Tiếu Mạn Sinh mở mắt, vẫn là giường trúc, rèm gấm quen thuộc. Cô ngồi dậy, xỏ giày đi đến bên bàn trang điểm, nhìn chính bản thân mình trong gương.
Ánh mắt một lúc sẽ trở nên tan rã không có tiêu cự, sau một lúc lại mạnh mẽ tìm kiếm lại sự thanh tỉnh.
Cô bần thần ngắm nghía một lúc, sau đó nhướn mày, thản nhiên chải tóc, dọn giường, đón một ngày mới ở thôn quê yên bình này. Xem ra cô chỉ có thể chơi cùng Tần Minh Tu đến đây thôi, nếu như chơi nữa có lẽ cô sẽ bị biến thành đồ ngốc thật mất. Hôm nay sẽ diễn một màn dụ mồi vậy.
Tiếu Mạn Sinh hôm nay cố ý không đến chỗ ông lão mua kẹo đường, thậm chí không ra khỏi nhà. Mặc dù cơn nghiện kéo đến, vậy nhưng cô nín nhịn dùng sự tự chủ của bản thân kìm nén lại. Chờ cho cơn thèm qua đi, cô chọn cho bản thân một bộ đồ màu sắc xám xịt, mái tóc buông xõa bên vai, kết hợp với bộ dạng vừa trải qua sự dằn vặt của cơn nghiện, vừa lôi thôi vừa hốc hác lạ thường.
Tiếu Mạn Sinh rất hài lòng với tạo hình của mình, cô tự rót cho mình một chén trà lạnh, đưa lên mũi liền ngửi thấy mùi vị ngọt ngào quen thuộc. Tay cầm chén run lên, cô vội thả tinh thần lực nhìn xung quanh. Tinh thần lực do sự ảnh hưởng của thần kinh mà lúc có lúc không, mơ hồ một lúc mới cảm nhận được, không có ai đang theo dõi cô cả. Tiếu Mạn Sinh lập tức để chén trà xuống. Tần Minh Tu tính thật kĩ, bất cứ thứ gì hắn đem đến đều có dụng ý. Kẹo đường chứa chất gây nghiện. Trà chứa thuốc an thần. Đến cả chăn gấm, quần áo, tất cả đều là những thứ ướp hương chứa độc tố phá hoại thần kinh.
Nếu không phải cô nhờ Hạ Lan Thư Trúc cho gọi một y phu có tay nghề tốt đến, lén xem giúp, lại ghi nhớ toàn bộ dấu hiệu nhận biết độc dược mà y phu nói thì cũng không ngờ Tần Minh Tu làm đến mức này.
Tiếu Mạn Sinh thở dài, cô không vội, trước hết phải xem hắn có ý định gì đã.
Ngày lại qua, Tiếu Mạn Sinh dùng một ngày nữa đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà, đến khi không còn một món đồ nào nguyên vẹn ngoại trừ chiếc giường mới vui vẻ ngồi xuống nghỉ ngơi. Có lẽ không lâu đâu Tần Minh Tu sẽ tìm đến nơi thôi.
Hạ Lan Thư Trúc mấy ngày nay xem ra bị ép đến sứt đầu mẻ trán. May nàng có Hệ Thống ở bên để bày mưu tính kế cùng, miễn cưỡng không bị Tần Minh Tu xách cả nhà ra chém đầu. Từ Hải thì ăn thiệt nhiều rồi, đến cả tàu chiến cũng giữ không nổi, vậy nên hắn ta trực tiếp ôm quân qua nước bên cạnh, lên núi làm thổ phỉ. Tần Minh Tu giống như kẻ điên, muốn ép chết tất cả những nhân vật có chút đất diễn trong cuốn truyện này. Sau khi lo xong toán cướp ở ngoài kinh đô, hắn bắt đầu hướng ánh mắt về những kẻ trong kinh thành.
