Khuôn viên trường vì chỉ còn tân sinh năm nhất mà có chút vắng vẻ. Lần này trùng tộc tấn công cực kì hung bạo, không những số lượng đông đảo mà biến dị cũng rất nhiều. Tiếu Mạn Sinh ngày hôm đó quăng vội cho Yến Luân mấy quyển căn bản vỡ lòng lớp cơ giáp, chỉ cầu mong cô giữ lại được cái mạng của mình. Trái lại Yến Luân lại rất nhẹ nhàng mà nói với Tiếu Mạn Sinh:
- Ta chưa chết được đâu. Ngươi quên mất ta có đồng tử kép à?- Đồng tử mắt đen nhánh của Yến Luân thoáng chốc tách làm hai rồi lại hợp thành một.- Ta thấy được, mình chưa chết ở đây đâu.
Số người đến tạm biệt cô không nhiều, dù sao thì cô cũng chỉ quen tân sinh năm nhất, còn lại các đàn anh đàn chị đều chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng mà cô nghe nói nữ chính Hà Kỳ Mỹ đối với mấy loại quan hệ xã giao này đặc biệt thuần thục, số người đến tìm cô ta để chia tay tăng vọt. Vậy mà Tiếu Mạn Sinh không ngờ, ngoại trừ Yến Luân ra còn có một ngưòi nữa đến tìm cô.
Thời điểm Liên Túy đến, Tiếu Mạn Sinh đang ở trong vườn thực vật nhân tạo nhỏ ngủ trưa. Liên Túy cũng không làm phiền, hắn nằm xuống bên cạnh, một tay gối dưới đầu, nằm nghiêng lẳng lặng ngắm nhìn Tiếu Mạn Sinh. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng:
- Ta biết ngươi đã tỉnh rồi.
Mi mắt Tiếu Mạn Sinh hơi rung động lại vẫn không mở ra. Liên Túy tiếp lời:
- Ta phải rời đi rồi. Ra chiến trường. E rằng không thể để ngươi giết ta được rồi.
- Nếu như ta không thể trở về, ngươi dùng chiếc nhẫn này đem đến Liên gia, quản gia sẽ giao cho ngươi một nửa tài sản của ta.- Vừa nói, hắn vừa nâng tay cô lên, đeo vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn.
Bờ môi hắn áp lên ngón tay cô nhẹ hôn một cái, quyến luyến không rời mà vẫn đặt bên môi. Lúc nói chuyện, hơi ấm phun lên mu bàn tay có chút ngứa khiến Tiếu Mạn Sinh hơi giật giật đầu ngón tay.
- Người của Liên gia sẽ không đồng ý, gây khó dễ cho ngươi. Ngươi cứ mặc kệ bọn họ, sẽ có quản gia xử lí toàn bộ, rõ chưa?
Tiếu Mạn Sinh mở mắt, quay sang nhìn Liên Túy, gọi khẽ:
- Này...
- ?
- Sao bỗng dưng ngươi lại biết nói tiếng người như vậy?
Thứ nhất, cô không ham hố gì tài sản của Liên Túy, còn mạng để xài không mới là vấn đề. Thứ hai, theo như kinh nghiệm xương máu, sau khi nam chính thâm tình nói gì đó thì y như rằng sau này có tình tiết hố cha.
Liên Túy: "..."
Dù đứng trước cường quyền thì bản năng tìm chết của con người vẫn là vô hạn.
Tiếu Mạn Sinh giơ bàn tay lên trước mắt nhìn ngắm một hồi. Ngón áp út của cô đang đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh bóng không pha chút tạp chất, sắc ngọc trong trẻo, mượt mà. Trước tầm nhìn thô thiển của Tiếu Mạn Sinh cũng có thể nhận ra nó là bảo vật vô giá.
- Đây là vật truyền thừa của Liên gia, chỉ để cho con dâu cả.- Liên Túy vẫn gối tay sau đầu nằm nghiêng nói chuyện với Tiếu Mạn Sinh, thấy bộ dạng tò mò của cô liền giải thích.
Đừng đùa!
Tiếu Mạn Sinh lúc đầu còn tò mò, vừa nghe nguồn gốc của chiếc nhẫn liền thẳng thừng tháo ra ném vào mặt Liên Túy.
- Ta... Ta cảm thấy vẫn là ngươi giữ nó cho người khác đi. Ví dụ như cho Hà Kỳ Mỹ chẳng hạn.
Không nói thì thôi, vừa nói Liên Túy liền trợn mắt, như thể muốn nói: Im miệng, thứ ngu xuẩn.
- Ta chỉ ví dụ thôi mà.
- Ta không thích ví dụ này, đừng có lặp lại lần hai.
Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu nổi, rõ ràng Liên Túy và Hà Kỳ Mỹ là nam nữ chính mà tại sao hiện tại nữ chính chẳng thấy từ hận thành yêu hay nam chính cũng chẳng thấy hứng thú gì với nữ chính cả. Sau đó, trong đầu cô bỗng bật ra suy nghĩ:
__ __ Liên Túy yêu Hà Kỳ Mỹ, ban đầu đơn thuần chỉ là thấy hứng thú với quyết tâm vươn lên của cô, tiếp đến sau đó là bị sự quyết tuyệt muốn trả thù của cô, nỗi hận của cô dây dưa mà thành yêu.
Loại người như Liên Túy, muốn gây sự chú ý cho hắn thì ngay từ thời điểm đầu gặp gỡ phải tạo một cái ấn tượng mạnh. Nhưng mà từ lúc bắt đầu học kì, hầu như toàn bộ chú ý của Liên Túy đều đặt lên Tiếu Mạn Sinh, Hà Kỳ Mỹ ban đầu có nổi bật, có khiến người khác quan tâm nhưng sau này giống như hoàn toàn buông tha cho Liên Túy, không quan tâm đến hắn nữa. Còn Liên Túy, không gây được ấn tượng đầu tiên mạnh mẽ cho hắn, về sau cũng chẳng đáng là hạt cát lọt vào mắt hắn nữa.
Tiếu Mạn Sinh nhìn nhìn Liên Túy, lại nhìn bản thân, cuối cùng thở dài một hơi, không cùng hắn tranh cãi cái gì nữa. Thật ra Liên Túy ngoại trừ hơi thần kinh một tí, lại hơi thỉnh thoảng thích đánh người, mắc thêm chứng ảo tưởng thần tượng đại chúng với lượng fan cuồng ra thì... ờ, chẳng còn điểm tốt quái nào cả. Nhưng mà cô lại không ghét nổi hắn. Bản thân hắn lại cố đối xử tốt với cô như vậy, cô nỡ xuống tay giết hắn nữa sao? Nếu đợi qua thêm mấy thế giới nữa, hỏi lại cô nỡ hay không, Tiếu Mạn Sinh: Ha ha... Cho cô ', đến mộ tổ nhà hắn cũng dám lật chứ đừng nói cái mạng quèn của hắn.
- Nhớ đấy, ở lại trường học hành đàng hoàng, đợi tin của ta.
Tiếu Mạn Sinh không đáp, cô khép hờ mắt, đặt tay lên bụng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng thầm nghĩ, muốn cô ở lại đây, cô muốn, kịch tình lại không có muốn đâu.