mình là tốt rồi.
Vạn Kì cong môi cười, đáp:" Anh cũng đáng yêu không kém."
Vãn Chiêu tức khắc hóa đá tại chỗ.
Đáng... đáng yêu.
Tiểu nữ thần khen anh đáng yêu...!
Nữ thần đáng yêu chết mất!!!
Nhìn cảm xúc thay đổi qua lại trong mắt Vãn Chiêu, Vạn Kì đã có thể khẳng định Vãn Chiêu % thích phải nguyên chủ, chẳng qua anh ta không nhận ra mà thôi.
Vạn Kì bước lên Thần xa, gọi Vãn Chiêu vẫn còn đang âm thầm yy:" Được rồi, đi thôi. Lần sau đừng có khen em đáng yêu nữa."
Mắt nhìn người của Vạn Kì rất chuẩn, cô khẳng định Vãn Chiêu không phải kẻ phong lưu bạc tình, nói bỏ là bỏ được.
Cô rất nóng lòng diện kiến nữ nhân có hào quang nữ chính kia, thỉnh giáo cô ta làm sao mà khiến tên ngốc cứng đầu trước mặt thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.
Vãn Chiêu tung ta tung tăng leo lên xe, Thần mã tung cánh, Thần xa cưỡi gió mà đi, chẳng mấy chốc đã mất hút sau làn mây.
Chiếc xe bắt đầu rung lắc đều đều, Vạn Kì khép mi dần đi vào giấc mộng.
...
Rầm!__
Tiếng động lớn vang lên khiến Vạn Kì đang say giấc nồng bị tàn nhẫn lôi dậy.
Vạn Kì hơi chuyển người muốn ngồi lên.
" Châu Châu, đau đó..." Vãn Chiêu đang ôm Vạn Kì bị cái chuyển người của cô đập vào má, anh nhăn nhó rên rỉ.
Vạn Kì đờ ra, sau đó thử động động tay.
Cô hỏi:" chuyện gì thế?"
Vãn Chiêu đang ôm Vạn Kì vào ngực, cả người anh gần như bao lấy cơ thể cô, nếu không xảy ra chuyện thì một tên ngốc lại còn làm bộ chính nhân quân tử như anh ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ôm "crush" của anh ta vào lòng như vậy.
" xảy ra tai nạn. Có một người cưỡi Thần mã đâm vào xe chúng ta." Vãn Chiêu vừa buông Vạn Kì ra vừa giải thích.
Vạn Kì gật đầu, mò mẫm leo ra ngoài.
Đến khi thò đầu ra khỏi chiếc xe ngựa, Vạn Kì mới hiểu đây không chỉ đơn thuần là tai nạn.
Ba má ơi, đây là một đại nạn!
Xung quanh chỉ có đại thụ cao chọc trời, ánh sáng le lói qua các tán lá nhỏ vụn gần như không thể nhìn thấy. Chiếc xe nằm đổ nghiêng bên một gốc đại thụ, một bánh xe rơi ra và Vạn Kì đang trèo ra từ cánh cửa xe đối diện với bầu trời.
" Châu Châu, đi thôi." Vãn Chiêu leo lên ngay sau Vạn Kì, anh nói với cô.
Vạn Kì im lặng nhìn anh như muốn hỏi, đi đâu cơ?
" Đây là khu rừng bao quanh Tinh Linh tộc, chúng ta chỉ cần đi về hướng Đông là sẽ tới tộc Tinh Linh." Vãn Chiêu giải thích với cô.
Vạn Kì gật đầu, chậm rãi bước theo Vãn Chiêu.
Ngay lúc này, lại có tiếng động lạ.
Vãn Chiêu và Vạn Kì đồng thời nhìn về khởi nguồn của tiếng động đó.
Là một cô gái, hay nói đúng hơn là một cô gái đẹp.
Cô ta có một đầu tóc đen dài hơi xoăn như người ngoại quốc, cặp mắt màu hổ phách đặc trưng của Thú tộc, cao hơn Vạn Kì của hiện tại khá nhiều, áng chừng cô ta phải cao tới thái dương của Vãn Chiêu. Và quan trọng nhất, cô ta có bộ ngực cao vút và bờ mông cong quyến rũ.
Vạn Kì cúi đầu nhìn xuống, mặt đất đối diện với cô.
Chậc, ngực thật lớn.
Giờ phút này cô ta đang đứng dựa vào thân cây, tay trái cô ả trầy trật nghiêm trọng, có thể hình dung bằng chữ: một đống thịt nát. Cô ta nói với hai người Vạn Kì:" có thể cho tôi đi cùng không?"
Rõ ràng đang xin giúp đỡ nhưng thần sắc của cô ấy lại chẳng có tí gì liên quan đến từ "xin" cả. Đuôi mắt hơi nheo lại, khóe môi luôn cong cong thể hiện tâm trạng khá tốt của chủ nhân, tư thái mềm mại lười nhác trông vô cùng quyến rũ.
Vãn Chiêu tiến lên chắn trước người Vạn Kì, đề phòng nhưng không mất lịch sự nói:" xin hỏi, cô là ai?"
" tôi là Tri Dao, một Thú tộc lai." Cô gái tóc xoăn đứng thẳng người, từ từ tiến về phía Vãn Chiêu.
Vạn Kì giữ thái độ bàng quan đứng nhìn cặp mông lắc qua lắc lại của Tri Dao, âm thầm sờ sờ mông nguyên chủ.
Cũng tóp quá đi...
Khoan đã, Tri Dao?
Là Tri Dao ở thế giới của cô đó sao?
Vạn Kì hồ nghi đánh giá ngự tỷ trước mắt.
Quả thực là khó lòng liên hệ với cô bé gầy yếu Giao Di mà Tri Dao từng phụ thân vào.
Trái ngược với thái độ tùy ý của Vạn Kì, Vãn Chiêu có vẻ khá đề phòng Tri Dao. Tuy anh ta đồng ý cho Tri Dao đi cùng để giữ gìn thanh danh "thánh thiện" của Thần điện, thế nhưng nhìn các thớ thịt trên người anh ta luôn trong trạng thái căng chặt là có thể nhận ra anh ta đang vô cùng đề phòng.
Hẳn vị cô nương "có thể là người quen từ kiếp trước" của Vạn Kì cũng nhận ra thái độ đề phòng đó, thế nhưng cô ta vẫn cứ làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu vui vẻ chuyện trò, nói hết chuyện trên trời lại chém đến chuyện dưới đất mặc cho Vãn Chiêu và Vạn Kì đi trước chẳng thèm nghe.
Dưới con mắt của hai kẻ thích yên tĩnh Vạn Kì và Vãn Chiêu, có thể tóm gọn nhận xét của họ về Tri Dao lại bằng bốn từ: mồm như đít vịt!
Vạn Kì nhớ rõ trước kia Tri Dao cũng đâu có nói nhiều như vậy?!!
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi nhé? Đoán xem, ý nghĩa của từ "cao nhân vạn ác" biểu thị cái gì? ( dành cho ai không bao giờ chú ý đến tên chương: "cao nhân vạn ác" là tên của chương này, chương trước và các chương tiếp theo về thế giới này.)
Đoán trúng có thưởng nga~
Lâu lâu cầu chương:
Look_Think_Talk
Cầu chương mới~
Tự hứa là sẽ không bao giờ tag chị này nữa vì sợ phiền chị, mà nghĩ nghĩ vẫn muốn tag vì sợ chị ấy không biết mình cầu :