Tiếu Mạn Sinh nghĩ Tần Minh Tu có thể sẽ lại giống như lần trước, lén lút đến thăm cô một chút, sau khi dùng vẻ giả tạo an ủi để cô không có ý định làm loạn sẽ lập tức đi. Vậy mà không ngờ, lần tiếp theo thấy hắn, Tần Minh Tu lại mặc áo gấm rực rỡ, mang theo kiệu tám người khiêng, kèn hoa vang dội đến trước cửa nhà cô.
Tiếu Mạn Sinh:... Dường như là do cách mở cửa sai rồi đúng không?
Hạ Lan Thư Trúc vừa nhảy lên mái nhà cách đó không xa, nhìn thấy tràng cảnh này, khóe môi giật giật. Nàng lui lại, dường như còn thấy được ánh mắt của Tần Minh Tu rất nhanh nhìn lướt qua chỗ này, nói với Đoan Mộc Tình phía sau:
- Không cần gọi Vương gia nữa đâu, về tìm người làm quan tài đi.
Chậm một bước rồi, cuối cùng vẫn là Tần Minh Tu nhanh nhẹn hơn. Vương Thúy Vân, người phụ nữ có thể làm mưa làm gió ở kinh thành, nắm giữ kim bài của tiên đế, được ngầm phong làm người tuyển chọn ngai hoàng tương lai, nắm giữ quyền lực mà bậc mẫu nghi thiên hạ như Hoàng hậu cũng phải khiêm nhường một phần.
Tiếu Mạn Sinh hiểu điều này, nhưng cô cứ nghĩ bản thân trong mắt mọi người đã chết rồi, không còn dính dáng gì đến cốt truyện nữa.
Vậy nhưng, Tần Minh Tu đang làm mọi cách để kéo cô trở về với thân phận cũ. Cô không phải là Tiếu Mạn Sinh, hiện tại, trước mặt mọi người, cô là Vương Thúy Vân, mặc áo gấm, đội khăn hỉ, kiệu tám người khiêng, vinh quang về kinh thành, trở thành phi tần của Tĩnh Hoàng.
Kim gia đã gửi hưu thư đến Vương gia từ lâu, hiện tại Vương Thúy Vân trở về ngay lập tức được hoàng thượng sắc phong làm Nhu phi. Đáng tiếc, nàng là nữ nhân đã có một đời chồng, nếu không với quyền lực và chỗ dựa ở trong triều, muốn leo lên làm Hoàng hậu cũng không phải mơ tưởng. Chính vì thế mà khi nhập cung, Tiếu Mạn Sinh dù đang bàng hoàng cũng cảm nhận được không ít ánh mắt soi mói đang nhìn mình chằm chằm, lộ liễu nhất có thể nói đến Hoàng hậu đương vị.
Con gái của Tả tướng quân nắm giữ một phần quyền lực trong triều, lời nói ra rất có trọng lượng. Có lẽ Tần Minh Tu lập nàng làm hậu để củng cố thêm địa vị của hắn, rất nhiều tiểu thư quan lại có chức quyền đều được phong phi, mà cô được phong làm Nhu phi cũng chính là vì lí do đó.
Tiếu Mạn Sinh cứ cảm thấy là lạ. Tần Minh Tu là loại người thích trái ôm phải ấp hay là ham mê quyền lực như vậy sao? Cô không rõ lắm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng có một giọng nói ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Tần Minh Tu có vô vàn cách để đứng trên người khác, hắn khinh thường việc dùng nữ nhân để củng cố địa vị của mình. Những thế giới trước cô hận hắn muốn chết vì hắn lên cơn thần kinh quá nhiều, nhưng Tần Minh Tu hiện tại không điên khùng, hắn chỉ đáng ghét khiến người ta muốn tránh xa. Giống như hắn đang cố tình khiêu khích cô vậy, không ngừng làm ra những hành động khiêu chiến giới hạn chịu đựng của cô, hết lần này đến lần khác làm cô phải lau mắt nhìn hắn với ánh mắt khác. Cảm xúc hiện tại của cô mỗi khi thấy hắn tóm gọn lại chính là, muốn đâm cho hắn mấy nhát dao trên mặt mới bõ ghét.
