Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Kì dừng lại trước một cung điện rách nát gần lãnh cung.
" , là ở đây phải không?"
[ đúng vậy ạ, hệ thống map của ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm!] hùng hồn tuyên bố.
Vạn Kì cúi người đặt Tử Ly dựa vào cột chống cung điện, cất bước tiến vào trong cung.
Vừa vào trong Vạn Kì đã nghe thấy giọng nữ cao vút vọng ra.
" con chó này!.... Mày ... ăn hay không?! Con mẹ nó, quỳ xuống! ... Liếm hết cho lão nương!!!..."
Vạn Kì chớp mắt, ống tay vung lên, thoáng chốc cô đã từ tuyệt đại mĩ nữ biến thành một nữ tử tầm thường vận trang phục của cung nữ.
Đây là pháp thuật của túc chủ, Vạn Kì chỉ dựa theo trí nhớ của túc chủ thực hiện mà thôi.
" hừ, xui xẻo. Một con chó mà thôi, vậy mà vẫn cần ta phải ra tay ư?" Cung nữ khi nãy lầm bầm lầu bầu xách khay thức ăn cũ kĩ bước ra từ trong phòng.
" tiểu tỷ tỷ, xin hỏi đây có phải Đông Mịch cung không ạ?" Vừa nhác thấy bóng dáng cung nữ nọ Vạn Kì đã tiến lên dò hỏi.
" hử? Người mới phải không? Ta là Tiểu Chu, ngươi tên gì?" Tiểu Chu quan sát Vạn Kì từ trên xuống dưới, sau đó cười hỏi.
Vạn Kì đưa tay tiếp nhận khay thức ăn rỗng trong tay Tiểu Chu, vui vẻ đáp:
" ta là Lục Quân, lục lạc Lục, quân quân Quân." Quân lâm thiên hạ Quân.
Đáng tiếc, không thể nói như vậy được.
" Ừ, đây đúng là Đông Mịch cung, ngươi được phái tới phục dịch ở cung này à? Ta nói cho mà nghe. Nơi này chỉ có một vị công chúa phế vật không được sủng, sống còn chẳng bằng một con chó. Mà chó còn chẳng cần người hầu, huống chi là sinh vật không bằng chó, đúng không?"
Tiểu Chu dừng một lát, thấy Vạn Kì gật đầu mới nói tiếp:
" vì vậy nha, nơi này không cần phục dịch, lại còn có thể được ăn ngon mặc đẹp hơn các nơi khác, sống rất thanh nhàn sung sướng."
Vạn Kì tiếp tục gật đầu tỏ vẻ thụ giáo.
Tiểu Chu:" nể tình ngươi gọi ta một tiếng tiểu tỷ tỷ, sau này ta che chở ngươi. Được rồi, đi ăn cơm thôi, đứng ở nơi mày lâu cảm giác cả người đều phế hẳn đi."
Vạn Kì:" ân."
Nói rồi cô theo chân Tiểu Chu rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
[ chủ nhân, ngài không cứu vớt thiên mệnh chi nữ sao?!] kinh hoảng kêu lên trong đầu Vạn Kì.
" tại sao phải cứu cô ta? " Vạn Kì không thể hiểu được hỏi lại.
[ cô ấy là thiên mệnh chi nữ a!] nói đến đúng lí hợp tình.
Vạn Kì:" rồi sao? "
: [ ... thì phải cứu!]
Vạn Kì:" ai ngốc ai cứu, ta không cứu. "
hoảng sợ thét chói tai:[ chủ nhân a! Trị số hắc hóa của nữ chính tăng cao quá đi! Sắp bạo biểu rồi đó!!!]
Vạn Kì cảm thấy không sao cả, còn có tâm tình nói chuyện thiên hạ:" nữ chính? " Cô nhướn mày.
bị sự bình tĩnh của Vạn Kì lây nhiễm, cũng bình tĩnh trở lại, tiếp chuyện thiên hạ:[ khụ...! Thiên mệnh chi nữ, hay dân gian còn gọi là nữ chính. Sinh vật thường xuất hiện theo cặp, thiên thì ngắn mà mệnh thì dài. Là loài sinh vật bị các loại oan hồn cô hồn u hồn ghét nhất.]
" bạo chưa? " Vạn Kì đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
[ hả?] không hổ là , vẫn ngơ ngơ không hiểu.
