Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giấc này, Tiếu Mạn Sinh ngủ đặc biệt say, cô không hề biết xung quanh mình, một dải dây leo màu đỏ sẫm sau khi vươn dài ra ôm lấy cô liền nhàm chán mà bắt đầu tiếp tục phát triển, sau đó liền cứ như thế hấp thu dinh dưỡng dưới đất, vươn lên, cuối cùng biến thành một vườn dây leo màu đỏ sậm tươi tốt, ngoe nguẩy trong không gian. Mà trung tâm khu rừng vốn không hề có lấy một động thực vật biến dị nào, bỗng dưng thò ra một cái đầu lông xù lớn.
Tiếu Mạn Sinh là bị cảm giác nguy hiểm làm cho giật mình bừng tỉnh. Cô mở mắt, lập tức lăn mình sang một bên. Một móng vuốt vỗ ngay xuống nơi cô vừa nằm, đất đá lún hẳn xuống. Tiếu Mạn Sinh bị dọa sợ rồi, bản thân mà chậm một giây thôi thì mạng nhỏ cũng đi tong. Nhìn chủ nhân của móng vuốt kia, cô càng cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng. Trước mặt là một biến dị thú hình dạng kì quái, có chút giống sư tử, lại có sừng, hai con mắt to tròn trợn trừng trừng nhìn Tiếu Mạn Sinh.
Trong đầu Tiếu Mạn Sinh nhảy ra một ý niệm. Bản thân cô không dùng tinh thần lực dò xét được nó, căn bản là vì nó so với cô còn khủng bố hơn đấy. Vừa nghĩ đến đây, Tiếu Mạn Sinh cảnh giác mà nhìn biến dị thú trước mặt. Biến dị thú thật không kiên nhẫn hướng Tiếu Mạn Sinh gào thét, hai chân sau khuỵu xuống lấy đà, giống như mũi tên lao vụt đến trước mặt Tiếu Mạn Sinh. Cô chật vật né đi lần nữa, rời khỏi phạm vi công kích của nó. Với cái tốc độ này, xem ra cô muốn chạy cũng không kịp nữa.
Vồ hụt mất con mồi, biến dị thú liền lấy đà đó mà bật người về phía Tiếu Mạn Sinh, muốn đè cô dưới đất. Tiếu Mạn Sinh ước chừng bản thân xem có thể đánh thắng được người này không. Tinh thàn lực bất chấp mà tấn công biến dị thú, ở trong đầu nó quay cuồng, nháo loạn ý đồ gây mất tập trung cho biến dị thú, một bên đụng tay vào còng bạc một cái, chiếc còng bạc liền biến thành một con dao tinh xảo. Biến dị thú lắc lắc đầu, dường như bị tinh thần lực ảnh hưởng nhưng không gây rối loạn quá nhiều. Nhận biết hướng của con mồi, nó lập tức đè lại chân sau, nhào lên cắn chặt lấy Tiếu Mạn Sinh không buông. Mặc dù thân thể cô yếu hơn so với người bình thường, được cái vẫn không mất đi độ dẻo dai, dựa vào tinh thần lực phản ứng nhanh gọn, Tiếu Mạn Sinh lách người sang bên cạnh, dao trong tay chém một nhát lên thân mình nó.
Một tiếng gào rống tê tâm liệt phế. Tiếu Mạn Sinh nghe mà con thấy đau lòng, nhưng mà nó lại muốn giết cô. Bản thân cô cũng không phải tự ngược hay bạch liên hoa gì, cô quý trọng sinh mạng của mình lắm.
Chém được một lần, Tiếu Mạn Sinh lại lẩn đi nói khác, không ngừng phòng thủ. Vậy nhưng bị thương khiến biến dị thú cuồng bạo càng thêm nóng nảy, không ngừng muốn đem cô cắn chết. Trên người Tiếu Mạn Sinh đã xuất hiện hai, ba vết cào nhìn thấy tận xương. Cô siết chặt dao, một lần nữa nghiêng người, lách sang bên cạnh, lần này nhảy hẳn lên người biến dị thú. Dao trong tay giơ lên, không ngừng đâm xuống, tinh thần lực cũng giống như những lưỡi dao cứa vào não bộ nó. Đau đớn từ cả trong và ngoài tác động, biến dị thú quằn quại, muốn chạy trốn cũng không thoát được Tiếu Mạn Sinh trên lưng. Một nhát cuối cùng, Tiếu Mạn Sinh từ trên đâm thẳng xuống mắt trái của biến dị thú, dao xoáy mạnh một vòng như khuấy cả máu thịt bên trong ra. Biến dị thú cảm thấy đầu óc như bị nghiền nát, co giật vài lần liền ngã xuống đất.