Chính vì cảm thấy nghi ngờ vì sao hắn lại bỗng trở nên thay đổi như vậy, cô mới im lặng quan sát, nếu không cô đã sớm đem não hắn khuấy thành cháo rồi.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
- Tính xem nếu như anh còn tiếp tục đáng ghét như vậy thì có nên xiên chết anh trước rồi tận hưởng cuộc sống vui vẻ đến cuối đời hay không.
Tần Minh Tu bị nhớ thương cũng không giận, trái lại còn cười.
Hắn ngồi xuống giường, một tay đặt lên đầu cô kéo về phía mình.
- Nếu như em muốn giết tôi, kiến nghị trước nên cẩn thận, tốt nhất có thể khiến tôi chết bất đắc kì tử. Nếu không, giết vua, tội này cả nhà em đều gánh không nổi đâu.
Muốn giết hắn một cách im hơi lặng tiếng không để ai biết? Cách tốt nhất chính là dùng tinh thần lực tấn công trực tiếp não bộ của hắn. Vậy nhưng một thời gian dài hắn dùng thuốc kích thích phá hủy thần kinh của cô, thậm chí đến thần trí cô còn có lúc không rõ chứ đừng nói đến sử dụng tinh thần lực. Tần Minh Tu đúng là tính toán chuẩn đến từng bước.
Nhưng mà, cô càng muốn thử xem, người đàn ông tính toán tỉ mỉ đó, lúc ngã ngựa sẽ có biểu cảm như thế nào.
Tiếu Mạn Sinh thuận thế dựa vào người Tần Minh Tu, cả người như không xương dựa vào hắn. Đôi tay đỡ khuôn mặt hắn, nhìn người đàn ông trước mắt.
Vương Thúy Vân vốn mang dáng vẻ dịu dàng, nhu mì, hiện tại Tiếu Mạn Sinh lại làm lộ ra vài phần quyến rũ phong tình. Cơ thể đầy đặn như có như không cọ xát lên người Tần Minh Tu:
- Phải làm sao đây. Rõ ràng là ngày tôi được nạp làm phi, vậy mà đáng tiếc, anh mới chỉ là một đứa nhóc mười lăm tuổi, xem ra không thể động phòng được rồi.
Nói rằng hắn mới chỉ là đứa nhóc, vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh phải thừa nhận, hiện tại hắn đã cao lớn hơn hẳn. Trước kia còn thấp hơn cô, hiện tại đã có thể ôm cô vào lòng. Nhưng thế thì sao chứ, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đủ mười tám tuổi mà thôi.
- Mạn Sinh, đừng khơi lửa nơi tôi.- Tần Minh Tu hạ mắt nhìn xuống đùi mình, xong lại nhìn Tiếu Mạn Sinh:- Dù cho hiện tại tôi đang trong hình hài một đứa trẻ, vậy nhưng tôi cũng đã không còn nhỏ nữa rồi. Tôi lớn hơn em, và nếu em muốn, tôi có rất nhiều cách để em trải qua một đêm động phòng trọn vẹn nhất.
Hắn nói chẳng có vẻ gì ngại ngùng cả, còn xem đó như là một chuyện đương nhiên nữa. Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sao mà cũng tiếp nhận câu nói thổ bỉ của hắn giống như việc hắn nói ra là tất nhiên vậy.
- Vậy phải xem một chút, anh có bản lĩnh gì có thể khiến tôi trải qua một đêm động phòng nhớ, mãi, không, quên?
Tần Minh Tu nhìn sâu vào mắt Tiếu Mạn Sinh, trong phút chốc, cô cảm thấy ánh mắt hắn sáng bừng, nồng nhiệt giống như những thế giới trước khi hắn nhìn cô, nhưng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt lại trở về màn đêm tối không nhìn rõ. Đầu ngón tay thon dài của Tần Minh Tu vuốt ve cánh môi non mềm của cô, nỉ non kêu khẽ:
- Hiện tại điều tôi cảm thấy may mắn nhất trong thế giới này là bản thân sẽ không mất kiềm chế như những thế giới trước đó. Và giờ tôi có thể làm bất cứ điều gì em yêu cầu, cũng như điều tôi mong muốn.
- Anh mong muốn điều gì?