" trị số hắc hóa ấy. "
: [....] Bạo rồi, bạo lắm rồi.
khóc ròng.
Thì ra chủ nhân nhà nó là một cái nhân tra.
quyết định câm miệng ngồi im ở một góc tiêu hóa sự thật này.
Trong lúc Vạn Kì và nói chuyện phiếm thì Tiểu Chu đã dẫn Vạn Kì tới nhà ăn.
" Lục Quân, ngươi ăn gì?" Tiểu Chu quay lại hỏi Vạn Kì.
Vạn Kì tùy tiện chỉ hai món trong phòng ăn, sau đó đứng im chờ Tiểu Chu đi lấy.
Đang đứng lắc lư dựa vào bàn ăn suy ngẫn sự đời thì Vạn Kì chợt nhớ ra cô để quên Tử Ly đang ngủ ở Đông Mịch cung.
Chết thật.
Vạn Kì vội vàng chạy về tìm mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Vừa tới nơi, Vạn Kì lập tức sững sờ tại chỗ.
" Lăng Phi...?" Vạn Kì nghe thấy mình nói như vậy.
" tỷ tỷ!" Tử Ly mới thấy Vạn Kì lập tức chạy tới vui vẻ kêu lên.
" ngươi là ai?" Vạn Kì nheo mắt nhìn về phía người đang vận cung trang đỏ rực trước mắt.
" Doanh Nguyên." Nữ tử hồng y lạnh nhạt đáp, dừng một chút nàng ta mới dùng giọng điệu mỉa mai bổ sung:" tam công chúa Đồ quốc."
Vạn Kì nhìn nàng ta.
Người này... Giống hệt Lăng Phi ở vị diện của cô.
Từ dáng người cho tới dung mạo, từ ánh mắt cho tới âm thanh.
Hoàn toàn tương tự.
Thế nhưng Doanh Nguyên là nữ tử.
" bái kiến tam công chúa." Vạn Kì nhún vai thỉnh an.
Doanh Nguyên nhìn hành vi này của Vạn Kì, chân mày hơi nhíu nhưng cũng không nói gì.
Nàng đã quá quen thuộc với tình cảnh này rồi.
Lên tiếng phản kháng chỉ rước nhục vào thân mà thôi.
Thà rằng cụp đuôi làm người còn có cơ hội ngẩng đầu.
" ân." Doanh Nguyên lãnh đạm đáp.
" tỷ tỷ, đây là Doanh Nguyên tỷ tỷ, tuổi!" Tử Ly vui vẻ giới thiệu Doanh Nguyên với Vạn Kì.
Sau đó lại quay sang nói với Doanh Nguyên:
" đây là Lục Quân tỷ tỷ, lục lạc Lục, quân lâm thiên hạ Quân. Tỷ ấy là tỷ tỷ kết nghĩa của muội đó!"
Doanh Nguyên gật đầu.
Lãnh đạm đến không được.
Vạn Kì liếc Doanh Nguyên, hỏi :" đây là nữ chính? "
:[ đúng vậy.]
" yếu đuối. "
Vạn Kì ném tới hai chữ thành công chọc trúng điểm nhột của .
[ chủ nhân, ngài nói gì!] Nó yếu lắm sao?! Đâu có đâu!!
" ... ta nói Doanh Nguyên. "
: [...]
.
nhân tra. Ý là đen tối, phúc hắc, hiểm độc xấu xa ngầm.
trị số hắc hóa. Giá trị hắc hóa, dùng con số để đo độ hắc hóa, biến đen, biến xấu xa, âm trầm.
bạo biểu. Bạo bằng, là phá vỡ mốc điểm, hắc hóa đến độ không thể đo lường.
Tác giả có lời muốn nói.
Mới nhớ ra là cần giải thích ý nghĩa tên của tiểu Kì Kì...
Vạn này là chữ Vạn trong phật pháp, biểu thị an khang tốt lành, tập hợp muôn vàn phúc lộc trên thế gian.
Cái chứ trên cờ Phát xít ấy.
Kì trong cầm kì thi họa, kì: cờ.
Có thể hiểu là ván cờ an khang, ván cờ phúc lộc.
Hàng ngày cầu chương.
Look_Think_Talk
Cầu ~ chương ~ mới ~