Tiếu Mạn Sinh cả người toàn máu như nhuộm đến đỏ rực, của biến dị thú lẫn của mình. Cô quăng dao trong tay, không giết ngươi ngươi lại tưởng ta là búp bê sứ chắc. Trong mắt cô không còn dịu dàng đến nhu nhược hay bình tĩnh như ngày thường, một thứ sát khí kì lạ dâng lên, khiến cho Tiếu Mạn Sinh run lên vì vui sướng. Cảm giác máu tóe lên người như kích thích toàn bộ tế bào trên cơ thể, khiến Tiếu Mạn Sinh trầm mê. Cô siết tay, hít vào thở ra điều chỉnh hơi thở và cảm xúc của mình, bình tĩnh một chút, cần phải tỉnh táo. Mất máu khiến Tiếu Mạn Sinh choáng váng, mặc dù cô đã khiến máu ngừng chảy nhưng chung quy trước đó thân thể đã tới cực hạn. Tiếu Mạn Sinh khó khăn bò lên được một chạc cây, cũng không dám nằm dưới đất nữa, liền ngủ ở trên cây khó chịu một tối. Dây leo màu đỏ từ lúc biến dị thú xuất hiện liền nhát gan chạy biến, Tiếu Mạn Sinh không tiếp xúc với nó quá lâu, không có chút tình cảm quyến luyến với nó, nó đi liền đi, cô không mấy quan tâm. Một giấc ngủ sâu, Tiếu Mạn Sinh thống khoái mà đánh một giấc, hoàn toàn không biết bản thân vừa khiến toàn bộ khu rừng bạo động mãnh liệt. Thú biến dị quanh khu vực trung tâm đồng loạt gào rống, dù là săn mồi hay nghỉ ngơi đều đứng dậy, hướng đến bìa rừng lao ra, ý đồ muốn chạy khỏi rừng.
Liên Túy túm được một đàn Cự Dương về liền vui vẻ nhìn khuôn mặt đần thối của Trích Tinh Vân, bỏ vào rừng. Hắn không cần suy nghĩ liền lập tức đi thẳng vào trung tâm khu rừng, giống như trong đầu có sẵn rada định vị nơi Tiếu Mạn Sinh đứng. Hắn càng lúc càng cảm thấy số lượng biến dị thú mà mình gặp có vấn đề. Bọn nó giống như phát cuồng mà chạy đến, dù bị hắn đánh trọng thương, chỉ còn một hơi thở vẫn cố lết đi. Hắn ngẩn người xoa cằm suy tư một chút, cứ nhìn chằm chằm thú biến dị bị đánh thành máu thịt bầy nhầy dưới chân, giống như tự đối thoại với bản thân trong lòng.
Giống như đạt được quyết định, Liên Túy nở nụ cười, chân tiếp tục hướng đến trung tâm khu rừng mà bước đi.
Tiếu Mạn Sinh lần đầu tiên mơ một giấc mơ chân thực đến thế. Cô nằm trong cánh rừng sâu thẳm, nơi có thú biến dị hung dữ nhất. Càng đi vào sâu, thú biến dị càng mạnh, nhăm nhe như muốn cắn xé cô nhưng như bị ngăn cản, vẫn quanh quẩn xung quanh mà không tiến lên. Mà tại tận cùng, có một ánh sáng màu bạc le lói. Ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt, thoáng cái như chiếu sáng cả khu rừng, Tiếu Mạn Sinh phải nhắm chặt mắt lại. Mà ngay lúc đó, bên cạnh cô có một mùi tanh hôi xộc đến, hàm răng nhọn hoắt của một thú biến dị đã muốn cắn lên người cô.
Tiếu Mạn Sinh muốn trốn nhưng hai chân nặng như đổ chì. Lúc này, một tiếng kêu hung mãnh vang lên. Tất cả biến dị thú đều dừng lại, run rẩy quỳ sụp xuống. Giữa làn ánh sáng chói mắt xuất hiện một con thú bộ dạng kì quái, là thú biến dị cô đã giết chết vừa rồi. Chỉ là vẫn có một số biến dị thú mạnh mẽ không phục, tiến lên cắn xé nó. Nó không đánh trả cũng không kêu nài. Da thịt nhanh chóng bị kéo xuống, đến khi chết đi. Các thú biến dị lần nữa muốn xông lên người cô. Tiếu Mạn Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào người con thú đã chết. Tại vì cô nhìn thấy rõ ràng, nơi khung xương trắng đang bằng mắt thường trông thấy, mọc ra thịt đỏ, da, sau đó là lông mềm mại...Wp bị lỗi, cả ngày hôm nay tui cứ ngồi chơi điện thoại mà không thấy cái thông báo từ wp. Tui kiểu, choima, chẳng lẽ truyện của mình bị tống vào lãnh cung rồi à.
Sau đó tui bấm vào mục thông báo thì nó hiện ra một tràng dài, thậm chí tin nhắn từ tháng của mấy bạn đọc tui cũng không thấy, bây giờ lại hiện ra. Muốn chết ಥ‿ಥ
Viết chương này là để khoe bìa truyện là chính, mãi mới có được bìa đàng hoàng cho con.