Tần Minh Tu không trả lời, hắn hạ môi, tỉ mỉ vẽ lại hình dáng cánh môi cô, môi lưỡi quấn quít, níu kéo cô rong ruổi với hắn. Sau lưng là giường đệm ướp hương hoa ấm áp, phía trên là Tần Minh Tu cả người nóng rực như lửa. Hai phía giáp công khiến Tiếu Mạn Sinh có cảm giác cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Quần áo rườm rà trên người nhanh chóng bị lột bỏ. Tiếu Mạn Sinh thấy Tần Minh Tu vẫn mũ áo chỉnh tề, có chút tức giận, nắm lấy cổ áo hắn muốn lột bỏ. Tần Minh Tu lại níu tay cô, ở trên cổ tay để lại những nụ hôn có nông có sâu. Ngay khi Tiếu Mạn Sinh muốn rụt tay lại, hắn bỗng ngậm lấy đầu ngón tay của cô, đầu lưỡi ấm nóng lướt qua, nhẹ nhàng vờn quanh da thịt. Người ta đều nói, đầu ngón tay nối liền với tim, hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu ý nghĩa câu nói này. Máu chảy càng nhanh hơn đổ dồn về tim, nhịp tim tăng tốc đẩy máu chảy về tứ chi, nhuộm màu da cô thêm ửng hồng.
- Đừng cởi.- Tần Minh Tu ngăn cô tiếp tục kéo quần áo mình:- Em đừng ác độc với tôi thế chứ. Đừng khiến tôi biến thành tên bất lực, cởi quần áo rồi lại chẳng thể làm gì em, tôi không nhận được cái danh đó.
Tiếng cười của Tiếu Mạn Sinh xen lẫn tiếng thở dốc, tràn ngập phong tình. Đáy mắt mơ hồ mang theo ánh lệ. Cô thôi không kéo quần áo hắn nữa, hai tay ôm lấy cổ hắn, dán sát người lên, môi ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi. Hơi thở phảng phất lướt qua tai, kích thích mọi giác quan của Tần Minh Tu:
- Không làm được, vậy anh có cách nào khiến tôi thoải mái?
Tần Minh Tu ý tứ liếc nhìn cô. Khiến cô giật mình chính là, hắn bỗng tách chân cô, hơi cúi người, ở trên đùi trong non mịn liếm cắn, để lại vết cắn son đỏ chói. Tiếu Mạn Sinh khẽ rên một tiếng, yếu ớt giống như cánh hoa trong gió, tùy thời đều có thể bị cuốn đi. Cô đứt quãng thở dốc, cuối cùng cũng biết hắn định làm gì, đôi chân đang gác trên bả vai hắn chuyển thành đẩy ra:
- Không... Không được. Đừng có làm như thế.- Hai má cô đỏ bừng, ánh mắt mê li, mặc dù ngăn cản nhưng lại không hề có chút thái độ nào giống như chống lại.
Tần Minh Tu nắm lấy cổ chân cô, kéo bàn chân đang đặt trên vai mình sang bên, kéo ra một góc độ càng lộ rõ cảnh xuân trước mặt hắn. Giọng nói của hắn ngập ý cười:
- Tôi nói rồi, tôi lớn hơn em, càng có nhiều phương pháp để khiến em thoải mái. Đừng nghi ngờ khả năng của tôi như vậy.
Tiếu Mạn Sinh đang định đáp lại, vậy mà Tần Minh Tu không cho cô cơ hội. Cảm giác dưới thân khiến cô không thể kìm nén được, đôi môi ngăn không được tiếng rên rỉ đứt quãng. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, ngoại trừ tiếng rên không thể nói lên lời nào khác.
Trước khi hoàn toàn bị Tần Minh Tu điều khiển toàn bộ tâm trí, Tiếu Mạn Sinh chỉ kịp nghĩ, biết thế, ngay từ thế giới đầu cô đã tìm một người đàn ông mà sống một cuộc sống sung sướng, khoái hoạt rồi. Nghẹn đến bây giờ, đến cô còn tự thấy tội nghiệp bản thân mình.